Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 329: Thương Vân xuất Tuyết Sơn (1)




Kiếm Môn sơn, kim đỉnh.
“Phong Sấu Trúc” bộ dáng biến hóa, khôi phục thành tướng mạo sẵn có, lão đầu tử chắp hai tay sau lưng, đi từ từ về phía Thánh Điện kim đỉnh. Kim đỉnh đại chiến vẫn còn tiếp tục, bất quá tình hình cơ bản đã định, chỉ còn lại có Ngu đại trưởng lão, Tuyền lão cùng Quỳ Long tộc ba vị cự phách vẫn còn chèo chống.
Cường giả bên phía bọn Ngu đại trưởng lão đã bị đánh chết hầu như không còn, chỉ còn sót lại chút ít thì đều bị vây khốn, đang ra sức chống cự những đợt vây công đến từ bốn phương tám. Ba vị cự phách cũng đang gặp phải nguy hiểm chí mạng, bị bao vây mọi mặt, đáng sợ nhất vẫn là Kiếm Môn thần linh cùng Kiếm Linh, khiến cho ba vị cự phách đều bị thương nặng!
- Môn chủ...
Lão đầu tử đi đến, Kiếm Môn Luyện Khí sĩ đứng ở hai bên con đường, nhìn thấy vị lão giả này đi qua bên người bọn hắn, khiến thần tình của họ biến ảo khôn lường, hoặc là mê mẩn hoặc là kích động khó có thể tự kiềm chế.
- Môn chủ!
Rất nhiều thanh âm vang lên, theo thời gian trôi đi nó tiếng hô hào dâng lên như cơn lũ lớn, kích động tâm tình mỗi người.
- Môn chủ trở lại rồi!
Lão môn chủ trở lại rồi, ở thời điểm nguy cấp tồn vong hắn đã quay về, đứng ở bên những đệ tử cầm những thanh kiếm đẫm máu.
Leng keng, đám phản nghịch đang chống cự bỗng thất hồn lạc phách chán nản vứt bỏ hồn binh trong tay.
Lão môn chủ trở lại rồi.
- Phong Thường còn sống!
Tuyền lão thất kinh, chết dưới tay Kiếm Linh. Quỳ Long tộc cự phách gào thét, hóa thành nguyên hình, biến thành Quỳ Long độc cước, tiếng hô như tiếng trống, chấn động không dứt, oanh kích bốn phương tám hướng, bức lui những kẻ đang vây công mình, lập tức bay lên trời, ý đồ đào thoát.
Chín thanh Hung Binh bay lên, cắm vào lồng ngực của hắn, vị cường giả của Quỳ Long tộc này tuy đã tu luyện tới Chân Linh cảnh, cũng tu thành Bất Tử Chi Thân, nhưng còn chưa từng tới trình độ Quỳ Chính, bị Hung Binh Phệ Hồn, hút đi một thân khí huyết, chết oan chết uổng.
Mà giờ khắc này lực lượng tế tự của Kiếm Linh và thần linh Kiếm môn đã dần suy yếu, trưởng lãokhông còn bao nhiêu lực uy hiếp đối với Ngu đại trưỡng lão. Toàn thân Ngu đại trưởng lão là máu. Hai mắt đỏ thẫm, đẩy hồn binh cùng thần thông đánh úp ra bốn phương tám, sau đó hắn thấy được lão nhân đang đi từ trên Kim Đỉnh đi về phía hắn.
Đột nhiên, Ngu đại trưởng lão phảng phất giống như mất đi tất cả lực lượng, tinh khí thần vì thất bại mà không chống đỡ nổi, ý chí chiến đấu sụp đổ, hắc hắc nở nụ cười:
- Phong Thường, khó trách ta từ đầu đến cuối chỉ có thể ngồi ở dưới ngươi. Ha ha, ngươi trước khi chết còn muốn tính kế ta.
Lão đầu tử đi qua bên cạnh hắn, đứng tại trước cửa Kiếm Môn Thánh Điện, Ngu đại trưởng lão ngẩng đầu cười nói:
- Được làm vua thua làm giặc, Phong Thường, ta thua rồi, lấy tính mạng của ta đi!
Lão đầu tử ngay cả nhìn hắn cũng không thèm, đột nhiên mở miệng, thanh âm già nua chấn động, truyền khắp toàn bộ núi:
- Toàn bộ đệ tử nên biết, Ngu Trường Cơ Ngu đại trưởng lão cùng ta lập kế hoạch, thiết hạ cục diện này, là vì bảo vệ sự bình an cho Kiếm Môn chúng ta. Ngu đại trưởng lão cam nguyện lưng đeo ô danh, dẫn kẻ thù bên ngoài vào để đóng cửa giết giặc. Nay kiếm trảm chư địch, Ngu đại trưởng lão công lao to lớn! Chỉ tiếc Ngu đại trưởng lão cùng kẻ thù bên ngoài chiến đấu kịch liệt, phải bỏ mình ngay tại kim đỉnh Thánh Điện, không thể đợi đến khi toàn thắng.
Toàn bộ trên dưới, tất cả mọi người ngây dại, phảng phất giống như đang nghe Thiên Thư, không biết phải làm sao.
Ngu đại trưởng lão cũng nao nao. Lập tức tỉnh ngộ lại, thanh âm âm trầm nói:
- Ý của ngươi là, nếu ta tự vẫn, thì mọi tội trạng không liên quan đến Ngu thị. Đúng không?
Lão đầu tử yên lặng gật đầu, nói:
- Ngươi bất tài, nhưng Ngu thị tổ tông lại là công thần của nhân tộc, Ngu thị không thể hủy trong tay ngươi.
Hắn sở dĩ nói như vậy, không phải để cho Ngu đại trưởng lão thoát thân. Mà là mở ra lối thoát cho Ngu thị.
Ngu thị là đại thị tộc đứng thứ hai Đại Hoang, bởi vì Ngu đại trưởng lão phản loạn mà không thể tránh khỏi liên quan. Khi Ngu đại trưởng lão đại bại, Ngu thị tất nhiên sẽ bị người khác thanh trừ, những tộc nhân không phạm sai lầm, cũng sẽ vì chuyện này mà bỏ thân, hoặc vì tội danh mà Ngu đại trưởng lão phải chịu sẽ không có cách nào ngẩng đầu làm người.
Đại thị tộc đứng thứ hai Đại Hoang, có thể sẽ tan rã, sụp đổ, không còn tồn tại.
Còn dựa vào lời lão đầu tử nói, Ngu Trường Cơ dụ dỗ địch nhân vào tròng, còn chết trận, chắc là trong vòng trăm năm có lẽ còn có người nhớ rõ chân tướng của lần phản loạn này. Nhưng trăm năm về sau, chắc chắn mọi chuyện sẽ trở nên mơ hồ. Ngu thị đệ tử cũng sẽ có người lại trở thành Luyện Khí sĩ, không đến mức đoạn tuyệt truyền thừa của tổ tông.
Ánh mắt Ngu đại trưởng lão dần dần sáng ngời, nhìn về đám Ngu thị đệ tử, trên mặt bọn chúng đều lộ ra vẻ sợ hãi.
- Phong Thường, ta không bằng ngươi.
Ngu Đại trưởng lão đưa tay đập lên mặt của mình, gương mặt lập tức nát nhừ, đầu óc vỡ vụn, thi thể té trên mặt đất.
Hắn đập nát mặt của mình, nhưng lại cảm thấy mình không có mặt mũi nào đi gặp Ngu thị liệt tổ liệt tông, bởi vậy mới hủy diệt tướng mạo của mình.
Chung Nhạc đi đến trên núi, thấy thế thì buồn bã.
Phong Hiếu Trung vẫn còn đứng phía trước hắn, trong đám người dần có kẻ nhận ra hắn, sắc mặt ngưng trọng, sự khiếp sợ trên mặt họ chẳng kém lúc lão môn chủ xuất hiện.
Bất quá khi lão đầu tử xuất hiện, chúng nhân vì yêu mến mà oanh động, mà lúc hắn xuất hiện, thì ngược lại hoàn toàn, chỉ có kinh sợ.
Phong Hiếu Trung đối với ánh mắt hoảng sợ của mọi người thì hoàn toàn lơ đễnh, cất bước đi tới, khoảng cách với lão đầu tử càng lúc càng gần.
- Phụ thân, ngươi muốn gặp ta, ta tới rồi.
Phong Hiếu Trung đi đến phía trước, khom người cười nói.
Trên mặt Lão đầu tử lộ ra nụ cười từ ái, như một người cha già đã lâu không thấy nhi tử, nói:
- Ngẩng đầu lên, để cho ta nhìn ngươi.
Phong Hiếu Trung ngẩng đầu lên, lão đầu tử xem xét hắn thật tinh tế tường tận, phảng phất muốn đem mặt mũi của hắn vĩnh viễn lưu giữ ở trong lòng của mình. Giờ khắc này, hắn không phải Vô Song Kiếm Thần, mà là một phụ thân vô cùng yêu thương con mình, biết rõ mình phải chết, bởi vậy muốn nhớ kỹ tướng mạo của nhi tử.
- Cút.
Lão đầu tử nhắm mắt lại, lạnh lùng nói:
- Tân môn chủ không thể kiềm chế ngươi, Kiếm Môn dung không được ngươi, cút ra khỏi Kiếm Môn, chỉ cần ta còn sống, ngươi không được trở về!
Phong Hiếu Trung ngẩn ngơ, lẩm bẩm nói:
- Chỉ cần ngươi còn sống, ta không thể trở về? Lão đầu, ngươi bắt ta phải sống lưu vong?
Hai hàng lệ chảy dài trên đôi má của lão đầu, khí thế đột nhiên bùng phát, quát:
- Còn không mau cút đi? Muốn ta trảm ngươi sao?
- Lão đầu, ngươi là người sinh ta, nuôi dưỡng ta, ngươi bắt ta đi, ta không thể không đi.
Phong Hiếu Trung quỳ xuống, cung kính dập đầu, sau đó đứng dậy, ngơ ngác nhìn khuôn mặt của lão đầu tử, phảng phất muốn đưa dung nhan già nua kia khắc sâu vào trong tâm khảm, rồi lập tức quay người, cất bước rời đi.
Chung Nhạc cảm thấy mê mang, lão đầu tử không thể sống lâu nữa, hiện tại bắt Phong Hiếu Trung đi lưu vong, chỉ sợ cũng không được bao lâu, đợi đến khi lão đầu tử mất, Phong Hiếu Trung vẫn có thể trở về. Như vậy lần lưu vong này, còn có ý nghĩa gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.