Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 230: Đông Hải cuồng hoan




- Vì sao tiên tổ Phục Hy Thần Tộc ta không có kẻ nào tế tự? Vì sao truyền thừa của chúng ta lại bị đoạn tuyệt?
Chung Nhạc ngẩng đầu lên trời, nước biển lẫn với nước mắt từ trên mặt chảy xuống. Thần thái hắn đờ đẫn:
- Là loại lực lượng gì khiến cho chúng ta quên mất đi tổ tiên của chính mình? Là loại lực lượng gì khiến cho chúng ta không nhớ được lịch sử vinh quang của các tổ tiên?
Truyền thừa của Phục Hy Thần Tộc bị đứt đoạn, lịch sử xuất hiện một khoảng trống rất lớn. Trong cái khoảng trống lớn đó, chủng tộc Thiên Đế, huyết mạch Thần Hoàng, Phục Hy Thần Tộc vĩ đại mà cổ lão đã biến thành Nhân Tộc nhỏ bé không đáng kể, biến thành chủng tộc thấp bé nhất trong Vạn Tộc, bị những chủng tộc khác xem thành lương thực!
Đoạn lịch sử liên quan tới Phục Hy Thần Tộc phảng phất đều đã biến thành truyền thuyết thần thoại trong ký ức, trở nên hư vô mờ mịt. Mà Nhân Tộc còn sống mòn một cách lay lắt như những con kiến hôi đã quên mất đi vinh quang và lịch sử của tổ bối bọn họ, bất đắc dĩ mà vô lực bị những chủng tộc khác nô dịch, quyền sanh sát nằm trong tay những chủng tộc khác.
Hết thảy mọi thứ liên quan tới Phục Hy Thần Tộc phảng phất như đã bị một đạo âm ảnh lớn không cách nào tưởng tượng hoàn toàn che khuất, phảng phất như bị một bàn tay vô hình khổng lồ hoàn toàn xóa sạch hết.
- Tổ Long nói tại Tử Vi Thần Đình vẫn còn có Phục Hy Thần Tộc huyết mạch thuần khiết. Bọn họ hẳn là biết rõ khởi nguyên của hết thảy chuyện này! Ta nhất định sẽ đi tới đó xem một chút, tìm tới Phục Hy Thần Tộc thuần huyết để hỏi tới cùng!
Đột nhiên ánh mắt Chung Nhạc chợt trở nên mờ mịt. Tử Vi Thần Đình ở nơi nào? Vũ trụ mịt mờ, sao trời khôn cùng, kẻ nào biết cái Thần Đình này rốt cuộc là ở phương nào? Đường đi ở phương nào?
Hơn nữa, hiện tại hắn ngay cả Tinh cầu Tổ Tinh này cũng không cách nào đi ra được, còn chưa tu thành Thần, chưa luyện thành Nguyên thần thuần dương, căn bản không thể nào rời khỏi khỏa Tinh cầu này. Hơn nữa cho dù có rời khỏi Tổ Tinh, hắn làm sao có thể ở trong phiến vũ trụ hắc ám mênh mông vô bờ này tìm ra Tử Vi Thần Đình đây?
- Tân Hỏa! Đúng vậy! Ta vẫn còn có Tân Hỏa!
Chung Nhạc chấn chỉnh lại tinh thần, toàn bộ sự ảm đạm vừa rồi trong lòng lập tức bị hắn ném qua sau đầu.
o0o
Mà vào lúc này, Giao Thanh Đồ cũng đã bị truyền tống ra khỏi Bí cảnh Tổ Long. Vô số cường giả Long Tộc nhao nhao tiến lên, bao vây hai người chật như nêm cối.
- Là ai đạt được truyền thừa Tổ Long?
Vô số đạo thanh âm dồn dập vang lên, gấp gáp vội vàng hỏi.
Giao Thanh Đồ lập tức giơ cao hai tay. Rất nhiều Trưởng lão Giao thị phát ra một trận hoan hô cuồng hỉ, giống như tiếng sấm vậy. Vô số Trưởng lão Giao thị bật cười ha hả, hưng phấn dị thường, lập tức truyền tin tức này ra ngoài. Rất nhiều đệ tử Giao thị cũng phát ra từng trận từng trận hoan hô cuồng hỉ.
Các đệ tử Long Tộc những Thị tộc khác có kẻ lộ ra thần sắc thất vọng, có kẻ lại tiến lên chúc mừng Giao Tộc, tràng cảnh cực kỳ náo nhiệt. Rất nhiều Trưởng lão Ngao thị, kể cả Lão Tộc trưởng Ngao thị đều âm thầm thở phào nhẹ nhõm, tiến lên chúc mừng Giao Thanh Đồ và Tộc trưởng Giao thị. Bọn họ vốn dĩ đã động sát cơ với Chung Nhạc, nếu Chung Nhạc thuật sự đạt được truyền thừa của Tổ Long, tất nhiên là không để cho hắn còn sống rời khỏi Đông Hải. Mà bây giờ, kẻ đạt được truyền thừa của Tổ Long lại là Giao Thanh Đồ, như vậy đã không cần thiết phải diệt trừ Chung Nhạc rồi.
Tộc trưởng Giao thị mừng rỡ cười toe toét, vội vàng khách khí một phen, nói:
- Đợi sau khi Thanh Đồ nắm giữ được truyền thừa Tổ Thần, tất nhiên sẽ sao chép một phần đưa tới trong các Tộc, không dám có một chút giấu diếm!
Mặc dù là nói như vậy, nhưng trong lòng đám người của bốn Đại Thị tộc còn lại vẫn có chút thất lạc. Truyền thừa do Tổ Long truyền thụ và truyền thừa do Giao Thanh Đồ ghi chép lại tất nhiên là sẽ khác biệt, thậm chí có thể nói là chênh lệch cực lớn. Một cái là trên trời, một cái là dưới đáy vực!
Cho dù Giao Thanh Đồ không có bất kỳ giấu diếm gì, truyền thừa cũng là khác biệt một trời một vực. Cái này giống như là hai bức tranh vẽ giống nhau như đúc vậy, dưới ngòi bút của danh gia vẽ ra, so với dưới ngòi bút một tên mao đầu tiểu tử vừa mới học vẽ vẽ ra, hiệu quả hoàn toàn khác biệt một trời một vực.
Ví dụ như Hỏa Kỷ Cung Toại Hoàng Quan Tưởng Đồ do Tân Hỏa truyền thụ cho Chung Nhạc, nếu Chung Nhạc muốn truyền thụ Toại Hoàng Quan Tưởng Đồ lại cho người khác, đẳng cấp nhất định sẽ giảm xuống. Chủ yếu là bởi vì tu vi cảnh giới của hắn không đủ, đối với nắm giữ các loại thần vận của Toại Hoàng, trình độ thấu hiểu các loại văn lộ Đồ đằng cũng đều lĩnh ngộ không đủ, không thể biểu hiện ra hoàn chỉnh sự tinh diệu của Hỏa Kỷ Cung Toại Hoàng Quan Tưởng Đồ được. Tân Hỏa truyền cho hắn chính là Thần vẽ, hắn truyền thụ ra ngoài chính là người vẽ, hiệu quả tự nhiên hoàn toàn không giống nhau.
Giao Thanh Đồ cũng là như vậy, hắn căn bản không có khả năng phục chế ra toàn bộ đầu đuôi truyền thừa của Tổ Thần, truyền thụ cho những Long Tộc khác được.
Chung Nhạc cất bước rời khỏi Tế đàn, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy vô số Long Tộc đang vây quanh Giao Thanh Đồ, tiếng hoan hô rung trời, trong lòng thầm nghĩ:
- Thắng làm vua thua làm giặc! Ta không nhận được truyền thừa của Tổ Long, đã bị bọn họ hoàn toàn không đếm xỉa tới rồi. Bất quá như vậy cũng tốt! Ta đã đạt được thứ mình muốn! Giao Thanh Đồ nhận được truyền thừa của Tổ Long là chuyện tốt, nhưng ta cũng đã triệt để giải khai Thần Nhãn thứ ba!
Tâm thần hắn xao động. Năm cửa ải Uẩn Linh Cảnh, hắn chỉ đả thông được một cửa trong đó, nhận được giọt Tổ huyết thứ chín. Ở cửa ải thứ hai, Bí cảnh Tổ Long đã đổ nát, lực lượng tế tự tiêu tán, không thể nhận được giọt Tổ huyết thứ mười. Dù vậy, Thần Nhãn thứ ba của hắn cũng vẫn đã triệt để thức tỉnh.
Hắn rốt cuộc đã có được đặc thù đầu tiên của Phục Hy Thần Tộc, Phục Hy Thần Nhãn thứ ba. Những huyền cơ ảo diệu chất chứa trong Đồ đằng Thần Nhãn thứ ba hoàn chỉnh, hắn cũng đã chưởng khống toàn bộ, đây mới là thu hoạch lớn nhất!
Không chỉ như vậy, trụ cột của hắn cũng một lần nữa được tôi luyện ma luyện, trở nên vô cùng vững chắc, hơn nữa tu luyện tới bất cứ lúc nào cũng có khả năng bước vào cảnh giới Linh Thể Cảnh. Trải qua thiên chuy bách luyện, luyện tới cảnh giới không chút tỳ vết.
- Bất quá, truyền thừa Tổ Long hẳn là cũng tương đối bất phàm a?
Chung Nhạc nhìn về phía Giao Thanh Đồ đang được đám Long Tộc bao vây ở trung tâm như chúng tinh phủng nguyệt, trong lòng thầm nghĩ:
- Thực lực của Giao Thanh Đồ vốn đã cực kỳ mạnh mẽ, lần này nhận được truyền thừa Tổ Long cũng là chuyện đương nhiên. Chỉ là không thể giao thủ với hắn, cũng trở thành một chuyện tiếc nuối a!
o0o
Long Tộc cuồng hoan vẫn còn tiếp tục, vẫn luôn liên tục duy trì tới tối. Giao Thanh Đồ được xem như là đại anh hùng, được nghênh đón vào Long Thành. Khắp nơi bên trong Long Thành đều đốt lên lửa trại, mùi rượu, mùi thịt xộc vào mũi. Vô số Long Nữ xinh đẹp vừa múa vừa hát, chúc mừng Tổ Long Tế kết thúc tốt đẹp.
Còn có không ít những thiếu niên thiếu nữ Long Tộc đa tình, rủ nhau chạy tới những địa phương lửa trại và minh châu soi sáng không tới phiên vân phúc vũ, tràng diện cực kỳ nóng bỏng. Chung Nhạc thậm chí còn nhìn thấy không ít cặp thiếu niên nam nữ Long Tộc nắm tay nhau chạy ra khỏi khu vực long bích thủ hộ, tiến vào trong biển sâu, ở trong biển hóa thành chân thân, hai con rồng ở trong biển không ngừng lăn lộn dây dưa.
- Ách! Gã Chân Long kia hạ thủ với một con hải tượng cái!
Tân Hỏa mượn Thần Nhãn thứ ba của Chung Nhạc quan sát bốn phía. Trong Thần Nhãn thứ ba của Chung Nhạc giống như thiêu đốt lên một đốm lửa nhỏ. Thần Nhãn của hắn đã thành, có được thần thông nhìn thấu hắc ám, nhìn thấu hư minh, nhìn thấu sương mù mê chướng. Không nghĩ tới lần đầu tiên sử dụng loại thần thông này, lại là bị đốm lửa nhỏ Tân Hỏa này dùng để rình coi người khác mây mưa.
- Hắc hắc… Gã đệ tử Giao thị kia thật là cuồng nhiệt a! Không ngờ lại hạ thủ với một con bạch tuộc cái trong Yêu Tộc! Không phải chứ? Không chỉ có bạch tuộc cái, còn có Hải Ngưu, Hải Sư nữa! Con hàng này thật là mạnh mẽ a!
Tân Hỏa cười hắc hắc, nói:
- Xem ra Tổ Long Tế lần này kết thúc, lại có không ít long chủng mới sắp sửa ra đời a. Hửm? Giao Long Tộc bên kia đang câu thông với một con Hải Xà… Ừm! Không phải là Hải Xà, mà là Xích Luyện Xà trên lục địa…
- Xích Luyện Xà trên lục địa?
Chung Nhạc vốn dĩ có chút không quá tập trung đối với chuyện Tân Hỏa mượn dùng Thần Nhãn của chính mình đi rình coi người khác mây mưa, nhưng vừa nghe hắn nói vậy, trong lòng lập tức khẽ động:
- Là Nhị đệ tử Xích Luyện Nữ của Sư Bất Dịch, Xích Luyện sư tỷ! Nữ yêu tinh này chính là dự định nhân cơ hội thải dương bổ âm, thải bổ cao thủ của Giao Long Tộc, giúp chính mình đột phá!
Hắn vội vàng dùng Thần Nhãn thứ ba nhìn lại. Chỉ thấy Xích Luyện Nữ đang cùng với một gã cường giả Giao Long Tộc bơi về phía sâu bên trong đại hải, cuối cùng biến mất không thấy đâu nữa.
- Gã cường giả Giao Long Tộc này chết chắc rồi!
Ánh mắt Chung Nhạc chớp động, trong lòng thầm nghĩ:
- Xích Luyện Nữ thủ đoạn độc ác, vì tránh để cho tiết lộ tin tức, nhất định sẽ hút cạn gã cao thủ Giao Long Tộc này, hấp thu sạch sẽ Long khí của hắn. Trong khoảng thời gian này, nàng hơn phân nửa là ẩn nấp tại nơi này, ngụy trang thành Hải Xà Yêu của Hải Tộc, chờ đợi lần cuồng hoan này, hạ thủ với gã cường giả Giao Long Tộc kia!
Hắn nhắm lại Thần Nhãn thứ ba, không cho Tân Hỏa tiếp tục rình coi nữa, trong lòng thầm nghĩ:
- Chuyện tình Xích Luyện Nữ thải bổ cao thủ Giao Long Tộc chỉ sợ sẽ không che giấu được cường giả Giao thị thần thông quảng đại. Nữ tử này chọc vào đại họa, không biết có liên lụy tới ta không? Ta cũng là đệ tử của Sư Bất Dịch, nếu Giao thị giận chó đánh mèo tới trên người của ta…
Ánh mắt Chung Nhạc khẽ chớp động, trong lòng thầm nghĩ:
- Hiện tại Long Tộc vẫn còn đang cuồng hoan, Giao thị tạm thời sẽ không phát hiện ra sự mất tích của gã cường giả Giao Long Tộc này. Bất quá chuyện này giấu diếm không được bao lâu. Dù sao Long Tộc cũng có loại bảo vật như là Hồn đăng vậy, Giao thị rất nhanh sẽ tra được tới trên đầu của Xích Luyện Nữ. Đông Hải này không thích hợp ở lâu nữa, chi bằng ta nên nhanh chóng ly khai, tránh cho vô duyên vô cớ gánh chịu lửa giận thay cho nàng nữ yêu tinh này. Hơn nữa, quan trọng nhất vẫn là Thánh khí Côn Bằng Tộc, Thần Dực Đao!
Trong lòng hắn một mảnh hừng hực, Thần Dực Đao mới là chuyện quan trọng nhất. Hiện tại, kiện Thánh khí này đang vô chủ, chính là đợi hắn đi tới cướp đoạt.
- Thánh khí uy lực không thua kém gì Bàn Long Kiếm! Ta tới đây!
o0o
Chung Nhạc lặng yên trở về Lục Phủ Ty, chỉ thấy Thanh Hà và đám thiếu nữ Long Xuân Nhi đều đang ở trong sương phòng. Bốn nàng thiếu nữ Long Xuân Nhi ở trong Vạn Linh Các bế quan hai mươi mốt ngày, đã cảm ngộ được Linh, đã tu thành Luyện Khí Sĩ.
- Xuân nhi, các ngươi triển lộ ra Linh của các ngươi để cho ta nhìn một chút!
Chung Nhạc nói.
Bốn nữ nhân bọn Long Xuân Nhi, Long Hạ Nhi liền vội vàng tế xuất ra Linh của chính mình. Chung Nhạc ngưng mắt nhìn lại, chỉ thấy Linh mà bốn nàng thiếu nữ này tuyển chọn không ngờ đều là cùng một loại, là nữ Long Thần hình dáng nữ tử, dung mạo xinh đẹp.
- Nghe các tiền bối Long Tộc của Vạn Linh Các nói, đây là Vũ Sư Chi Linh!
Long Thu Nhi vội vàng nói:
- Trong các Long Thần, đây cũng thuộc về Thần Linh tương đối cao cấp, có khả năng hành vân bố vũ, chưởng khống lôi đình. Bốn chị em chúng ta vừa vặn đều câu thông với Vũ Sư, vì vậy nhận được Vũ Sư Chi Linh!
Thanh Hà có chút kinh ngạc nói:
- Cả bốn người cùng một loại Linh ngược lại cũng cực kỳ hiếm thấy. Mà Vũ Sư Chi Linh quả thật cũng là Linh cực kỳ cường đại. Nếu có thể kết hợp với hồn phách, tu luyện tới hình thái thứ ba của Nguyên thần, có tác dụng đề thăng cực lớn đối với chiến lực!
Chung Nhạc gật đầu, nói:
- Nếu các ngươi đều đã tu thành Luyện Khí Sĩ, vậy chúng ta liền nhanh chóng rời khỏi nơi này thôi. Thanh Hà, ngươi dẫn theo các nàng đi trước một bước, trở lại Cô Hà Thành Đông Hoang!
Thanh Hà vội vàng hỏi:
- Vậy còn lão gia ngươi thì sao?
- Ta còn có việc khác!
Chung Nhạc đứng dậy, nói:
- Việc này không nên chậm trễ, các ngươi đi nhanh đi! Ta đi gặp Ngao Phượng Lâu, nói lời từ giã với hắn một tiếng!
Thanh Hà và bốn nàng nữ nhân Long Xuân Nhi gật đầu, lặng yên rời khỏi Lục Phủ Ty. Chung Nhạc thì đi tìm Ngao Phượng Lâu. Ngao Phượng Lâu cũng không có tham gia trận cuồng hoan này, vẫn như cũ đang tọa trấn tại Lục Phủ Ty. Hắn nghe nói Chung Nhạc muốn rời khỏi, thoáng do dự một chút, cuối cùng cũng gật đầu, nói:
- Ngươi trở lại Đông Hoang cũng tốt, miễn cho trận thịnh hội này qua đi, đám người Giao thị, Ly thị tới phiền nhiễu ngươi. Chung sư đệ…
Hắn chần chừ trong chốc lát, nói:
- Chuyện tình Tổ Long Tế, cũng không nên đặt trong lòng!
Chung Nhạc gật đầu, mỉm cười nói:
- Lời nói của ngươi, ta đều hiểu. Ta ở trên Tổ Long Tế cũng nhận được không ít chỗ tốt, Phượng Lâu huynh không cần quan tâm trong lòng ta có khúc mắc!
Ngao Phượng Lâu thở dài một tiếng, đứng lên nói:
- Ta tiễn ngươi rời khỏi Long Thành!
Hai người một đường cùng đi, Ngao Phượng Lâu đưa hắn ra khỏi Long Thành, ngữ khí áy náy nói:
- Hiện tại các tộc còn đang cuồng hoan, khó tránh khỏi sẽ có bọn đạo chích quấy phá, Phượng Lâu còn cần phải ở lại lưu thủ, tránh cho sinh biến. Chung sư đệ, thứ cho ta không thể tiễn xa!
- Phượng Lâu huynh dừng chân a!
Chung Nhạc chắp tay cáo biệt, cất bước rời đi. Cũng không lâu lắm, hắn đã đi tới trên mặt biển, đạp sóng mà đi, trong lòng thầm nghĩ:
- Nhất định phải rời xa Long Thành mới có thể phóng xuất kim kiếm bằng vũ, để cho kim kiếm bằng vũ dẫn theo ta đi tìm Thần Dực Đao!
Nguyệt quang như nước, chiếu rọi trên mặt biển, ngân ba lăn tăn, dưới bóng đêm giống như vô số con Ngân Long loạn vũ.
Chung Nhạc tiến về phía trước khoảng chừng hơn ngàn dặm, đột nhiên thả chậm bước chân lại, nhìn về phía một tòa hải đảo đơn độc trước mặt. Tòa hải đảo đơn độc sừng sững như núi, trên đỉnh núi, một thân ảnh cao gầy to lớn đang ngồi ở đó, một mình ngắm trăng uống rượu.
- Vì sao Thanh Đồ huynh không đi tham gia cuồng hoan?
Chung Nhạc chậm rãi tiến về phía tiểu đảo, mỉm cười hỏi. Gã nam tử đang ngồi trên cô đảo kia nhìn về phía hắn, thản nhiên nói:
- Ta đang đợi ngươi, Long Nhạc huynh! Bọn họ đều cho rằng ta đã đánh một trận với ngươi, chiến bại ngươi, cho nên mới đạt được truyền thừa Tổ Long. Nhưng ta biết rõ, ta vẫn chưa giao chiến với ngươi. Một khi còn chưa chiến thắng được ngươi, cái danh hiệu đệ nhất Khai Luân Cảnh Đông Hải này của ta cũng chỉ là hữu danh vô thực mà thôi!
Hắn đứng dậy đưa tay ý mời, mời Chung Nhạc lên đảo, mỉm cười nói:
- Cho nên khi ta thấy Phượng Lâu sư huynh đưa ngươi rời khỏi Long Thành, ta liền đi trước một bước, ở nơi này chờ ngươi. Trận chiến giữa ta và ngươi bị hoãn lại cho tới bây giờ, tối hôm nay hẳn là sẽ đạt được mong muốn a!
Chung Nhạc bước lên tiểu đảo, đứng đối diện với hắn. Chỉ thấy trên đỉnh núi tòa tiểu đảo này đã bày sẵn một cái bàn đá, hai cái ghế đá. Giao Thanh Đồ mời hắn ngồi xuống, nhấc lên bầu rượu, giúp hắn rót rượu. Chung Nhạc nâng chén, cảm khái nói:
- Ta cũng muốn xác minh với ngươi một phen, kiến thức một chút địa phương hơn người của truyền thừa Tổ Long!
Hai người nâng chén chạm nhau một cái, phát ra một tiếng đinh giòn vang.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.