Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 239: Lột xác




Trong lòng Chung Nhạc và Lãng Thanh Vân đều nhấc lên sóng to gió lớn. Bọn họ ai nấy cũng không phải là kẻ ngu dốt, thoáng thăm dò một chút, cũng đã đạt được những suy đoán kinh người.
Chung Nhạc đoán ra được, Lãng Thanh Vân chính là kẻ lúc trước đã đưa Hiếu Sơ Tình tiến vào Kiếm Môn, đưa nàng Ngụy Nguyệt Linh Thể Hiếu Sơ Tình này vào Kiếm Môn, giả danh là con gái của chính mình. Nhưng hắn thật ra chính là gian tế do Hiếu Mang Thần Tộc cài vào Yêu Tộc Đông Hoang.
Mà Lãng Thanh Vân cũng đoán ra được Chung Nhạc chính là kẻ đã giết chết Hiếu Sơ Tình, đồng thời cướp đi Nguyệt Linh của Hiếu Sơ Tình. Không chỉ như vậy, hắn còn suy đoán ra Chung Nhạc chính là kẻ lúc trước đã đi lên mặt trăng, phát giác ra bí mật của Hiếu Mang Thần Tộc.
- Không sai! Thời điểm chuyện tình trên mặt trăng phát sinh, tên Long Nhạc này vừa vặn cũng đang Cô Hà Thành, lúc đó ta còn phát hiện ra dấu chân của hắn nữa!
Sắc mặt Lãng Thanh Vân như mặt giếng tĩnh lặng:
- Hắn vẫn luôn ẩn giấu cho tới bây giờ, tránh né sự tra xét của Hiếu Mang Thần Tộc. Hiếu Sơ Tình nhất định là đã phát hiện ra manh mối gì đó, lúc này mới bị hắn giết chết diệt khẩu! Hơn nữa, Nguyên thần chân chính của hắn tuyệt đối không phải là Nguyệt Linh, mà là còn có Nguyên thần khác, Nguyệt Linh chỉ là thứ mà hắn dùng để che giấu mà thôi! Nguyên thần chân chính của hắn rốt cuộc là cái gì?
Dấu vết tơ nhện lúc trước Chung Nhạc lưu lại đã bị Cô Hồng Tử hủy diệt gần hết, nhưng đối với kẻ thông minh như Lãng Thanh Vân mà nói, mặc dù toàn bộ những dấu vết tơ nhện đều đã bị hủy diệt, nhưng cũng sẽ có kẽ hở lưu lại. Mà cái kẽ hở này chính là Nguyệt Linh của Chung Nhạc. Chỉ dựa vào một điểm này, hắn đã có thể suy đoán ra rất nhiều thứ, rất nhiều bí mật không muốn người biết của Chung Nhạc!
Mà Lãng Thanh Vân có thể nhận ra Nguyệt Linh của Chung Nhạc, Chung Nhạc cũng có thể từ điểm này suy đoán ra rất nhiều thứ. Hắn có thể suy đoán ra thân phận thật sự của Lãng Thanh Vân. Thế gian này có rất ít người từng gặp qua Nguyệt Linh chân chính, chỉ có Hiếu Mang Thần Tộc mới có thể nhận ra Nguyệt Linh chân chính. Bởi vì Nguyệt Linh thậm chí là Nguyệt Hạch, đều đã bị Hiếu Mang Thần Tộc cấm cố bên dưới Hiếu Mang Thần Miếu.
- Nhất định phải bắt sống Lãng Thanh Vân, bởi vì hắn có khả năng biết rõ nhất gian tế Hiếu Mang Thần Tộc ẩn giấu trong Kiếm Môn ta rốt cuộc là ai!
Trong lòng Chung Nhạc thầm nghĩ.
- Xem ra, Long Nhạc sư đệ có rất nhiều bí mật a!
Lãng Thanh Vân cười hắc hắc, nói:
- Nếu tiết lộ những bí mật này ra, nhất định sẽ tạo thành oanh động không nhỏ!
Chung Nhạc cũng cười híp mắt nói:
- Lãng sư huynh tựa hồ cũng có một chút bí mật, nếu tiết lộ ra, chỉ sợ động tĩnh tạo thành so với bí mật của ta còn oanh động hơn rất nhiều a!
Ánh mắt hai người chạm nhau, sắc mặt vui vẻ, cũng cười nói:
- Bí mật của chúng ta, vẫn cứ để nó là bí mật thì tốt hơn, tránh cho quấy nhiễu những phàm phu tục tử khác!
Liên Tâm ở một bên nghe vậy càng thêm hiếu kỳ, không ngừng quan sát biểu tình của hai người bọn họ, chỉ thấy trên mặt hai người đều là nụ cười vui vẻ.
Sau đó, ba người lại nói chuyện phiếm vài câu, cuối cùng Lãng Thanh Vân và Liên Tâm cáo từ rời đi. Chung Nhạc cũng đứng dậy đưa tiễn, lưu luyến chia tay. Người ngoài nhìn thấy một màn này, đều cảm thấy giữa các sư huynh đệ hữu nghị thâm hậu, tình cảm như keo sơn, khiến cho người ta cảm động không thôi. Nhưng ai cũng đều không biết, hai người này vừa rồi đều đã nhìn thấu lẫn nhau, đều đã uy hiếp lẫn nhau, sát cơ ẩn tàng, không thua kém gì một trường ác đấu.
Liên Tâm nhẹ giọng nói:
- Sư đệ dừng chân a! Nếu có tin tức gì của Nhị sư tỷ, vẫn nhờ sư đệ thông báo cho chúng ta một tiếng!
Chung Nhạc gật đầu, nhìn theo hai người rời đi, trong lòng thầm nghĩ:
- Lãng Thanh Vân đã biết rõ ta chính là kẻ đã giết chết Hiếu Sơ Tình, hơn nữa còn biết được ta là người đã đi lên mặt trăng, tất nhiên sẽ báo lại cho Hiếu Mang Thần Tộc biết! Chỉ là không biết hắn có đoán được, ta chính là Chung Nhạc, Chung Nhạc chính là Long Nhạc hay không? Xem ra lần này nguy hiểm rồi! Nguy hiểm rồi…
- Bất quá, hắn hẳn là không đoán được ta chính là Chung Nhạc, bởi vì toàn bộ những vết tích lưu lại cũng đã bị Cô Hồng Tử sư huynh lau sạch cả rồi. Hắn chỉ có thể suy đoán ta là gian tế do Long Tộc phái tới Đông Hoang. Bất quá, cho dù là vậy, ta cũng thân rơi vào hiểm cảnh, lửa giận của Hiếu Mang Thần Tộc cũng không dễ dàng thừa nhận như vậy. Nhất là, Hiếu Sơ Tình chính là con gái của Trưởng lão Đại Tế ty của Hiếu Mang Thần Miếu!
Địa vị của Trưởng lão Đại Tế ty trong Hiếu Mang Thần Miếu, địa vị tương đương với địa vị của Môn chủ Kiếm Môn tại Đại Hoang, tương đương với địa vị của Sư Bất Dịch tại Đông Hoang. Nữ nhi của hắn bị người khác giết chết, làm sao Hiếu Mang Thần Tộc có thể không giận được?
- Trở về Kiếm Môn thôi!
Chung Nhạc xoay người quay trở lại Phong Ba Phủ, trong mắt đại phóng tinh mang:
- Lập tức quay trở về Kiếm Môn, thay đổi trở lại thân phận của Chung Nhạc, thông tri cho Trưởng Lão Hội Kiếm Môn, bắt sống Lãng Thanh Vân! Chỉ cần Lãng Thanh Vân bị bắt, nội hoạn của Kiếm Môn ta cũng có thể được loại trừ!
Sau khi quay trở lại Phong Ba Phủ, Chung Nhạc lập tức để cho đám nữ nhân Thanh Hà và Long Xuân Nhi đổi bán toàn bộ gia sản của Phong Ba Phủ, ở trên chợ phiên tiến hành trao đổi thành những Linh đan thông dụng của các Luyện Khí Sĩ. Hắn phân phó sau khi các nàng làm xong hết thảy chuyện này, sẽ tự mình quay trở về Cô Hà Thành.
- Thanh Hà, ngươi cất gốc gỗ mận này đi!
Chung Nhạc lấy ra khúc gỗ mận mà chính mình dùng làm thế thân. Khúc gỗ mận này có khí tức đồng dạng với khí tức của hắn, là bảo vật mà hắn dùng để tránh né Hồn đăng dò xét. Hắn giao nó cho Thanh Hà, dặn dò:
- Hai ngày sau, ngươi thu khúc gỗ mận này vào bên trong Bí cảnh Nguyên Thần của chính mình. Hôm nay lão gia ta đi trước một bước trở về!
Thanh Hà thu hồi khúc gỗ mận này, trong lòng vô cùng kinh ngạc, cũng không biết khúc gỗ mận này đến cùng là có tác dụng gì, vì sao Chung Nhạc lại dặn dò trịnh trọng như vậy.
Ngay sau đó, Chung Nhạc lập tức động thân, rời khỏi Hãm Không Thánh Thành, tiến thẳng về phía phương hướng Cô Hà Thành.
Hắn đã bị Lãng Thanh Vân phát hiện thân phận, chỉ được phép nhanh không được phép chậm. Càng sớm rời khỏi Hãm Không Thánh Thành, hắn sẽ càng an toàn. Bằng không, đợi sau khi Lãng Thanh Vân thông tri cho Hiếu Mang Thần Tộc, tất nhiên sẽ dẫn tới những nguy cơ hung hiểm đáng sợ. Sau khi tới được lãnh địa Cô Hà Thành, có Cô Hồng Tử ở đó, vậy thì sẽ an toàn hơn rất nhiều.
Hơn nữa Cô Hà Thành nằm ở bên cạnh Đại Hoang, bất cứ lúc nào hắn cũng có thể thay đổi thân phận thành Chung Nhạc, khiến cho Hiếu Mang Thần Tộc không nắm giữ được tung tích của hắn.
o0o
Đồng thời ngay tại thời điểm Chung Nhạc ra khỏi Thánh Thành, Lãng Thanh Vân cũng đã thông tri tin tức này cho Hiếu Mang Thần Tộc. Hắn lợi dụng Đồ Đằng Trụ, đem tin tức Long Nhạc chính là người giết chết Hiếu Sơ Tình truyền trở về Hiếu Mang Thần Miếu. Đợi tới lúc Lãng Thanh Vân nhận được tin tức do Đại Trưởng lão Hiếu Mang Thần Miếu truyền về, thì Chung Nhạc đã sớm rời xa Hãm Không Thánh Thành cả ngàn dặm. Tới thời điểm Lãng Thanh Vân phát hiện Chung Nhạc đã rời khỏi Hãm Không Thánh Thành, chính là chuyện tình hai ngày sau đó rồi.
Chung Nhạc phóng nhanh như điên, tốc độ nhanh như tia chớp. Ngay tại thời điểm bước chân ra khỏi Thánh Thành, hắn cũng đã phong bế toàn bộ khí tức bản thân, dùng khúc gỗ mận thay thế cho khí tức của chính mình.
Đợi tới hai ngày sau, Thanh Hà dựa theo sự phân phó của hắn, thu khúc gỗ mận vào trong Bí cảnh Nguyên Thần của chính mình. Lãng Thanh Vân đang dùng Hồn đăng cảm ứng tung tích của Chung Nhạc, lại đột nhiên hoàn toàn mất đi phương vị, trong lòng nhất thời kinh hãi. Hắn căn bản không hề biết là, Chung Nhạc tại hai ngày trước đã sớm rời khỏi Hãm Không Thánh Thành rồi. Lúc này Chung Nhạc đã sớm cách Thánh Thành ngoài vạn dặm.
- Tiểu tử Long Nhạc này rốt cuộc đã đi nơi nào rồi?
Lãng Thanh Vân không ngừng sưu tầm bốn phía, nhưng thủy chung cũng không thể tìm được vết tích của Chung Nhạc. Trên trán hắn không khỏi toát ra một tầng mồ hôi lạnh. Sau khi Hiếu Mang Thần Tộc nhận được tin tức Long Nhạc chính là người đã đi lên mặt trăng, đồng thời cũng chính là hung thủ đã sát hại Hiếu Sơ Tình, cực kỳ xem trọng chuyện này, đã phái ra một vị Trưởng lão Tế ty suất lĩnh một đám cao thủ chạy tới đây giết chết Long Nhạc. Mà hắn cũng đã lớn tiếng bảo đảm, hắn bất cứ lúc nào cũng có thể xác định rõ ràng phương vị của Chung Nhạc.
Mà hiện tại, không ngờ Long Nhạc lại đã hoàn toàn biến mất, phảng phất như đã hoàn toàn biến mất khỏi thế gian vậy. Cho dù là Hồn đăng, cũng không sưu tầm được phương vị của hắn. Đây là chuyện tình trước giờ chưa từng bao giờ hắn gặp phải.
- Ta phải làm sao bàn giao với Tế ty đây…
Sắc mặt Lãng Thanh Vân âm tình bất định, đột nhiên cắn răng một cái, bay ra khỏi Hãm Không Thánh Thành, mạnh mẽ hạ xuống đất. Hai tay hắn bổ nhào về phía trước, ngửi loạn bốn phía trên mặt đất, cười lạnh, nói:
- Long Nhạc sư đệ, ngươi muốn cứ như vậy chạy thoát khỏi sự truy tung của ta sao? Ngươi quá coi thường ta rồi! Khứu giác của Hiếu Mang Thần Tộc ta mặc dù không phải là đệ nhất lục địa, nhưng cũng là thiên hạ hiếm có, không thua kém chút nào so với Chương Ngư Tinh ở trong hải dương cả!
Rất nhanh hắn đã ngửi được mùi vị của Chung Nhạc, là mùi vị do bước chân của Chung Nhạc lưu lại, một đường truy tầm tới.
- Hửm? Ngoại trừ mùi vị của Long Nhạc ra, còn có mùi vị của một Luyện Khí Sĩ khác nữa. Mùi vị của kẻ này còn mang theo một chút hương khí, hẳn là một nữ tử…
Lãng Thanh Vân men theo mùi vị do vết chân của Chung Nhạc lưu lại, liên tục phóng chạy mấy ngàn dặm, đột nhiên ngửi được một đạo mùi vị khác, sắc mặt khẽ biến, lập tức nhận ra chủ nhân của đạo mùi vị này:
- Là Tứ sư muội Liên Tâm! Nàng cũng đang truy tung Long Nhạc!
Trong lòng Lãng Thanh Vân kinh nghi bất định, thấp giọng nói:
- Nàng truy tung Long Nhạc để làm gì? Nếu nàng cũng tham gia vào chuyện này, ta xuất thủ bắt giữ Long Nhạc sợ rằng sẽ bị cản trở rất nhiều. Nói không chừng thân phận của ta cũng sẽ bị bại lộ. Bởi vì cái chết của Hiếu Sơ Tình mà bại lộ thân phận của ta, có chút được không bù nổi mất…
Hắn đột nhiên phóng người bay lên, ngẩng đầu nhìn về phía xa xa.
- Phương hướng mà Long Nhạc đang di chuyển, là phương hướng Cô Hà Thành. Dã thú bị chấn kinh, sẽ lập tức chạy về sào huyệt của chính mình. Bởi vì sào huyệt đối với dã thú chấn kinh chính là địa phương an toàn nhất. Mặc kệ tiểu tử này dùng biện pháp gì tránh khỏi sự dò xét của Hồn đăng, hắn nhất định cũng giống như dã thú chấn kinh vậy, lập tức chạy trở lại Cô Hà Thành. Bởi vì tại Cô Hà Thành có lãnh địa của hắn, hơn nữa Cô Hồng Tử cũng là kẻ che chở của hắn. Cho nên ta cũng không cần phải tiếp tục truy tầm tung tích của hắn làm gì nữa, mà cứ việc ôm cây đợi thỏ, đón lỏng hắn tại Cô Hà Thành là được!
Không có Hồn đăng, muốn ở trong Đông Hoang mênh mông sưu tầm tung tích một người thật sự là quá mức khó khăn. Cho dù là Sư Bất Dịch, cũng không có khả năng kiểm tra toàn thể một vòng Đông Hoang nổi được.
Mặc dù Lãng Thanh Vân có được khứu giác của Hiếu Mang Thần Tộc, nhưng mãi luôn bò rạp mặt đất đánh hơi mùi vị của Chung Nhạc để truy tung cũng vô cùng khó chịu. Hơn nữa, hiện tại Liên Tâm cũng đang truy tung Chung Nhạc, hắn không tiện xuất thủ bắt giữ Chung Nhạc giữa đường được, cho nên hắn đơn giản trực tiếp đi thẳng tới Cô Hà Thành, ôm cây đợi thở, chờ Chung Nhạc tự chui đầu vào lưới.
o0o
Đã rời khỏi Thánh Thành hơn vạn dặm, nhưng tốc độ của Chung Nhạc vẫn không giảm chút nào. Với tốc độ này, chỉ mất thời gian một ngày hắn sẽ có thể về tới Cô Hà Thành.
- Sau khi về tới Cô Hà Thành, thông báo cho Cô Hồng Tử, nói cho hắn biết thân phận chân chính của Lãng Thanh Vân, sau đó ta sẽ lập tức trở về Kiếm Môn!
Chung Nhạc nhanh chóng phóng chạy. Lại đi thêm hơn một vạn dặm nữa, hắn đã tiến vào một phiến sơn mạch hiểm trở. Hai con Giao Long dưới chân Chung Nhạc không ngừng du động, bay xuyên qua phiến sơn mạch. Đột nhiên chợt thấy trong phiến sơn mạch bay tới một tấm sa mỏng, kéo dài liên miên tới vài dặm, phiêu đãng trên không trung, không ngừng du động như Giao như Mãng.
- Tấm sa mỏng này…
Sắc mặt Chung Nhạc khẽ biến, thấp giọng nói:
- Là Xích Luyện Nữ! Nàng ta vậy mà đang trốn ở nơi này!
Đi thêm một quãng nữa, Chung Nhạc lại nhìn thấy một cuộn da rắn xích hồng sắc, đang quấn trên một tòa đại sơn, cuộn vòng quanh đỉnh núi hình trụ suốt mấy vòng. Bộ da rắn này lớn tới mức đáng sợ, vô số vảy rắn trên bộ da rắn chớp động, chiếu rọi nhật quang. Trên đỉnh núi ba động từng luồng từng luồng khói độc, đỏ bừng như lửa. Những nơi đám độc vụ kia lan tràn tới, giống hệt như một đám mây hồng bao phủ khắp đỉnh núi. Chỉ thấy trong khói độc xích hồng sắc truyền ra từng tràng thanh âm Long ngâm trầm thấp. Mi tâm Chung Nhạc khẽ nứt vỡ, lộ ra Thần Nhãn thứ ba, chăm chú quan sát. Chỉ thấy bên trong đám khói độc kia là một con Giao Long hồng sắc đang cố gắng trút đi thân rắn, từ xà hóa Giao Long.
- Là Xích Luyện Nữ!
Lúc này nàng đang trong quá trình lột xác, hiện tại đã tới thời khắc mấu chốt, thoát khỏi thân rắn, trở thành Giao Long.
Trong lòng Chung Nhạc thoáng chấn động, đột nhiên dừng bước lại. Hai chân hắn dẫm lên trên tấm sa mỏng kia, nhìn về phía con Xích Luyện Cự Xà đang lột xác trong đám khói độc kia. Lúc này, Xích Luyện Nữ đang xây dựng lại thân thể, một lần nữa tiến hành cơ cấu, Long khí bao phủ đầy rẫy nhục thân, vô số văn lộ Đồ đằng biến hóa bất định, trong cơ thể biến hóa ra đủ các loại hình thái.
Nữ yêu tinh này khi thì hóa thành hình thái Giao Long, khi thì hóa thành hình thái Xích Luyện Cự Xà, khi thì hóa thành nữ tử nóng bỏng không một mảnh vải che thân. Nàng không ngừng thở hổn hà hổn hển, các loại hình thái biến hóa bất định.
- Lột xác! Đây là quá trình lột xác phá kén thành bướm!
Chung Nhạc khẽ lẩm bẩm, lập tức tiến hành ấn chứng với tiến trình Linh thể hợp nhất mà chính mình đã lĩnh ngộ ra. Hắn cảm thấy trong đầu chính mình có một cánh cửa đang mở ra, rộng mở trong sáng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.