Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 207: Chặn đường




- Cao tám trượng, bề ngang tám trượng? Có nhân tộc như thế à?
Bốn người bọn Long Xuân Nhi nhìn nhau, trong bụng kinh hãi:
- Người như vậy không phải là hình vuông sao? Nhân tộc trong Đại Hoang đều như vậy sao?
- Như thế thì đó là cua thành tinh chứ?
Chung Nhạc dở khóc dở cười, rõ ràng là yêu tộc không hiểu nhiều về Chung Nhạc của nhân tộc. Trận chiến của Chung Nhạc ở Hiếu Mang Thần Miếu cũng là trong bí cảnh nên chẳng mấy người ghi lại bộ dạng của hắn để lưu truyền.
Cường giả Hiếu Mang Thần Miếu đương nhiên sẽ không đem chuyện xấu mặt của mình ra nói. Thế nên sự tích của Chung Nhạc lưu truyền ra ngoài đều là tin đồn, càng truyền càng huyền ảo.
Cộng với có người thêm mắm dặm muối, bộ dạng của Chung Nhạc lại càng cổ quái.
Trên đường, cuối cùng Thanh Hà cũng được chứng kiến sự khủng bố của Chung Nhạc. Thực lực của “long tộc” này thật quá mạnh, mạnh tới mức không giống là Khai Luân Cảnh. Con thuyền nhỏ bay trên không, gặp đối thủ tấn công, còn chưa kịp tiếp cận thuyền thì đã bị hắn kích sát từ xa rồi!
- Thực lực của hắn chắc là sắp tới Linh Thể Cảnh rồi nhỉ?
Thanh Hà nghĩ bụng:
- Thực lực này thì gần như vô địch Khai Luân Cảnh rồi. Không biết bản lĩnh của tên Chung Nhạc kia so với hắn thế nào. Thật muốn thấy cảnh tượng “song Nhạc” chiến đấu quá!
Nàng ta cũng có chút kinh hãi, từ khi “Long Nhạc” tuyên bố bế quan tới giờ cũng chỉ mới nửa năm mà hắn lại tiến bộ vượt bậc như vậy, với nàng mà nói đúng là thực lực thâm sâu khó lường!
Con thuyền bay trên không, đi qua những tầng mây trắng xóa. Sau hơn chục ngày, con thuyền còn cách Hãm Không Thánh Thành chỉ chưa tới nghìn dặm. Đến giờ vẫn là tháng Chạp mùa đông lạnh lẽo. Phi hành trên không trung rất lạnh, nhưng họ đều không phải người bình thường, cái lạnh này vẫn có thể chịu đựng được.
Chung Nhạc đột nhiên đứng dậy, nhìn về phía trước, sắc mặt có chút nặng nề, nói nhỏ:
- Có cường giả Linh Thể Cảnh...
Thanh Hà giật bắn mình, sắc mặt tái mét, nhưng cũng có chút hoài nghi:
- Cảm tri của hắn thật sự nhạy bén như vậy? Thậm chí đến cường giả Linh Thể Cảnh cũng cảm tri được?
Còn bốn thiếu nữ Long Xuân Nhi thì rất thản nhiên, dáng vẻ sùng bái Chung Nhạc, không hề có chút lo sợ về an nguy của mình và Chung Nhạc.
- Hà tỷ tỷ phải có lòng tin với lão gia.
Thanh Hà dở khóc dở cười:
- Mấy tiểu nha đầu này đúng là không biết trời cao đất dày, căn bản không biết sự cường hãn của cường giả Linh Thể Cảnh. Cường giả Linh Thể Cảnh truy kích Chung Nhạc, e là những luyện khí sĩ nhỏ bé như chúng ta có thể bị họ giết bất cứ lúc nào!
Chung Nhạc bay lên khỏi con thuyền, nói:
- Phía trước có cường giả Linh Thể Cảnh phục kích ta. Ta không thể bảo vệ các ngươi được. Thanh Hà, ngươi dẫn họ đi trước, tới Hãm Không Thánh Thành đợi ta.
Thanh Hà vội đồng ý, bụng mừng thầm:
- Đây chính là cơ hội tốt thoát khỏi hắn. Chỉ cần trở về được Huyền Quan, bốn tiểu cô nương như hoa như ngọc này cũng không trả hắn nữa, làm nha đầu cho ta!
- Yên tâm, không lâu sau ta có thể tìm được ngươi.
Tiếng của Chung Nhạc truyền tới, dường như biết được ý định của nàng ta:
- Ngươi chưa chạy tới được Huyền Quan thì đã bị ta bắt lại rồi, không thoát được đâu.
Thanh Hà hừ lạnh, toàn lực điều khiển con thuyền lao đi. Chung Nhạc đáp xuống, tâm niệm khẽ động, dưới chân xuất hiện hai con giao long, giao long chạy lao đi, thân hình nhấp nhô, vượt qua núi chạy về hướng Hãm Không Thánh Thành.
Chạy được hơn trăm dặm, ngọn núi phía trước bị tuyết trắng bao phủ trắng xóa. Dưới chân núi có tiều phu đốn củi tay cầm rìu, bên cạnh đặt một bó củi nhỏ, đã buộc chỉnh tề.
Tiều phu này dường như hơi sợ lạnh, lấy đá lửa ra tạo lửa nhưng mãi không đánh ra lửa. Thấy Chung Nhạc tới thì mừng rỡ, vội nói lớn:
- Huynh đài, có lửa không? Đáng thương cho ta, thời tiết này sắp khiến ta đông cứng mà chết rồi.
Hai con giao long dưới chân Chung Nhạc dừng lại, hắn cúi xuống nhìn, thấy tiều phu vẻ mặt thành thực, mặt lợn thân người, tay đầy vết chai sạn, dường như là trư yêu phổ thông.
Cây rìu trong tay hắn thì rách nát, đầy vết xước vỡ. Hắn nhìn Chung Nhạc với con mắt mong chờ.
Chung Nhạc xuống khỏi giao long, cười:
- Thì ra đâu cũng có lão bách tính nghèo khổ, không ngờ ở thánh địa như Huyền Thiết cũng có yêu tộc chặt củi mưu sinh.
Trư tộc cười trừ:
- Huynh đài chê cười rồi. Trư tộc bọn ta địa vị ở Đông Hoang thấp kém, không có lãnh địa, chỉ có thể lăn lộn mưu sinh dưới trướng các lãnh chủ khác. Phiền huynh đài nhóm giúp ta chút lửa.
Chung Nhạc lật tay, trong lòng bàn tay là một ngọn thái dương chi hỏa, cúi người đưa tay ra nhóm củi:
- Phải xưng hô với sư huynh thế nào?
Trư tộc nhìn gáy hắn, giơ rìu lên chém xuống, cười:
- Ta là Trư Tiều, Long sư huynh chết rồi đừng quên.
Tốc độ của hắn cực nhanh, nhưng tốc độ Chung Nhạc cũng không hề chậm. Vào khoảnh khắc Trư Tiều giơ rìu lên, đao quang lóe sáng vung lên đỡ rìu.
Keng, âm thanh giao kích lanh lảnh vang lên, tiếp đó cây rìu gãy đôi, bị Liêu Nhận bảy trượng chặt gãy. Trư Tiều kinh hãi, vội nhảy ra sau. Nhưng đúng lúc đó thân thể hắn bắt đầu phình to, nhục thân nhanh chóng trương lên, lông toàn thân dựng đứng nhọn hoắt.
Rầm!
Trư Tiều rơi xuống, khiến núi non rung chuyển. Sau khi hắn rơi xuống thì thấy hắn đã biến thành người lợn, mồm đầy răng nanh sắc nhọn, mắt to như chuông đồng, một con lợn rừng to bằng cả người lớn đứng thẳng.
- Lại bị ngươi phát hiện rồi. Đông Hoang Long Nhạc, quả nhiên có chút bản lĩnh! Thần nha cũng không hổ là thần nha, ngay cả Khai Sơn Phủ của ta cũng chặt gãy được. Nhưng ngươi vẫn còn non lắm, ngươi đã rơi vào trận pháp của ta rồi!
Trư yêu cười ha hả, bùm bùm bùm tiếng nổ vang lên, những khúc củi được buộc lúc nãy phình ra đứt dây buộc, bay lên cắm xuống mặt đất. Đó là các cột đồ đằng trụ!
Đồ đằng trụ rơi xuống đất lập tức nảy mầm, sinh trưởng điên cuồng. Tuy đang mùa đông lạnh giá nhưng dường như mùa xuân đã tới, nháy mắt đã biến không gian quanh Chung Nhạc xanh rờn như rừng.
Mỗi ngọn cây cao chọc trời đều hiện lên đồ đằng văn chi chít, lấp lánh ánh sáng. Các đạo đồ đằng văn từ trên thân cây tản ra nối liền với nhau.
- Ta biết người giỏi trốn chạy, nhưng trận pháp của ta là Dã Trư Lâm, thiết kế dành riêng cho ngươi. Trận pháp hình thành là bao phủ không gian hai mươi dặm vuông. Muỗi cũng đừng hòng thoát được. Trong Dã Trư Lâm của ta, cho dù ngươi là long tộc thì cũng sẽ bị ta luyện cho ngoan ngoãn!
Con trư yêu này đầu đội trời, chân đạp đất, hai cái lỗ mũi lớn phun ra yêu khí đậm đặc tạo thành khói mù mịt, cười ha hả. Tiếng cười chưa dứt thì đột nhiên mặt đất rung chuyển, vô số giao long chui từ dưới lòng đất lên, há cái mồm lớn nuốt gọn cả thân lẫn rễ những cây đại thụ kia.
Nháy mắt, rừng cây rậm rạp đã bị các con giao long nuốt gọn, kéo xuống lòng đất!
Trư Tiều giật thót, Dã Trận Trư đại trận mà hắn vất vả tạo dựng lại bị phá rồi!
Rừng cây biến mất, chỉ còn lại Chung Nhạc và Điều Hy mặt đối mặt.
Trư yêu nhìn Chung Nhạc, hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt không hề thân thiện:
- Ngươi đã mai phục giao long thần thông dưới lòng đất từ trước? Ngươi phát hiện ra ta từ khi nào?
Chung Nhạc tay cầm Liêu Nhận, lắp thêm chuôi đao thì thanh đao này đã dài tới hai trượng. Hắn ngẩng lên cười:
- Ta đã cảm ứng được khí tức của ngươi cách đây trăm dặm. Cho tới lúc đến đây chỉ thấy ngươi dáng người cao to, chặt nhiều củi như vậy cũng không phải thở dốc lấy một cái. Hơn nữa chặt củi rất nóng người, mà ngươi lại nói lạnh. Có thể thấy chắc chắn có vấn đề. Đường đường là cường giả Linh Thể Cảnh lại cam tâm đóng giả một con lợn rừng thành tinh. Trư Tiều huynh, ngươi cũng hơi hèn hạ thì phải.
- Còn không phải vì ngươi giỏi chạy trốn, ta sợ người chạy thoát sao?
Trư Tiều lắc người, lông toàn thân lập tức phát nổ biến thành hàng nghìn cây trâm bay trên không trung nhắm thẳng Chung Nhạc. Rồi hắn nhấc chân, nghiêng người đấm xuống, cười gằn:
- Nhưng bị ngươi phát hiện cũng tốt, đánh cho thoải mái đi! Hôm nay ta sẽ đánh chết ngươi, trả thù cho các trư yêu huynh đệ chết trong tay ngươi!
Chung Nhạc gầm lớn, nguyên thần hiện lên sau lưng, Ngũ Luân mở ra, coi như không thấy nghìn cây trâm đang bắn tới, nhấc đao đón nắm đấm của Trư Tiều!
Uỳnh uỳnh!
Lưỡi đao và nắm đấm chạm nhau, mặt đất rung chuyển, chính giữa nơi hai người giao đấu đột nhiên tách thành rãnh sâu sáu bảy trượng. Ngọn núi không cao lắm gần đó cũng tự chấn động, thân núi vỡ tan.
Chung Nhạc bị sức mạnh khổng lồ từ vị cường giả Linh Thể Cảnh này đánh bay lên không, toàn thân đầy máu. Hàng nghìn cây trâm kia phập phập phập xuyên qua ngũ thần Ngũ Luân của hắn, xuyên qua cơ thể hắn, bay ra thành cây trâm máu.
Chung Nhạc gầm lên phẫn nộ, quanh người là quấn đầy giao long. Trư Tiều phía đối diện nằm xuống biến thành một con lợn rừng màu đen, to bằng cả ngọn núi, bốn chân lao đi, chúi đầu húc về phía hắn. Hai cái răng nanh giống như hai lưỡi đao dài tới sáu bảy trượng.
Con lợn rừng chạy được vài bước thì đột nhiên chân trước bên phải có vết máu, chân gãy đôi, là bị một đao của Chung Nhạc chém!
Cả người con lợn rừng đổ về phía trước, lăn tới đâu cây cối đổ rạp tới đấy.
- Tay ta, ta của ta!
Con lợn rừng rú lên, huyết trâm lại bắn về phía Chung Nhạc. Cùng lúc đó, Chung Nhạc có cảm giác cực kỳ nguy hiểm. Nơi Trư Tiều ngã xuống, hai cái răng nanh dài sáu trượng bắn ra, tựa hai thanh loan đao chém xuống Chung Nhạc.
- Yêu tộc không hổ là yêu tộc, một thân hồn binh! Liêu Nhận, tế!
Chung Nhạc hét lớn, Liêu Nhận bay ra đỡ hai chiếc răng nanh. Ba thanh đao bay lượn tựa tia chớp. Lúc này huyết trâm bay tới, Chung Nhạc gầm lên, Ngũ Hành Luân, Vạn Tượng Luân, Thần Tài Luân, Âm Dương Luân, Đạo Nhất Luân chuyển động điên cuồng tạo thành tấm lá chắn đỡ huyết trâm.
Bùm bùm bùm, tiếng nổ vang lên, huyết trâm đập lên năm quầng sáng như cự chùy giáng xuống khiến Chung Nhạc phải thối lui liên tiếp.
Hy Diều nhảy lên, người đứng thẳng dậy, cúi đầu lao về phía Chung Nhạc, gặp bất cứ chướng ngại nào cũng huých đổ, vô cùng hung hãn.
- Long Hành Vạn Lý!
Chung Nhạc thân hình tựa giao long lao đi. Liêu Nhận phát ra tiếng theo sát phía sau hắn. Trư Tiều gầm lên giận dữ, hai cái răng nanh bay trở lại mồm hắn. Trên thanh cái răng đầy vết lỗ chỗ khiến hắn vô cùng đau lòng.
- Răng của ta...
Hắn khẽ chạm vào răng, đột nhiên một cái gãy đôi, mặt cắt phẳng lỳ, Trư Tiều tức giận tới mức xì khói lỗ mũi. Hắn phát lực lao đi truy sát Chung Nhạc:
- Tay của ta, răng của ta... Tên tiểu tử thối tha, ngươi đứng lại cho ta!
Chung Nhạc lao đi như gió, đột nhiên giữa hai ngọn núi phía trước như một cánh cửa, một luyện khí sĩ yêu tộc chân chim thân người đầu chim. Hai chân tách ra đứng trên đỉnh hai ngọn núi, phía sau là cánh chim ưng, lạnh lùng nhìn Chung Nhạc đang tới gần, cười hề hề:
- Long Nhạc, ta đợi ngươi lâu lắm rồi...
- Ưng gia, cẩn thận cây đao của hắn!
Phía sau, Trư Tiều hét lớn:
- Hắn đã luyện chế thần nha thành binh khí rồi...
Một đạo đao quang bắn tới, sượt qua dưới hông của cường giả Linh Thể Cảnh Ưng gia kia. Hắn bay lên, ôm lấy thân dưới, ré lên:
- Của quý của ta, của quý của ta!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.