Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 236: Trở lại Đông Hoang




Trong lòng Chung Nhạc vừa mừng vừa sợ, lại một lần nữa cầm lấy kim kiếm bằng vũ. Lúc này, Thần uy ẩn chứa trong bằng vũ đã không thể gây tổn thương thân thể hắn nữa, Thần uy nội liễm, ẩn chứa sâu bên trong thân kiếm.
Chung Nhạc huy vũ kim kiếm một chút. Tốc độ kim kiếm bằng vũ nhanh như thiểm điện, cắt xé không khí. Hắn chém xuống biển rộng phía dưới một cái, mặt biển lập tức tách ra, nước biển hai bên giống như hai vách đá thẳng đứng vậy, ngay sau đó phốc một tiếng lập tức khép kín lại.
- Quá lớn rồi! Nhỏ lại một chút! Quá nhẹ! Nặng thêm một chút!
Kim kiếm bằng vũ hoàn toàn biến hóa theo tâm ý của hắn. Thanh kim kiếm từ chiều dài hai mươi trượng, thu nhỏ lại tới chỉ còn khoảng chừng một trượng hai. Trọng lượng cũng từ nhẹ như một sợi hồng mao, đã biến thành nặng mấy vạn cân.
Trọng lượng như thế này ở trong tay hắn chính là không nhẹ cũng không nặng, hơn nữa độ dài cũng là vừa đủ, có thể tại thời điểm cận chiến thi triển ra các loại kiếm pháp biến hóa. Nếu lại dài hơn một chút, vận chuyển sẽ không linh hoạt, hơi ngắn hơn một chút, phòng ngự sẽ không chu toàn.
Chung Nhạc cầm kim kiếm trong tay, huy vũ mấy đường kiếm pháp, cảm giác vô cùng thuận tiện cùng linh hoạt, trong lòng mừng rỡ như điên:
- Cây kiếm này quả thật chẳng khác nào Thần binh… Không đúng! Bản thân nó chính là Thần binh rồi! Chẳng những là Thần binh, hơn nữa còn là Thánh khí trong Thần binh!
Sợi bằng vũ này lớn nhỏ tùy tâm, biến hóa như ý, so với Lão Nhận của hắn còn tốt hơn rất nhiều. Lão Nhận của hắn còn chưa luyện tới tình trạng hữu hình vô chất, không thể lớn nhỏ tùy tâm. Mà sợi bằng vũ này chính là lớn nhỏ tùy tâm, mạnh yếu tùy tâm, nặng nhẹ cũng tùy tâm, là Dị bảo trước giờ hắn chưa từng gặp qua.
- Lớn! Lớn! Lớn!
Chung Nhạc đột nhiên ném kim kiếm bằng vũ lên không trung. Chỉ thấy thanh kim kiếm càng lúc càng lớn hơn, càng lúc càng cao hơn, dần dần dựng thẳng lên thành một ngọn tháp cao ba ngàn trượng trên mặt biển, sau đó cũng không tiếp tục lớn lên thêm nữa.
Từ xa nhìn lại, toàn bộ thanh kim kiếm bằng vũ này lớn tới mức đáng sợ. Chung Nhạc đứng ở dưới chân nó, quả thật chẳng khác nào một con con kiến hôi cả. Hắn dang hai tay ôm lấy sợi bằng vũ này, dùng sức huy vũ, chỉ thấy vạn phần cật lực, vội vàng để cho kim kiếm biến trở lại chiều dài một trượng hai như cũ.
- Nặng! Nặng! Nặng!
Chung Nhạc lại một lần nữa quát lớn. Thanh kim kiếm bằng vũ càng lúc càng nặng hơn, dần dần ngay cả hắn cũng ôm không nổi nữa. Thanh kim kiếm bằng vũ này càng lúc càng nặng hơn, tựa hồ so với núi lớn, so với biển rộng còn muốn nặng hơn một bậc.
- Không biết cực hạn của sợi bằng vũ này rốt cuộc là nặng tới bao nhiêu?
Chung Nhạc vừa mới suy nghĩ tới đây, thanh kim kiếm trong tay bất chợt trở nên vô cùng nặng nề. Răng rắc một tiếng, đã ép hai vai hắn tới mức trật khớp, cả người từ trên không trung rơi thẳng xuống dưới, hung hăng đập thẳng vào trong biển rộng phía dưới, chìm xuống tận đáy biển, thậm chí ngay cả đáy biển cũng bị đập ra một cái hố to.
- Thứ tốt! Thứ tốt a!
Chung Nhạc để cho trọng lượng kim kiếm bằng vũ khôi phục lại như thường, lao lên khỏi mặt biển, luôn miệng nói:
- Nhỏ! Nhỏ! Nhỏ!
Thanh kim kiếm bằng vũ co lại thành kích thước một sợi lông vũ bình thường, sau đó không tiếp tục biến hóa nữa. Trong lòng Chung Nhạc đại hỉ, tiện tay ném sợi lông vũ lên, sau lưng nhất thời hiện ra năm đạo quang luân. Sợi bằng vũ bay vào trong Đạo Nhất Luân, biến mất không thấy đâu nữa.
- Không hỗ là một bộ phận của Thánh khí! Nếu có thể rút ra tất cả các sợi bằng vũ trên Thần Dực Đao thì tốt rồi! Lúc đó ta có thể bố thành Vạn Vũ Kiếm Trận!
Nhưng đáng tiếc Thần uy của Thần Dực Đao quá mạnh, hơn nữa hắn cũng chưa từng tế luyện qua, cũng chưa thể lau đi lạc ấn của cường giả Côn Bằng Tộc trên Thần Dực Đao, bởi vậy hắn cũng chỉ là nói một chút mà thôi.
Sở dĩ hắn có thể gỡ sợi bằng vũ này từ trên Thần Dực Đao xuống, chủ yếu là bởi vì Bàn Long Kiếm đã phá hủy Thần tính cùng Thần uy trong sợi lông vũ, cắt đứt những văn lộ Đồ đằng Côn Bằng, dẫn tới lạc ấn của cường giả Côn Bằng Tộc bị lau đi không còn một mảnh. Vì vậy Chung Nhạc mới có thể lạc ấn hồn phách của chính mình lên trên kim kiếm bằng vũ.
Nếu để cho bản thân Chung Nhạc lau đi lạc ấn của cường giả Côn Bằng Tộc, vậy thì muôn vàn khó khăn rồi. Sợ rằng chỉ có Thần Ma xuất thủ mới có khả năng lau đi lạc ấn trên Thần Dực Đao này. Hơn nữa, cho dù là Thần Ma cũng chưa chắc đã có thể làm được bước này. Dù sao Thần Dực Đao cũng là Thánh khí của Côn Bằng Tộc, nếu dễ dàng như vậy đã có thể lau đi lạc ấn trên đó, chỉ sợ Long Tộc từ sớm đã hạ thủ rồi.
- Nửa thanh Thần Dực Đao này quả thật chính là củ khoai lang phỏng tay a! Ném đi thì đáng tiếc, cầm trong tay lại không được. Xử lý nó như thế nào cũng là một vấn đề khó khăn. Bất quá, Tân Hỏa hẳn là có biện pháp lau đi lạc ấn của Côn Bằng Tộc a? Lần này Tân Hỏa vì giúp ta, đã hao phí không ít tinh khí, không biết tới khi nào mới có thể tỉnh lại…
Chung Nhạc có chút lo lắng nhìn cây đèn đồng, quang mang đốm lửa nhỏ trên tim đèn vẫn như cũ ảm đạm, đoán chừng không có thời gian một hai tháng, Tân Hỏa cũng không thể thức tỉnh lại.
- Kim kiếm bằng vũ này vẫn là lấy diện mục của Chung Nhạc mà sử dụng a! Lão Nhận thì dùng diện mục của Long Nhạc mà sử dụng. Cứ như vậy, cả hai thân phận của ta đều đã có trọng khí vừa tay rồi!
Hắn đạp trên mặt biển mà đi, quay trở lại Đông Hoang. Lão Nhận đối với Chung Nhạc hiện tại cũng vô cùng quan trọng. Mặc dù uy lực của Lão Nhận so ra vẫn còn kém xa sợi kim kiếm bằng vũ này, nhưng dù sao cũng là do Thần cốt luyện thành. Hơn nữa nếu có thể tế luyện Lão Nhận tới trình độ hữu hình vô chất, chỉ còn lại có văn lộ Đồ đằng mà thôi, vậy nó tuyệt đối cũng có thể xưng là Hồn binh nhất đẳng nhất.
Hồn binh thông thường là dùng các loại Huyền Kim, Huyền Thiết cùng với các loại tài liệu hiếm quý để định hình, nhưng Hồn binh thượng thừa chân chính là đã trải qua Luyện Khí Sĩ ngày đêm ôn dưỡng, không ngừng lạc ấn văn lộ Đồ đằng, tinh thần lực không ngừng thấm nhuận, sẽ tế luyện tới trình độ chỉ còn lại hình thái, mà không còn đặc tính tài liệu. Chỉ cần có thể tế luyện tới bước này, Hồn binh đã có thể hợp có thể phân, có thể lớn có thể nhỏ, hoàn toàn biến hóa như ý.
Thập Đại Hung Binh của Kiếm Môn đều là Hồn binh đã tế luyện tới tầng thứ này. Mà mục tiêu của Chung Nhạc chính là tế luyện Lão Nhận tới tình trạng này. Đương nhiên, Thập Đại Hung Binh ngoại trừ đã đạt tới tầng thứ này ra, còn có những hung tính khác chất chứa trong đó nữa. Loại hung tính này chính là cực kỳ đáng sợ, là Ma tính mà các Luyện Khí Sĩ Kiếm Môn bình thường không thể nắm giữ được.
Cho dù Chung Nhạc có tế luyện Lão Nhận tới tình trạng hữu hình vô chất, thì Lão Nhận cũng không phải là loại Hung binh giống như Thập Đại Hung Binh vậy. Bất quá, hắn vẫn còn cách một bước kia rất xa, hiện tại hắn vẫn là phải tuần tự mà tiến, không ngừng thối luyện Lão Nhận.
o0o
Một ngày sau khi Chung Nhạc rời khỏi lục địa băng tuyết, rất nhiều Cự long đã tìm tới phiến chiến trường kia. Hơn mười vị lão Long trong đó thân thể khẽ động, hóa thành từng vị từng vị lão giả. Bọn họ chính là Tộc trưởng và Trưởng lão của năm Đại Thị tộc Long Tộc Đông Hải. Bọn họ nhao nhao quan sát bốn phía, sắc mặt cực kỳ ngưng trọng. Mà ở giữa không trung, vô số con Cự long tung bay. Dưới đáy biển cũng có không ít Cự long tới lui tuần tra, sưu tầm bốn phía.
- Là khí tức của Thần Dực Đao!
- Còn có khí tức của Hải Tộc Mộc Diệu Tinh!
- Nơi này có hài cốt của Hải Tộc Mộc Diệu Tinh! Là Hồng Mẫu Hải Quỳ!
- …
Đám Cự long du động bốn phía lần lượt có phát hiện, nhao nhao hồi báo. Sắc mặt Tộc trưởng cùng Trưởng lão của năm Đại Thị tộc cực kỳ ngưng trọng. Một vị Trưởng lão Ly thị thấp giọng nói:
- Cường giả Côn Bằng Tộc mang theo Thần Dực Đao đào tẩu, không ngờ hắn lại ẩn tàng ở nơi này, còn lưu lại Hồng Mẫu Hải Quỳ bày trận, bản thân hắn tiến hành chữa thương. Xem tình hình, tựa hồ hắn đã bị cường giả nào đó đuổi kịp, phá vỡ phong ấn Hồng Mẫu Hải Quỳ, giết chết hắn, đồng thời cướp đi Thần Dực Đao!
- Vị cường giả đã cướp đi Thần Dực Đao kia nhất định là tồn tại cực kỳ đáng sợ, thực lực thao thiên, thậm chí rất có khả năng là một vị Thần!
Lục địa băng tuyết phương viên mấy ngàn dặm cũng nát bấy, lực phá hoại bậc này đã không phải là lực phá hoại của phàm nhân hay là Luyện Khí Sĩ bình thường nữa, mà là chiến đấu Thần cấp mới có khả năng tạo thành. Tộc trưởng Ngao thị chợt quát lớn:
- Chương Thiên Lý ở đâu?
Một con Cự thú tám xúc tu đột nhiên từ trong biển chui lên, tám cái xúc tu mở ra, giống như cái trụ thịt thật lớn từ từ lướt qua trên mặt biển và giữa không trung. Từng cái từng cái giác hút thật lớn trên tám cái xúc tu không ngừng co bóp khiến cho người ta nhìn thấy cùng phải giật mình. Tám cái xúc tu dài tới mấy dặm chậm rãi vươn lên, ngay sau đó, từ dưới biển dần dần bay lên một tòa núi thịt màu hồng thật lớn, lộ ra tám con mắt to đường kính chừng một mẫu. Hai sợi xúc tu hình thái móng vuốt làm ra hình dáng chắp tay, nói:
- Ngao Tộc trưởng có gì phân phó?
Lão Tộc trưởng Ngao thị trầm giọng nói:
- Trong đại dương, khứu giác của ngươi chính là thiên hạ vô song. Ngươi hãy ngửi một chút mùi vị trong nước biển, nhìn xem có thể ngửi ra tin tức về song phương giao chiến lúc đó hay không. Trận ác chiến này có lực phá hoại khủng bố như thế, nhất định là chiến đấu Thần cấp, không có khả năng không lưu lại chút dấu vết tơ nhện nào!
- Vâng!
Con bạch tuộc khổng lồ kia một lần nữa chìm vào trong nước, từng cái từng cái giác hút to lớn mở ra, nuốt vào từng ngụm nước biển, từ trong mùi vị của nước biển tra xét một phen. Toàn thân hắn có hơn tám trăm cái giác hút, mỗi một cái giác hút chính là tương đương với một cái miệng lớn. Tám trăm cái miệng tiến hành thẩm định vô số loại mùi vị, cho nên hắn chính là tồn tại có khứu giác thiên hạ vô song trong Hải Tộc.
Chương Thiên Lý tinh tế thẩm định một phen, sau đó nói:
- Hơn một ngày trước, nơi này có mùi vị huyết nhục mục nát, còn có mùi vị của Hồng Mẫu Hải Quỳ, cùng với khí tức của hai mươi ba gã Cự bá Côn Bằng Tộc, còn có khí tức của một tôn Thần Linh! Ngoài ra, còn có khí tức của một tôn Long Thần. Bên cạnh Long Thần hẳn là còn có một con ấu long!
- Long Thần?
Từng vị từng vị Tộc trưởng cùng Trưởng lão thất thanh nói:
- Tại sao nơi này lại có khí tức của Long Thần?
Các vị Tộc trưởng và Trưởng lão liếc nhìn nhau một cái, đều cảm thấy khó có thể tin nổi. Tuy nói thế lực Long Tộc vô cùng cường đại, có rất nhiều tồn tại thực lực mạnh mẽ ẩn giấu trong các không gian Bí cảnh ở Đông Hải. Nhưng một vị Long Thần xuất thủ ở nơi này, bọn họ vậy mà một chút cũng không hay không biết, vậy thì quá cổ quái rồi. Con bạch tuộc khổng lồ kia kính cẩn nói:
- Quả thật là khí tức của Long Thần! Hơn nữa lại còn mười phần cổ lão, tinh khí vô cùng nồng đậm!
Mấy vị Tộc trưởng cùng Trưởng lão càng thêm nghi hoặc hơn. Tộc trưởng Ngọc thị vỗ tay một cái, để cho rất nhiều Cự long sưu tầm bốn phía. Sau đó mấy vị Tộc trưởng tiếp tục thương nghị với nhau:
- Trong Đông Hải có truyền thuyết, nói trong biển vẫn còn có không ít Long Thần ẩn cư, nhưng chưa từng có kẻ nào nhìn thấy qua, cũng không biết là thật hay giả. Thật chẳng lẽ có vị Long Thần nào ẩn nấp trong Đông Hải, vị Lão tổ này đã xuất thủ, giết chết gã cao thủ Côn Bằng Tộc kia, cướp đi Thần Dực Đao?
- Chương Thiên Lý còn ngửi được khí tức của hai mươi ba gã Cự bá Côn Bằng Tộc, cùng với khí tức của một tôn Thần Linh Côn Bằng Tộc. Nhất định là Côn Bằng Tộc ở trên Mộc Diệu Tinh tiến hành tế tự, nghĩ muốn thu hồi Thần Dực Đao, lại bị vị Long Thần kia ngăn cản lại, ở chỗ này phát sinh một trận đại chiến!
- Hơn phân nửa chính là như vậy! Côn Bằng Tộc trên Mộc Diệu Tinh hạ xuống tiền vốn lớn như vậy, không biết vị Long Thần kia có đoạt được Thần Dực Đao hay không?
Bọn họ không ngừng suy đoán xôn xao, như thế nào cũng không nghĩ tới, khí tức Long Thần mà Chương Thiên Lý ngửi được kia thật ra chính là khí tức của Nội đan Thú Thần. Nội đan Thú Thần là Nội đan của Long Tương Thần, ở nơi này đã bị Chung Nhạc tiêu hao hơn phân nửa, dùng để thôi động đèn đồng, cho nên khí tức lưu lại cực kỳ nồng đậm, giống như có một vị Thần minh đích thân hàng lâm vậy.
o0o
Trải qua thời gian hơn mười ngày, Chung Nhạc rốt cuộc cũng đi ra khỏi biển rộng, một lần nữa quay trở lại lãnh địa Đông Hoang. Lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. Bản thân hắn cũng lo lắng bị Long Tộc phát hiện tung tích, bằng không nhất định sẽ sinh ra rất nhiều chuyện thị phi. Dù sao hắn chính là đã nhổ răng cọp, cướp đoạt nửa thanh Thần Dực Đao từ trong tay Côn Bằng Tộc, dẫn phát ra động tĩnh thật sự quá lớn, nhất định sẽ có cường giả Long Tộc đi tới dò xét. Nếu bọn họ phát hiện tung tích của hắn, nhất định sẽ có một phen thị phi nữa.
- Không chỉ có như vậy! Xích Luyện Nữ đã thải bổ cường giả của Giao thị, Giao thị làm sao có thể dễ dàng từ bỏ ý đồ như vậy? Hơn nữa cái danh tiếng Lĩnh chủ Đông Hoang này của ta, càng sẽ dẫn tới cao thủ Giao thị cản đường, tìm cách phân chia một chút lợi ích Đông Hoang. Chuyện này, cứ để cho cao tầng Ngao thị đau đầu đi thôi!
Hắn lấy ra Hồn đăng của Thanh Hà, tiến hành cảm ứng một phen, xác nhận phương vị của nàng ta, trong lòng thầm nghĩ:
- Hiện tại mấy người Thanh Hà cũng đã quay trở lại Đông Hoang, chỉ là khoảng cách với ta thật sự quá xa, ước chừng hơn bốn năm vạn dặm. Các nàng đang ở Nam bộ Đông Hoang, mà ta thì đang ở đỉnh phía Bắc bộ. Hiện tại ta đi tìm các nàng sợ rằng đã không còn kịp nữa. Đợi sau khi về tới Cô Hà Thành mới hội hợp với các nàng cũng không muộn!
Chung Nhạc phân biệt phương vị một chút, cất bước tiến về phía nội địa Đông Hoang, nhắm hướng Hãm Không Thánh Thành mà đi. Toàn thân hắn khí thế như hồng, ở giữa không trung phiêu diêu bất định, khuấy động thương vân.
- Lúc trước, ta là dựa vào Cô Hồng Tử, dựa vào Sư Bất Dịch, dựa vào Xích Luyện Nữ mới có thể sống sót đi tới Đông Hải. Lần này, ta ngược lại muốn nhìn một chút, xem kẻ nào dám động tới ta!
Trong lồng ngực Chung Nhạc dâng lên một cỗ hào khí:
- Từ nơi này một đường đi tới Hãm Không Thánh Thành có lẽ sẽ là một đường gió tanh mưa máu. Nhưng từ Hãm Không Thánh Thành tới Cô Hà Thành, sẽ lại không có kẻ nào dám can đảm đuổi giết ta nữa! Bởi vì những kẻ dám đuổi giết ta, đều đã bị ta giết chết!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.