Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 211: Vùng đất thị phi




Chung Nhạc vội giải thích:
- Sư tỷ, đây là mấy nha đầu của ta.
- Thì ra là nha đầu, thật đáng thương, đến danh phận cũng không có.
Xích Luyện Nữ liếc Thanh Hà một cái, lắc đầu nói:
- Ta nghe nói Thuật Thiên Thu muốn lấy lòng sư tôn ta, gả ngươi cho Nhạc sư đệ, tưởng ngươi có cái danh phận, không ngờ lại chẳng có gì.
Thanh Hà suýt thì ngất, tức giận nói:
- Cái gì mà gả ta cho hắn? Sư tôn ta quyết định lúc nào? Sao ta không biết?
Xích Luyện Nữ cười:
- Ngươi vẫn chưa biết sao? Tin ngươi được gả cho sư đệ ta đã truyền khắp thánh thành, ai cũng bảo ngươi được gả tới đây. Thì ra là đưa tới, nha đầu mệnh khổ lắm. Nếu ngươi có chút sắc đẹp, biết lấy lòng thì sau này còn có thể làm nha hoàn thông phòng. Khi chủ nhân làm việc ngươi còn có thể ở bên cạnh nhìn, khi phu nhân không chịu được thì ngươi tới thay, cũng không cô đơn.
Thanh Hà đầu như nổ tung, hồn phách bay đi, người đờ đẫn lẩm bẩm:
- Sư tôn tặng ta cho hắn thật sao…
Xích Luyện Nữ nhìn Thanh Hà, cười:
- Ngươi cũng có chút nhan sắc, chỉ là nhìn tướng chắc chắn là mệnh nha hoàn thông phòng.
Thanh Hà vừa xấu hổ vừa giận dữ, thầm nghĩ:
- Sư tôn ta nhất định là nghe nói tên Long Nhạc này thủ đoạn cao cường, là đệ nhất cao thủ Khai Luân Cảnh, lại nghĩ hắn là đệ tử Sư Bất Dịch, thấy ta bị hắn bắt liền mượn gió bẻ măng, tặng luôn ta làm nha đầu cho hắn, biến chiến tranh thành hòa bình… nhất định là như vậy!
Nàng càng nghĩ càng thấy có khả năng này, không hề biết rằng việc này có rất nhiều hiểu nhầm. Huyền Quan quan chủ Thuật Thiên Thu căn bản chẳng biết gì.
Việc này lan truyền chẳng qua là vị mấy vị sư muội của Thanh Hà hiểu nhầm, tưởng Thuật Thiên Thu gả nàng cho Chung Nhạc.
Tin tức lộ ra lại khiến Xích Luyện Nữ hiểu nhầm.
Ánh mắt Xích Luyện Nữ lại thêm nóng bỏng nhìn Chung Nhạc, cười:
- Sư đệ, môn công pháp thượng cổ của ta vô cùng lợi hại, là tuyệt học ta tìm được khi vô tình vào một khu di tích thần miếu ở Tây Hoang. Là công pháp thần cấp đấy. Nếu chúng ta song tu, dù là ta hay ngươi thì đều rất có lợi!
Trong thức hải Chung Nhạc, Tân Hỏa đột nhiên lên tiếng:
- Nhạc tiểu tử, tuyệt đối không được đồng ý! Nữ tử này không có ý tốt, định giao phối với ngươi sẽ lấy đi long khí của ngươi, thoát xà biến long, chứ không phải đơn thuần là song tu với ngươi đâu.
Chung Nhạc sầm mặt:
- Tân Hỏa, trước kia ngươi rất hăng hái bảo ta cùng song tu với nữ tử khác, sao giờ lại ngăn cản? Nàng ta hấp thụ long khí của ta cũng không hấp thụ được mấy phần. Dù gì ta cũng không phải chân long, hơn nữa song tu thì phải là hai bên đều có lợi mới đúng.
Tân Hỏa cười khảy:
- Nếu thật sự là song tu thì đã đành, ta rất ủng hộ. Nhưng yêu nữ này có lòng dạ đen tối, khi song tu, long khí của ngươi không đủ để nàng ta biến thành rồng, nàng ta chắc chắn sẽ biến ngươi thành cái xác khô! Theo ta, nàng ta căn bản không có công pháp song tu thượng cổ, chắc chắn đó là công pháp lấy dương bổ âm!
Chung Nhạc vốn cũng chẳng có ý định song tu với Xích Luyện Nữ, chỉ là thấy Tân Hỏa tự nhiên thay đổi nên mới hỏi. Nghi vấn đã được giải đáp, hắn không khỏi kinh hãi:
- Lãng Thanh Vân hạ thủ với ta, Xích Luyện Nữ cũng hạ thủ với ta. Ta với họ là đồng môn, giữa đồng môn với nhau lại đấu đá như vậy!
Xích Luyện Nữ đầu mày cuối mắt với Chung Nhạc, người như không xương quấn lấy người Chung Nhạc, khẽ thổi khí bên tai hắn:
- Sư đệ suy nghĩ thế nào rồi? Song tu với ta ngươi sẽ có lợi vô cùng, chắc chắn có thể đột phá, trở thành cường giả linh thể hợp nhất.
Chung Nhạc không động đậy, cười:
- Sư tỷ nói đùa rồi. Tiểu đệ mới là Khai Luân Cảnh, cái mạng nhỏ này không chịu nổi sự hành hạ của sư tỷ. Ta sợ khi giao hợp sẽ bị sư tỷ ăn xương cũng không còn.
Cổ Xích Luyện Nữ quấn quanh cổ hắn một vòng, ngẩng đầu lên đối diện mắt Chung Nhạc như muốn nhìn thấu suy nghĩ của hắn. Chung Nhạc mỉm cười:
- Sư tỷ, chúng ta là đồng môn, ngươi sẽ không cố tình động thủ chứ?
Xích Luyện Nữ phì cười:
- Người ta có ăn thịt ngươi đâu, nhìn ngươi sợ chưa kìa. Ngươi đã không muốn thì ta tìm long tộc khác là được rồi.
Nàng ta quay người rời đi, ra khỏi Phong Ba Phủ, mặt tối sầm lại:
- Tiểu quỷ tử, không ngờ lại giảo hoạt tới vậy, không bị mê hoặc. Ngươi không phục tùng lẽ nào ta không biết cưỡng chế sao? Không tiện hạ thủ trong thành, tránh bị sư tôn phát hiện. Nhưng khi ra khỏi thành hãy xem tỷ tỷ ta ăn ngươi như thế nào!
Chung Nhạc mắt nhìn nàng ta rời đi, thở phào nghĩ:
- Thánh thành này đúng là vùng đất thị phi, ngay đồng môn cũng không thể tin được, vẫn là đợi khi luyện xong Bát Cực Binh rồi nhanh chóng rời khỏi đây thôi!
Hắn tăng tốc luyện chế hồn binh, có phương pháp điêu khắc của môn chủ Kiếm Môn, việc luyện chế Bát Cực Binh với hắn không hề khó. Hơn nữa giờ tinh thần lực của hắn đã thành lôi trì, khắc đồ đằng văn lên hồn binh cũng rất đơn giản.
Bốn năm ngày sau, Bát Cực Binh đã luyện thành, đao, kiếm, chùy, roi, song thuẫn, song câu, bên trên đều khắc đồ đằng văn của Yêu Thần Minh Vương Quyết, chứa đựng uy lực kinh người.
Chung Nhạc tâm niệm khẽ động, tinh thần lực tràn ra biến thành các loại đồ đằng văn, biến ra sáu cánh tay dưới sườn, tám bàn tay cầm tám món hồn binh khẽ vung lên, lập tức thi triển Bát Cực Sát Trận.
- Bát Cực Đao Trảm!
Vô số đao quang xòe ra giống như cánh quạt, chém xuống. Chỉ nghe phập phập liên hồi, chiêu tức này đao đánh ra, đao khí trăm trượng, mấy chục đạo đao khí chém ra.
Chung Nhạc vặn người chém đao xuống, mấy chục đạo đao khí tập hợp lại thành một lưỡi đao khổng lồ chém xuống. Đao quang còn chưa tới thì cung điện động phủ phía trước đã bị chém đôi.
Chung Nhạc vội thu chiêu, không thi triển hết đòn, vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ:
- Động phủ này phủ đầy đồ đằng văn, kiên cố dị thường. Đao quang của ta còn chưa đánh xuống đã khiến cung điện tách đôi. Nếu hạ xuống thì e là cung điện sẽ bị đao khí chém nát vụn. Quả nhiên muốn phát huy được chiến lực lớn nhất của Minh Yêu Vương Quyết thì phải có hồn binh tương ứng!
Yêu Thần Minh Vương Quyết là thần thông cận chiến, nhưng đao quang vừa rồi của Chung Nhạc uy lực có thể tác động tới phạm vi trăm trượng, đã vượt qua phạm vi thần thông cận chiến thông thường rồi!
- Luyện thành Bát Cực Binh, hình thái nguyên thần thứ ba khống chế Bát Cực Binh, còn ta điều khiển Liêu Nhận, cường giả Linh Thể Cảnh muốn giữ chân ta cũng không dễ!
Chung Nhạc thở phào, ánh mắt lay động, gọi mấy người Long Xuân Nhi, Thanh Hà tới, định dặn dò họ thu dọn rồi rời khỏi Hãm Không Thành, nhưng đột nhiên bên ngoài động phủ có tiếng gọi cửa.
Chung Nhạc chán nản ra mở cửa thì đó là lão quản sự của Thánh Thành Chủ phủ. Lão quản sự cúi người, cười:
- Nhạc công tử, lão gia xuất quan rồi, muốn gặp công tử.
- Sư Bất Dịch xuất quan rồi?
Chung Nhạc giật mình, bất giác da đầu tê rần:
- Sư Bất Dịch sao lại xuất quan nhanh như vậy? Mới hơn nửa năm, lẽ nào hắn phát hiện âm đồng dương đồng ta truyền thụ không thể luyện thành? Không đúng, không đúng. Nếu phát hiện thì chắc chắn đã đại nộ, một chưởng đập chết ta rồi…
Hắn định thần, truyền âm cho Thanh Hà và mấy người Long Xuân Nhi:
- Thanh Hà, ta đi thì các ngươi lập tức thu dọn hành trang đi trước, tới Thanh Long Quan ở Đông Hải đợi ta.
Thanh Hà mấy ngày nay bị tin Thuật Thiên Thu gả mình cho Chung Nhạc đả kích quá nặng, không còn ý định bỏ trốn nữa, nghe thế gật đầu.
Chung Nhạc theo lão quản sự tới Thánh Thành Chủ phủ, vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc, nhưng vẻ mặt vẫn như thường, theo lão quản sự đi qua các hành lang dài qua các tòa cung điện. Không lâu sau tới hậu hoa viên của Thánh Thành Chủ phủ. Thấy Sư Bất Dịch đã chắp tay sau lưng đứng trên cầu, gió nhẹ thổi bay y sam, đầy vẻ xuất trần thoát tục.
Chung Nhạc tới gần, cúi người:
- Sư tôn.
Sư Bất Dịch quay lại nhìn hắn, nửa như cười nửa như không:
- Đệ tử tốt, đệ tử tốt của ta…
Chung Nhạc càng thêm cung cẩn, cúi người chờ đợi. Sư Bất Dịch mỉm cười:
- Đứng dậy đi. Lần này xuất quan vi sư gọi ngươi tới vốn định kiểm tra tu vi của ngươi xem thời gian qua ngươi có làm biếng không. Nhưng nghe về sự tích của ngươi trong thời gian qua thì vi sư rất mừng.
Chung Nhạc trong lòng bất an không yên. Không biết vị cường giả mạnh nhất yêu tộc này gọi hắn tới có việc gì. Hắn đang suy đoán thì Sư Bất Dịch cười:
- Nhưng vi sư nghe nói trong nửa năm ngươi đã tu luyện tới trình độ này thì rất lo tu vi cảnh giới của ngươi không ổn định. Nào, ngươi thi triển Yêu Thần Minh Vương Quyết lại một lần nữa để ta xem căn cơ có yếu không.
Chung Nhạc tâm khẽ động, thi triển Yêu Thần Minh Vương Quyết, thân hiện tám tay, hai mắt biến thành nhật đồng nguyệt đồng, triển khai Bát Cực Sát Trận.
Sư Bất Dịch ánh mắt như điện quan sát kỹ lưỡng, một lúc sau nói:
- Yêu Thần Minh Vương Quyết của ngươi dường như có chỗ hổng. Minh Vương thần nhãn là con mắt dựng đứng ở mi tâm, còn ngươi lại phân làm hai luyện vào hai mắt. Ngươi thi triển từ từ để vi sư quan sát kỹ xem hai mắt của ngươi có ẩn họa gì không.
Chung Nhạc nói vâng, hai mắt dần thay đổi, thi triển chầm chậm quá trình hình thành của nhật đồng nguyệt động.
Sư Bất Dịch ánh mắt lay động, mắt không hề chớp lấy một cái, đến khi hai mắt Chung Nhạc biến thành nhật đồng nguyệt đồng lại bắt hắn làm lại.
Cứ thế vài lần nữa, Sư Bất Dịch trầm ngâm:
- Đồ nhi ngoan, hãy thi triển uy lực của thần nhãn.
Chung Nhạc làm theo lời hắn, thi triển Thuần Dương Kiếm Khí và Thuần Âm Kiếm Khí, hai đạo kiếm khí uy năng kinh người, giống như hai con rồng uốn lượn.
Sư Bất Dịch khóe mắt giật giật, căng mắt nhìn hai đạo Âm Dương kiếm khí. Đột nhiên Tân Hỏa trong thức hải lên tiếng:
- Nhạc tiểu tử, hắn có sát ý với ngươi rồi!
Chung Nhạc bỗng thót tim, mồ hôi lạnh túa ra, Tân Hỏa lại thở phào:
- Sát ý của hắn mất rồi…
Chung Nhạc kinh hồn bất định, không biết vì lý do gì khiến Sư Bất Dịch động sát tâm với hắn rồi lại thôi.
Sư Bất Dịch mỉm cười:
- Đồ đệ ngoan, vừa rồi tim ngươi đập rất nhanh.
Chung Nhạc cúi người:
- Đệ tử dùng thần nhãn, tiêu hao rất lớn, có chút không chịu nổi.
- Thì ra là vậy.
Sư Bất Dịch nhàn nhã nói:
- Minh Vương thần nhãn của ngươi chia làm hai, vi sư cũng không nhận ra liệu có ẩn họa gì không. Phải đợi sau này tu vi ngươi cao hơn xem xem có sơ hở gì không vậy. Ngươi lui đi.
Chung Nhạc cúi người cáo từ, rời khỏi Thánh Thành Chủ phủ cũng không dám thở phào:
- Phải rời khỏi đây, càng sớm càng tốt.
Sư Bất Dịch nhìn hắn rời khỏi Thánh Thành Chủ, thấp giọng nói:
- Không sai, ta cũng thi triển Minh Vương thần nhãn như vậy. Có gì sai đâu, sao hắn có thể thi triển mà ta thì lần nào thần nhãn cũng vỡ, không thể phát huy được chút uy lực nào…
Hắn ngẩng đầu lên lẩm bẩm:
- Vừa rồi ta còn thiếu chút nữa là muốn móc hai mắt của hắn ra lắp vào mắt ta rồi, may mà kìm lại được. Giờ hắn vẫn còn quá yếu, đổi mắt của hắn thì được chẳng bù cho mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.