Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 3: Hỏa Kì Cung - Toại Hoàng




Chung Nhạc tựa hồ cũng cảm thấy sự thay đổi trong thức hải nên định mở mắt ra xem. Nhưng ngay lập tức Toại Hoàng đồ do tinh thần hắn tạo nên đã rung lên, bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đổ.
“Không được phân tâm!”
Tân Hỏa quát:
“Nếu ngươi phân tâm thì coi như phí công vô ích, tinh thần cũng sẽ chịu tổn thương, sẽ càng khó để có thể quan tưởng ra Hỏa Kì Cung - Toại Hoàng! Giờ tập trung duy trì hoàn thành lần tu luyên này cho ta!”
Chung Nhạc bắt đầu tập trung chăm chú quan tưởng. Hỏa Kì Cung, hỏa thụ và Toại Hoàng đã không còn rung động nữa mà ngày càng trở nên hoàn chình.
Một lúc lâu sau, Chung Nhạc cảm thấy tinh thần đã cạn, hắn mở to mắt kinh ngạc nhìn Hỏa Kì Cung hoa lệ xung quanh, lại càng giật mình khi nhìn lại bản thân mình! ( nhìn dưới con mắt hồn phách đã thành Toại Hoàng)
“Không cần kinh ngạc, đây chỉ là cảnh tượng quan tưởng ra, cũng chỉ tồn tại trong thức hải, hao phí tình thần của người nhưng cũng đồng thời rèn luyện hồn phách.
Tân Hỏa đứng trên vai hắn nói:
“Hỏa Kì Cung Toại Hoàng quan tưởng đồ không phải là thứ rách nát trước đây ngươi tu luyện. Phương pháp đó chỉ có một chút xíu công dụng cho việc luyện hồn chứ chẳng có ích gì cho việc tu luyện tinh thần. Ta truyền cho ngươi Hỏa Kì Cung Toại Hoàng quan tưởng đồ không những có thể luyện hồn mà còn có thể luyện tinh thần, khiến tinh thần của ngươi ngày càng mạnh lên.
Chung Nhạc đang muốn đứng dậy rời khỏi Hỏa Kì Cung nhìn xem cảnh sắc bên ngoài thì bỗng nghe thấy một ầm một cái, Hỏa Kì Cung sụp đổ, hỏa thụ cháy tan, ngay cả thân thể Toại Hoàng mà hắn tạo ra cũng đang dần tan để lộ ra hồn phách của hắn.
“Đây là?”
Chung Nhạc hoảng sợ hỏi.
“Ngươi nếu muốn đi ra khỏi Hỏa Kì Cung thì hồn phách phải xuất khiếu.”
Tân Hỏa cười nói:
“Mặc kệ là Hỏa Kì Cung hay là Kiếm Môn thì đều tượng trưng cho một cánh cửa, bên trong cánh cửa là cơ thể của ngươi, bên ngoài cửa là phía ngoài thân thể. Mặc kệ ngươi muốn rời khỏi Hỏa Kì Cung hay Kiếm Môn thì đều cần hồn phách xuất khiếu. Hiện giờ ngay mới chỉ tiếp xúc với Hỏa Kì Cung Toại Hoàng quan tưởng đồ mà đã có thể làm thế này là rất không tồi rồi.”
“Vậy sao?”
Chung Nhạc mở to mắt vui vẻ nói.
Sắc mặt Tân Hỏa lập tức lạnh lên, hai tay cũng không ngừng đập lên bờ vai tạo từ hồn phách của hắn:
“Hậu duệ của Phục Hy không được kiêu ngạo. Ngươi còn kém xa người truyền thừa của Tân Hỏa. Những người thuần huyết nhận được truyền thừa đó chỉ cần nhìn một lần đã có thể quan tưởng ra hình dạng hoàn chỉnh, ngươi mới chỉ tạo được hình dạng mơ hồ mà thôi, còn cần tiếp tục khổ luyện rất nhiều.”
Chung Nhạc quay lại nhìn nó:
“Thần tộc thuần huyết đáng sợ vậy sao? Có điều họ là thần tộc, ta là nhân tộc, tất nhiên là kém hơn rồi. Cần cù có thể bổ sung cho kém cỏi, ta chăm chỉ tu luyện, không tin rằng sẽ mãi mãi thua kém.
Tân Hỏa cũng hơi hòa hoãn lại, trong lòng thầm nghĩ:
“Cần cù bổ sung kém cỏi? Ngộ tính cao hơn người, lại chăm chỉ hơn người, còn muốn người khác sống sao?”
Khả năng lĩnh ngộ của Chung Nhạc chỉ là bình thường trong số các đời truyền thừa của Tân Hỏa. Có điều những người đó đều là thuần huyết Phục Hy thần tộc!
Chung Nhạc có thể làm được thế này cũng đã vượt xa tưởng tượng của Tân Hỏa rồi.
“Tinh thần của ngươi quá kém, mới quan tưởng một lần đã cạn kiệt, cần phải nghỉ ngơi một chút. Chỉ cần tu luyện Hỏa Kì Cung Toại Hoàng thêm vài lần thì tinh thần của ngươi sẽ ngày càng mạnh lên, có thể khiến tinh thần hóa thật, ánh mắt có thần, lúc đó mới xem như có chút thành tựu.”
Tân Hỏa nhìn thức hải chỉ hơn mười trượng của hắn cười nói.
Chung Nhạc ngẩn người:
“Tinh thần hóa thật, ánh mắt có thần mới coi là tiểu thành? Đó là chuyện mà Luyện Khí Sĩ mới có thể làm, ta có thể làm được thật sao?”
Hắn bỗng cảm thấy hoa mắt chóng mặt nên không tự chủ nhắm được nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ. Quả nhiên lần quan tưởng vừa rồi rất hao phí tinh thần..
Tân Hỏa cũng rời khỏi thức hải của hắn trở về trong đèn. Bốn phía chung quanh tràn ngập khí đen, không ngừng có những âm thanh vang vọng truyền tới. Nó ngơ ngác quay ra nhìn Chung Nhạc rồi lại nhìn về khí đen,:
“Rốt cuộc ta đã ngủ bao lâu, vì sao Phục Hy thần tộc năm đó lại trở thành thế này? Khoảng thời gian này đã xảy ra chuyện gì? Hơn nữa khi đen này là cái gì? Thằng nhóc thần tộc này mới nói bây giờ thời đại Nhân Hoàng, Nhân Hoàng là thời đại gì cơ chứ?
Bên trong thức hải của Chung Nhạc, tinh thần như nước chảy không ngừng, chậm rãi làm đầy thức hải.
Sau mấy canh giờ Chung Nhạc mới tỉnh lại. Hắn nghĩ một chút rồi lập tức tiến vào thức hải, trong lòng cũng liền cảm thấy vui vẻ vì thức hải vốn chỉ có mười trượng nay đã lớn hơn hai mươi trượng!
Nên biết rằng hắn tu luyên Kiếm Môn Xuất Khiếu quyết mấy năm nay mới được thức hải hơn mười trượng, vậy mà chỉ tu luyện Hỏa Kì Cung Toại Hoàng quan tưởng đồ một lần đã có thể khiến tinh thần lớn gấp đôi.
“Có pháp môn quan tưởng thế này thì Tân Hỏa rốt cuộc có lai lịch thế nào đây?”
Hắn bình tĩnh lại tiếp tục thử quan tưởng Hỏa Kì Cung Toại Hoàng. Vì tinh thần đã mạnh gấp đôi nên lần này càng dễ dàng quan tưởng Hỏa Kì Cung, Toại Hoàng và hỏa thụ.
Sau một lúc, hồn phách Chung Nhạc mở mắt. Chỉ thấy Hỏa Kì Cung do tinh thần tạo ra đã ổn định hơn trước rất nhiều. Dù lần quan tưởng này tốn khá nhiều tinh thần nhưng cũng vẫn còn thừa gần nửa.
“Thức hải sao lại còn thừa nhiều tinh thần như vậy, chẳng lẽ còn có thể rời khỏi Hỏa Kì Cung?”
Chung Nhạc chợt cảm thấy giật mình. Hắn tu luyện sáu năm cũng không thể khiến hồn phách xuất khiếu vậy mà hôm nay chỉ hai lần quan tưởng Hỏa Kì Cung Toại Hoàng quan tưởng đồ thì đã có cảm giác có thể để hồn phách xuất khiếu rồi.
Trong Hỏa Kì Cung, hồn phách Chung Nhạc đã hóa thành Toại Hoàng bắt đầu bước đi khỏi Hỏa Kì Cung!
Theo bước chân hắn đi, tinh thần cũng lập tức giảm đi. Một bước, hai bước, ba bước, tinh thần trong thức hải nhanh chóng cạn đi..
Đến khi bước ra bước thứ chin thì Chung Nhạc đã ra tới trước cửa Hỏa Kì Cung, chỉ nửa bước nữa là có thể ra ngoài. Có điều ngay lúc này tinh thần của hắn đã cạn kiệt.
Cuối cùng, bước thứ chin của hắn cũng đã đặt xuống, thức hải cũng triệt để cạn!
Ầm!
Bên tai hắn vang lên một âm thanh kinh thiên động địa, như sấm mùa xuân đánh xuống phá tan màng nhĩ. Trước mắt Chung Nhạc đã hoàn toàn thay đổi, giống như đột nhiên bước vào một không gian hoàn toàn mới!
Giờ phút này, hồn phách của hắn đã rời khỏi cơ thể để đứng ngay trước người!
Xuất khiếu!
Chung Nhạc kích động, hắn cuối cùng cũng có thể khiến hồn phách xuất khiếu.
Hắn chin tuổi đã gia nhập Kiếm Môn, đến nay đã sáu năm. Sáu năm cần cù tu luyện, khắc khổ hơn người khác cả trăm lần nhưng thủy chung không thể xuất khiếu. Vậy mà giờ mới quan tưởng Hỏa Kì Cung Toại Hoàng vài lần đã có thể xuất khiếu!
Chung Nhạc vừa sợ vừa mừng, hận không thể khóc lớn, cười lớn một lần để thoải mái phát ra sự vui vẻ.
Ánh sáng bập bùng, Tân Hỏa từ cái đèn nhỏ đi ra đối diện với Chung Nhạc. Lúc này Chung Nhạc mới phát hiện hồn phách của mình không lớn hơn Tân Hỏa lắm.
Hai kẻ bé nhỏ đối mặt quan sát nhau rồi đồng thời nở nụ cười.
“Ngươi hiện giờ đã có thể xuất khiếu, cũng coi như đã bắt đầu tập đi, vẫn còn cách Luyện Khí Sĩ một khoảng rất xa.”
Tân Hỏa tập trung nhìn hắn rồi nói:
“Cảnh giới Xuất Khiếu vốn rất thấp, hồn phách của ngươi lại quá yếu, ngay cả Tế Hồn cũng không nổi, càng không thể cảm ứng Linh.”
“Tế Hồn?”
Hồn phách Chung Nhạc trở về trong cơ thể. Hắn lại cảm thấy đầu váng mắt hoa, rõ ràng alf hậu quả của việc tinh thần bị cạn kiệt. Chung Nhạc cố nén cảm giác buồn ngủ nói:
“Trong năm vạn ngoại môn đệ tử của Kiếm Môn có không tới ngàn người tế hồn được, tế hồn có thể là việc dễ dàng sao?”
Trong lúc nói chuyện, hắn cảm thấy tinh thần mình khôi phục đôi chút, chỉ là tốc độ chậm hơn so với khi ngủ rất nhiều, nếu muốn nhanh chóng khôi phục thì vẫn cần ngủ một giấc.
Tế Hồn là một cảnh giới khác sau hồn phách Xuất Khiếu. Đó là việc đem hồn phách phụ lên vật, có thể lợi dụng nó để phi hành. Có điều Tế Hồn cần hồn phách cực kì mạnh, vô cùng khó khăn.
Có thể Tế Hồn đều là người tài giỏi trong ngoại môn đệ tử!
“Tế Hồn khó vậy sao?”
Tân Hỏa đứng trên vai hắn buồn chán nói:”Tới lần quan tưởng sau thì ngươi đã có thể Tế Hồn.”
Mí mắt Chung Nhạc ngày càng hạ xuống, hắn lẩm bẩm:
“Có thể nhanh như vậy sao?”
Đến khi hắn tỉnh lại thì lập tức kiểm tra thức hải. Thấy thức hải đã lại lớn hơn một phần thì hắn cảm thấy vô cùng vui mừng:
“Nói không chừng lần này ta thực sự có thể tế hôn.. Ủa, sao ta lại gầy như thế này?”
Hắn cúi đầu nhìn thì thấy trong vòng ba ngày ngắn ngủi mình đã gầy đi rất nhiều, gần như chỉ còn da bọc xương nên trong lòng cảm thấy vô cùng sợ hãi. Chung Nhạc dù chi mới mười lăm, nhưng tố chất thân thể cũng là số một số hai trong mấy vạn đệ tử ngoại môn Kiếm Môn. Hắn là một trong số it những đệ tử ngoại môn Kiếm Môn tu luyện võ đạo.
Võ đạo cũng không quá quan trọng với Luyện Khí Sĩ, rất ít khi nghe thấy có Luyện Khí Sĩ tu luyên võ đạo có thể đạt được thành tựu, vì thế Kiếm Môn cũng không quá nhiệt tình với võ đao.
Kiếm Môn chủ tu kiếm khí, đầu tiên lĩnh ngộ ra Linh, sau đó luyện kiếm khí. Luyện Khí Sĩ bình thường của Kiếm Môn đều có thể tạo ra ba thước kiếm khí cực kì kiên cố. Có điều Kiếm Môn dù sao cũng là thánh địa lâu đời, cũng có truyền thừa võ đạo, hơn nữa cũng không cấm đệ tử ngoại môn tu luyện.
Thứ công pháp Chung Nhạc kiếm được ở ngoại môn tên là Giao Long Đồ Đằng Nhiễu Thể quyết, là một pháp môn quan tưởng đến từ một bộ lạc lấy giao long làm đồ đằng ( biểu tượng). Quan tưởng đang co giao long quấn quanh người, cơ thể to lớn, người như được thêm sức mạnh của giao long nên vô cùng mạnh mẽ.
Chung Nhạc miệt mài tu luyện nên nay đã có thể trạng tốt hơn các đệ tử ngoại môn khác vô số lần. Hắn khổ tu môn công pháp này cũng vì xuất thân nghèo khó nên phải thường xuyên xuống núi hái thuốc luyện đan, vì thế cần có thứ để bảo vệ tính mang,
Giao Long Đồ Đằng Nhiễu Thể quyết khiến hắn có thể tìm được đường sống khi đối đầu với mãnh thú, chỉ để lại trên người vài vết thương chứ không nguy hiểm tới tình mạng.
Vậy mà chỉ ba ngày cơ thể tu luyện cường tráng ấy lại gầy rộc đi, Chung Nhạc đúng là hơi không thể tin nổi.
Có điều dù cơ thể gầy gò đi nhưng hắn cũng không cảm thấy mình yếu đi, vẫn tràn đầy sức mạnh.
“Tu luyện Hỏa Kì Cung Toại Hoàng quan tưởng đồ cần rất nhiều năng lượng, cơ nhục trong cơ thể người đều đã mất đi vì hai lần tu luyện.”
Tân Hỏa tiếp tục giải thích:
“Thân thể của người không tồi, xem ra là có tu luyện công pháp luyện thể phải không? Ngươi làm tốt lắm, thân thể, tinh thần, hồn phách, ba mặt trợ giúp lẫn nhau, muốn đạt được thành tựu lớn thì nhất định phải tu luyện thân thể cho tốt! Nếu thân thể hơi yếu thì e rằng ngay lần đầu tiên ngươi quan tưởng Toại Hoàng thì đã chết rồi.”
Chung Nhạc giật mình thất thanh hỏi:”Tu luyện công pháp này còn có thể chết người sao?”
“Tất nhiên. Tình thần và cơ thể liên kết với nhau, thân thể mạnh mẽ thì tinh thần mới có thể lớn mạnh, tinh thần tiêu hao thì cơ thể cũng sẽ mất đi năng lượng. Quan tưởng tiêu hao tinh thần thì cơ thể cũng mất đi năng lượng, thân thể quá yếu thì tuyệt đối có thể chết.”
Tân Hỏa cười nói:
“Cũng may thân thể của ngươi không quá tệ nên mới quan tưởng được hai lần. Có điều nếu tiếp tục có lần thứ ba thì chắc chắn sẽ thành một bộ xương khô. Hiên tại ngơi nhất định phải ăn, hơn nữa phải ăn rất nhiều, có thể ăn bao nhiêu thì phải ăn bấy nhiêu, tốt nhất là không ăn ngũ cốc mà phải ăn linh đan diệu dược nếu không thân thể của ngươi sẽ bị rút hết năng lượng!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.