Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 2063: Mở ra khu Luân Hồi thứ bảy (1)




- Sao có thể như vậy?
Càn Đô Thần Vương có chút mờ mịt, lẩm bẩm:
- Sao mỗi một người chúng ta đều đối mặt với chúng ta hoàn mỹ nhất?
Cho dù mạnh mẽ như Lôi Trạch Cổ Thần, mạnh mẽ như Thiên, cũng có nghi hoặc đồng dạng. Bọn họ đồng thời công kích về phía Tứ Diện Thần, tương đương với vây công đối phương, nhưng mỗi một người đều giống như đang đơn độc đối mặt với tôn Tứ Diện Thần này, mỗi một người đều tao ngộ với chính mình ở trạng thái hoàn mỹ nhất, cường đại nhất. Giống như là đang chiến đấu với chính mình ở cảnh giới Đạo Thần vậy.
Tôn Tứ Diện Thần kia nói, bọn họ không biết rõ Đạo Thần là cảnh giới như thế nào. Lẽ nào Đạo Thần thật sự cường đại tới trình độ này? Hoặc là tôn Tứ Diện Thần này chỉ là một cái ngoại lệ?
Đại đạo Lôi Đình trong cơ thể Lôi Trạch Cổ Thần dâng trào, toàn lực thôi động Tiên Thiên Quả Thụ, quát lớn:
- Ta từng trải qua vô số trận chiến trong tuế nguyệt vô tận, cũng chưa bao giờ nhận thua qua! Lần này cũng không có khả năng thua! Lại tới!
Khí huyết của hắn ầm ầm bạo phát, thân thể Tiên Thiên Thần Long du động, bất kỳ một động tác nào đều là thể hiện của đại đạo, mỗi một cái giơ tay nhấc chân đều mang theo sự cuồng dã và bá đạo của Viễn Cổ Hồng Hoang. Hắn so với lúc trước còn cường đại hơn, còn đáng sợ hơn nhiều. Dưới sự gia trì của Luân Hồi Đằng, ảo diệu của Thất Đạo Luân Hồi đã bị hắn kích phát.
Chiến Long Tại Thiên, máu nhuộm Huyền Hoàng!
Hai tộc Yểm Tư thị và Phục Hy thị đều có khí huyết vô cùng hùng hậu, Thần Tâm cung cấp cho hai tộc khí huyết cường đại không gì sánh được, mà Thần Tâm lại chính là di truyền từ Lôi Trạch.
Lúc này, khí huyết của Lôi Trạch Cổ Thần giống như đại dương tinh hải vậy, cực kỳ mạnh mẽ, khiến cho tất cả mọi người đều phải líu lưỡi. Dưới sự tẩm bổ của khí huyết vô cùng nồng nặc, uy năng của Tiên Thiên Quả Thụ bị thôi phát tới mức tận cùng, quả thụ nở hoa, kết quả. Chín mươi chín quả Tiên Thiên Quả Thực biến thành chín mươi chín cái thế giới, phát ra một tiếng ầm vang thật lớn, công kích về phía tôn Tứ Diện Thần kia.
Cùng lúc đó, tất cả cường giả còn lại cũng tề cử động, cũng đồng thời công kích về phía Tứ Diện Thần. Cho dù là Chung Nhạc, cũng lạy dài tới đất về phía Phù Tang Thần Thụ, trong miệng cầu khấn:
- Mời Thần thụ thể hiện uy năng!
Gốc Tiên Thiên Linh Căn này dưới sự cầu khấn của hắn, vậy mà toàn diện sống lại, bùng phát ra Thần uy cái thế.
Từ Thời đại Đại Toại trở về sau, trải qua gần hai trăm vạn năm tuế nguyệt Hỏa Kỷ và Địa Kỷ, vô số Yểm Tư thị và Phục Hy thị đã từng triều bái Phù Tang Thần Thụ, toàn bộ lực lượng tế tự uẩn tàng trong cây cổ thụ này nhất thời bùng phát. Chỉ thấy trong cây Thần thụ này truyền ra thanh âm tế tự vang vọng tới cực điểm, ức ngàn vạn thanh âm trọng điệp lại với nhau, biến thành tiếng gào thét vô cùng to rõ, giống như Hậu Thiên Thần Ma tụng ca vậy.
Ầm ầm!
Toàn thân Phù Tang Thần Thụ lan tỏa Hỗn Độn Hỏa, đốt sập hư không, khiến cho thiên không phiến Cấm khu Thời Không thứ sáu này cũng chậm rãi chấn động hòa tan ra. Thần Hậu nương nương tay cầm Phù Tang Thần Thụ, oanh động nện thẳng về phía tôn Tứ Diện Thần kia.
Một khoảnh khắc bình tĩnh ngắn ngủi, tiếp theo một cỗ chấn động càng kịch liệt hơn truyền tới. Mẫu Hoàng Đại Đế lăn lông lốc đập vào một ngọn Đạo sơn. Thần khí Vãng Sinh soạt một tiếng bay tới, nện thẳng lên trên người nàng, vững vàng ghim chặt thân thể nàng vào trong ngọn Đạo sơn tàn phá kia.
Thiên khung đột nhiên giống như lưu ly vậy, ầm ầm vỡ nát, thân thể Thiên vỡ vụn thành không biết bao nhiêu mảnh. Vô số huyết vũ từ trên trời đổ xuống. Sau khi huyết vũ rơi xuống đất, vô số khối thịt nhanh chóng nhúc nhích, dung hợp thành một chỉnh thể, biến thành một vị Thần không có khuôn mặt, trên mặt tràn ngập lôi đình lăn lộn.
Càn Đô Thần Vương cũng ngã văng xuống đất, bị một bàn chân lớn dẫm mạnh lên trên mặt đất. Toàn thân hắn đột nhiên băng liệt, chia ra làm mười chín phần, biến thành mười chín Thiên đạo viễn độn bỏ chạy, tránh thoát sát chiêu.
Phía bên kia, tứ chi Tương Vương bị chém đứt, Thiên Hà băng liệt, cái đầu vội vàng co rụt vào trong vỏ rùa, nhanh như chớp lăn đi. Sau lưng hắn, một dòng Thiên Hà phóng vọt tới, hạo hạo đãng đãng, đẩy hắn bay lên thật cao, không ngừng lăn lộn bay về phía xa xa.
Thân thể Lôi Trạch Cổ Thần ầm ầm rơi xuống đất, tay chống Tiên Thiên Quả Thụ, cành lá quả thụ điêu linh. Hắn gian nan ngẩng đầu lên, nhìn về phía tôn Tứ Diện Thần kia, lẩm bẩm:
- Sao có thể cường đại như vậy?
Mà ở một bên khác, đuôi rắn của Thần Hậu nương nương vờn quanh trên Phù Tang Thần Thụ. Huyền Hoàng Hải vỡ nát, đánh bay nàng cả người lẫn cây.
Đám người không ngừng phù phù thở hổn hển. Tôn Tứ Diện Thần kia vẫn đứng yên ở nơi đó, không nhận phải bất cứ thương tổn gì, cho dù là làn da cũng không bị tổn hại một tia, lông tóc toàn thân cũng không gãy mất nửa sợi.
Hắn cường đại tới mức khiến cho người ta tuyệt vọng!
Bản thân hắn giống như một cái gương cầu vậy, bất luận nhìn từ góc độ nào, cũng đều nhìn thấy chính mình sau khi phóng đại rất nhiều lần. Đây cơ hồ là chuyện tình không cách nào tưởng tượng, nhưng hết lần này tới lần khác lại xuất hiện trước mặt bọn họ.
Bất luận là Cự bá trong Cổ Thần Vương như Lôi Trạch Cổ Thần, Thần Hậu nương nương bậc này, hay là những tân tú mới xuất hiện như Mẫu Hoàng, Thiên… hắn cũng đều có thể chiếu rọi ra một mặt cường đại nhất hoàn mỹ nhất của đối phương.
Loại thần thông này quả thật không thể tưởng tượng, khiến cho người ta khó hiểu, không cách nào phá giải được thần thông của đối phương.
Trong lòng Chung Nhạc cũng có một loại cảm giác tuyệt vọng:
- Nhất Niệm Vạn Giới Sinh, loại thần thông này quả nhiên biến thái tới tận cùng, khó trách ngay cả Phục Mân Đạo Tôn cũng không cách nào phá giải!
Trước đây hắn từng ở trong Luân Hồi Táng Khu nhìn thấy qua loại thần thông này, mặc dù không biết loại thần thông này thi triển như thế nào, nhưng hắn lại biết một chút ảo diệu bên trong. Tứ Diện Thần cũng không phải thật sự biến thành chính mình hoàn mỹ nhất trong mắt tất cả mọi người, đây thật ra vẫn là thần thông Nhất Niệm Vạn Giới Sinh.
Chỉ là loại thần thông này thật sự rất tinh diệu, ý niệm của tôn Tứ Diện Thần này bao phủ thân thể chính mình, vô cùng vô tận ý niệm lớn lớn nhỏ nhỏ biến thành vô cùng vô tận thế giới lớn lớn nhỏ nhỏ.
Vô số thế giới do ý niệm của hắn biến thành đã tạo thành hình thái một cái gương cầu, nhìn hắn từ bất kỳ một phương hướng nào, đều chỉ nhìn thấy hắn sau khi đã trải qua vô số thế giới trùng trùng điệp điệp vặn vẹo.
Đám người đã nhìn thấy chính mình dưới trạng thái hoàn mỹ nhất, chính mình dưới trạng thái Đạo Thần từ trên người hắn. Bọn họ công kích về phía hắn, cũng sẽ bị chính mình dưới trạng thái Đạo Thần phản công trở lại.
Chính mình dưới trạng thái Đạo Thần, cũng không phải là chính mình, mà là tôn Tứ Diện Thần kia.
Nhất Niệm Vạn Giới Sinh của Tứ Diện Thần, trong vạn giới này khẳng định có Thế giới Lôi Trạch do Đại đạo Lôi Đình cấu thành, Thế giới Hậu Thiên Thiên Đạo do Hậu Thiên Thiên Đạo cấu thành, Thế giới Tiên Thiên Thiên Đạo do Tiên Thiên Thiên Đạo cấu thành… Chỉ sợ trong Nhất Niệm Vạn Giới Sinh của hắn đều có thế giới đối ứng với tất cả mọi người bọn Lôi Trạch, Thiên, Càn Đô, Thần Hậu…
Phản công bọn họ, chính là bóng dáng của Tứ Diện Thần do cái thế giới kia chiết xạ, về phần bộ dáng giống như bọn họ dưới trạng thái Đạo Thần, hẳn là thủ thuật che mắt của tôn Tứ Diện Thần này.
Diện mục chân thật của hắn chính là ẩn giấu phía sau đám vạn giới trùng trùng điệp điệp. Vạn giới đã vặn vẹo quang tuyến, bất luận kẻ nào nhìn về phía Tứ Diện Thần, đều chỉ nhìn thấy chính bản thân bọn họ.
Làm sao hắn làm được, mặc dù Chung Nhạc cũng không rõ ràng cho lắm, nhưng nguyên lý nhất định là như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.