Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 315: Yêu ma quỷ quái (1)




Các Luyện Khí Sĩ của Đại Thị tộc đều nhíu chặt cặp mày. Đối với chuyện tình Phong Vô Kỵ thoái vị nhường cho Ngu Đại Trưởng lão, mọi người đều cảm thấy có chút không thích hợp. Bất quá, trong mười vị Trưởng lão của Trưởng Lão Hội đã có năm vị mở miệng biểu thị tán thành, bốn vị Trưởng lão còn lại cũng không mở miệng nói chuyện, biểu thị phản đối. Trưởng lão của Trưởng Lão Hội chính là thủ lĩnh, lãnh tụ của các Tộc, bọn họ tán thành hoặc là không nói lời nào, tự nhiên không tới phiên đệ tử các Tộc mở miệng.
Chỉ là, chức vị Môn chủ sao có thể đùa giỡn như vậy được? Chỉ mới mười mấy ngày, đã liên tục thay đổi hai vị Môn chủ. Nếu chuyện này lan truyền ra ngoài, sợ rằng ngoại tộc cũng sẽ nói Kiếm Môn quá mức tùy tiện, từ đó cũng xem thường Môn chủ Kiếm Môn.
Hơn nữa, Lão Môn chủ độc quyền độc đoán tuyển chọn Phong Vô Kỵ làm Môn chủ, mặc dù dẫn phát không ít người bất mãn, cho rằng không hợp quy củ Kiếm Môn, nhưng Phong Vô Kỵ dù sao cũng còn trẻ tuổi, hơn nữa lại là Tiên Thiên Linh Thể, hắn còn có rất nhiều thời gian để tu luyện, sớm muộn gì cũng có thể trở thành tồn tại ngang vai ngang vế với Lão Môn chủ.
Mà Ngu Đại Trưởng lão thì đã già, mặc dù hắn đã là Cự bá Thông Thần Cảnh, cực kỳ đáng quý, nhưng đã không còn khả năng tiến thêm một bước. Thời điểm hắn đảm nhiệm chức vị Đại Trưởng lão, Kiếm Môn dưới sự quản lý của hắn thành tựu có hạn, nếu để cho hắn trở thành Môn chủ, thành tựu của Kiếm Môn cũng chỉ có thể dừng lại ở đây. Cho nên, chức vị Môn chủ giao cho người trẻ tuổi, nói không chừng còn sẽ có hy vọng.
Hiện tại vẫn chưa có người nào mở miệng phản đối, nhưng trong nội tâm, những kẻ phản đối tuyệt đối không phải là số ít. Bất quá, Ngu Đại Trưởng lão dù sao cũng là Đại Trưởng lão của Trưởng Lão Hội, cũng quả thật là đức cao vọng trọng, nhất hô bá ứng, kẻ ủng hộ hắn cũng không phải là số ít.
Lúc này, Ngu Đại Trưởng lão lại hỏi ý kiến của Phương Kiếm Các và Quân Tư Tà. Nhất thời, ánh mắt của toàn bộ các Luyện Khí Sĩ đều nhao nhao rơi xuống trên người Phương Kiếm Các và Quân Tư Tà cách đó không xa.
Sắc mặt Phương Kiếm Các lạnh lùng, bàn tay nâng một con lão quy lớn chừng bàn tay, cũng không có mở miệng. Mà con lão quy kia thì ngáp dài một cái, hữu khí vô lực nói:
- Trong lòng lão gia nhà ta chỉ có kiếm, đối với chức vị Môn chủ đồ bỏ này cũng không có hứng thú, Ngu Đại Trưởng lão không cần đa tâm!
Ngu Đại Trưởng lão cười hắc hắc, nói:
- Lão phu sao lại là đa tâm? Kiếm Các là lão phu nhìn trưởng thành, tư chất siêu tuyệt, thực lực kinh người. Lão phu chỉ muốn biết rõ hắn có ý nghĩ gì khác hay không thôi!
Lão quy kia kinh ngạc, nói:
- Vậy ngươi đi hỏi lão gia nhà ta được rồi, trò chuyện với ta làm gì? Ta chỉ là một lão ô quy mà thôi. Ngươi vẫn là quá đa tâm rồi! Giải thích nhiều như vậy với một lão ô quy!
Sắc mặt Ngu Đại Trưởng lão cứng đờ, lắc đầu cười nói:
- Thật là tinh nghịch! Lão phu không chấp nhặt với một con rùa! Nếu Kiếm Các đã không có dị nghị, vậy Tư Tà ngươi thì sao?
Quân Tư Tà đứng dậy, Trưởng lão Quân Sơn thị bên cạnh nàng vội vàng đè đầu vai nàng lại, thấp giọng nói:
- Tư Tà, không được lỗ mãng!
Cơ nhục bả vai nàng nhẹ nhàng búng một cái, hất văng bàn tay của vị Trưởng lão Quân Sơn thị kia ra. Nhãn mâu nàng như kiếm, nhìn về phía Ngu Đại Trưởng lão, anh tư ngời ngời, thanh âm mát lạnh như nước suối:
- Ngu Đại Trưởng lão, năm Trưởng lão của Trưởng Lão Hội đều phục ngươi, Phong Vô Kỵ nhường cho ngươi, Phương Kiếm Các không tranh với ngươi. Bất quá, ta hết lần này tới lần khác muốn nhìn một chút, ngươi có bản lĩnh lớn tới đâu!
Ngu Đại Trưởng lão cười ha hả, thản nhiên nói:
- Tư Tà, ngươi cũng là lão phu nhìn trưởng thành. Lão phu thậm chí còn từng đích thân dạy qua ngươi, chỉ điểm ngươi tu hành như thế nào. Bản lĩnh của ngươi, ta toàn bộ đều biết rõ. Ngươi có thể thử một chút, ta sẽ không tổn thương ngươi!
Oanh!
Khí thế trên người Quân Tư Tà đột nhiên bạo phát, Chân Linh Thủy Diệu Linh Thể phù không. Thần Nhân kia đầu mãng thân người, chân đạp Hắc Long, cánh tay quấn lấy hai con Hắc Mãng, dưới chân sóng biếc tuôn trào. Trong khoảnh khắc, trên không trung Kiếm Môn đã có thêm một mảnh biển rộng mênh mông.
Thân hình Quân Tư Tà bay lên, đứng trên sóng biển. Nàng đứng dưới chân tôn Thần Nhân đầu mãng kia, nhìn qua chỉ giống như một con kiến nhỏ bé mà thôi.
- Tế!
Nàng quát khẽ một tiếng, chỉ thấy bên trong quang luân sau lưng bay ra một cây đàn, càng lúc càng lớn, hoành ngang giữa không trung, giống như một tòa núi non phiêu phù vậy. Sau lưng nàng, tôn Thần Nhân đầu mãng kia đánh đàn, tiếng đàn vang vọng, vang tận mây xanh.
- Ngu Đại Trưởng lão, mời!
Ngu Đại Trưởng lão cười ha hả, vươn tay đẩy mạnh về phía giữa không trung. Bàn tay hắn càng lúc càng lớn, giống như một tòa núi thịt hoành ngang trên không trung, đánh về phía Quân Tư Tà.
Tôn Thần Nhân đầu mãng kia không ngừng đánh đàn, tiếng đàn càng lúc càng vang dội, ngũ âm cung giác trưng thương vũ, không ngừng biến hóa, càng lúc càng nhanh. Chỉ thấy giữa không trung Kiếm khí ngang dọc, vô số đạo Kiếm khí dài tới vài dặm chém về phía bàn tay Ngu Đại Trưởng lão, hoặc đâm hoặc gọt hoặc chém hoặc móc hoặc mài hoặc dây dưa hoặc chui… khiến cho người ta nhìn tới hoa cả mắt, không kịp nhìn rõ.
Trên không trung, âm luật làm kiếm, thậm chí còn có Kiếm sơn, Kiếm trụ, Kiếm hải… mơ hồ hiện ra, toàn bộ đều là âm luật do Quân Tư Tà biến thành. Mà đại thủ Ngu Đại Trưởng lão năm ngón tay vù vù rung động, chấn vỡ toàn bộ Kiếm khí, vẫn như cũ từ từ đánh về phía Quân Tư Tà.
Chợt nghe tiếng đàn càng lúc càng nhanh, các loại âm luật phảng phất như nối thành một đường. Hai tay của tôn Thần Nhân đầu mãng kia nhanh như gió, các loại âm luật hỗn hợp. Trong lúc bất chợt, dưới nách tôn Thần Nhân đầu mãng kia chui ra từng đầu từng đầu cánh tay, không ngờ lại có sáu cánh tay. Sáu bàn tay ba mươi ngón như gió như điện, phát huy âm luật của cây bảo cầm này tới tận cùng.
- Tư Tà thật sự không tệ, quả thật có thực lực của Cự bá!
Ngu Đại Trưởng lão tán thán, thản nhiên nói:
- Chỉ là, vẫn còn có chút không đủ!
Bàn tay hắn vẫn như cũ mạnh mẽ đón đỡ các loại thần thông của Quân Tư Tà. Năm ngón tay hắn rung động như gió, đám Kiếm khí bắn nhanh tới nhao nhao bị chấn nát. Cự thủ mạnh mẽ chống đỡ đám thần thông này, vỗ mạnh về phía Quân Tư Tà. Pháp lực hắn thật sự quá hùng hồn, dù sao hắn cũng là tồn tại Thông Thần, mà Quân Tư Tà vẫn là Chân Linh Cảnh, trên phương diện pháp lực căn bản không thể sánh ngang với hắn. Lúc này, bàn tay hắn đã vươn tới trên hải dương, kích thước của bàn tay thậm chí không xê xích bao nhiêu với tôn Thần Nhân đầu mãng kia.
Quân Tư Tà quát lớn một tiếng, thân hình bay lên, phóng tới phía trên cây đại cầm giống như ngọn núi kia. Nàng phất ống tay áo một cái, tiếng đàn thoáng cái đã kịch liệt tới cực hạn, hóa thành Kiếm khí ngập trời vọt thẳng về phía trước.
Băng băng băng!
Từng sợi từng sợi dây đàn đứt đoạn, năm mươi sợi dây đàn hết thảy đứt đoạn làm hai, hóa thành trăm sợi tơ kiếm dây đàn, nương theo Kiếm khí ngập trời đâm thẳng về phía cự thủ đang đánh tới kia.
Ầm ầm!
Sáu cánh tay Thần Nhân đầu mãng tầng tầng đẩy thẳng về phía trước, hải dương phù không, biến thành một đạo sóng lớn, giống như một bàn tay khổng lồ, cùng với đám Kiếm khí tơ kiếm hung hăng va chạm với bàn tay của Ngu Đại Trưởng lão.
Một tràng chấn động khủng bố truyền tới, sắc mặt Ngu Đại Trưởng lão khẽ biến, bàn tay khẽ chấn động, sóng lớn vỡ nát. Thân hình Quân Tư Tà bay thẳng về phía sau, từ trên cao rớt xuống. Từng sợi từng sợi tơ kiếm xuyên thấu qua lòng bàn tay Ngu Đại Trưởng lão, vô số đạo huyết tuyến từ trên mu bàn tay tuôn trào ra. Quân Tư Tà rơi thẳng xuống đất, khóe miệng chảy ra một vệt máu tươi, phất ống tay áo một cái. Chỉ thấy cây đại cầm kia bay ngược trở về, càng lúc càng nhỏ. Từng sợi từng sợi dây đàn rơi xuống trên đại cầm, tự động quấn lấy thân cầm, khôi phục lại như lúc ban đầu.
Mà tôn Thần Nhân đầu mãng kia lại giống như một đạo sương khói, nhẹ nhàng bay xuống, chui vào hai cánh cửa trên đỉnh đầu nàng, biến mất không thấy đâu nữa.
- Ta thua!
Quân Tư Tà cực kỳ dứt khoát nói. Ngu Đại Trưởng lão thu tay lại, siết chặt nắm tay. Trên mu bàn tay hắn xuất hiện mấy trăm lỗ nhỏ tinh tế, lại bị hắn dùng lực nắm chặt, nhất thời đình chỉ chảy máu, mỉm cười nói:
- Tư Tà, ngươi đã rất không tệ rồi! Vận dụng toàn lực có thể đâm bị thương bàn tay của ta, bức cho ta không thể không tổn thương ngươi. Thành tựu bậc này, quả thật có thể sừng sững trong rừng cường giả Cự bá a!
Quân Tư Tà quả thật đã vận dụng toàn lực, thậm chí ngay cả Hồn binh của chính mình cũng tế khởi ra, dốc hết thủ đoạn, nhưng cũng chỉ có thể chống lại một chưởng này của hắn. Ngu Đại Trưởng lão một chưởng đánh bại nàng, thể hiện ra thực lực siêu tuyệt, tu vi đáng sợ, bởi vậy Quân Tư Tà mới dứt khoát lưu loát nhận thua. Bằng không, cho dù có tiếp tục tái chiến, nàng cũng không kiên trì thêm được bao lâu.
- Quân sư tỷ vẫn là loại tính cách ai cũng muốn khiêu chiến, ai cũng dám khiêu chiến!
Chung Nhạc không khỏi bật cười, trong lòng thầm nghĩ:
- Trưởng Lão Hội có bốn vị Trưởng lão của bốn Đại Thị tộc Quân Sơn, Lê Sơn, Đào Lâm, Điền Phong chưa tỏ thái độ, nói rõ bốn vị Trưởng lão này cũng không bị thu mua. Kiếm Môn ta ngoại trừ Trưởng Lão Hội ra, vẫn còn những Trưởng lão nắm giữ thực quyền khác, cũng không nhảy ra ồn ào, hiển nhiên đều là đang muốn xem kịch vui, hoặc là ngắm nhìn động tĩnh, nhìn Ngu Đại Trưởng lão nhảy nhót tới lui. Lần này, thật thú vị a!
Ngu Đại Trưởng lão tra hỏi Phương Kiếm Các và Quân Tư Tà có ý kiến gì không, mục đích chính là vì muốn lập uy, để cho tất cả mọi người trong Kiếm Môn nhìn rõ ràng thực lực của hắn. Hắn một chiêu đánh bại Quân Tư Tà, đã triển lộ ra thực lực của hắn. Bất quá, Quân Tư Tà dùng dây đàn đâm ra mấy trăm lỗ nhỏ trên mu bàn tay hắn, cũng khiến cho lần này hắn lập uy có chút gượng ép. Mà lão quy của Phương Kiếm Các trò chuyện với hắn suốt nửa ngày, nghẹn hắn hai câu, cũng khiến cho hiệu quả lần lập uy này giảm đi không ít.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.