Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1987: Đế uy




Thánh địa Hoa Tư thị ngạc nhiên nói:
- Tiểu Phục Hy, ngươi dẫn con trai ngươi tới? Hắn là huyết mạch của hai vị Tiên Thiên Thần? Ủa, không đúng, còn thiếu chút nữa. Ta còn tưởng có thể sánh với Đại Toại cơ…
Chung Nhạc vô cùng khâm phục, đúng là hắn còn thiếu chút nữa mới có thể nghịch chuyển Tiên Thiên tu thành Tiên Thiên Thần, còn Nguyệt Thần thì đã là Tiên Thiên Thần. Đại Toại là con của Hoa Tư và Lôi Trạch, con của hai vị Tiên Thiên Thần mạnh nhất đương nhiên không tầm thường.
Tư chất của Chung Hiếu Văn còn thua kém Đại Toại, dù sao Nguyệt Thần cũng là Tiên Thiên Thần sinh ra từ tế tự, thua kém Tiên Thiên thần ma do trời đất sinh ra, còn Tiên Thiên thần huyết của Chung Nhạc thì cũng không bằng Lôi Trạch và Hoa Tư.
- Ngươi tới gặp ta, là đưa con trai tới tổ địa sao?
Thần Hậu nương nương cười hỏi:
- Ngươi dạy dỗ kiểu gì vậy? Con trai ngươi còn chưa phải luyện khí sĩ, tổn hại tới uy danh của Thiên thừa tướng ngươi đấy.
Chung Nhạc cúi người thi lễ:
- Ta định để nó đi theo con đường của ta, chỉ tu thần hồn không tu linh. Lần này đưa nó tới cũng là để nó mở mang tầm mắt, tới tổ địa cũng là nhận tổ quy tông.
Thần Hậu nương nương ban ngồi, nói:
- Ngươi có con cháu cũng là chuyện tốt. Nơi đây là tổ địa của Phục Hy thị ngươi, cứ để hắn ở đây tu hành một thời gian. Thánh địa Hoa Tư thị mở ra cho hắn vào lịch luyện tu hành.
Chung Nhạc mừng rỡ, vội vàng cảm tạ.
Thần Hậu nương nương xua tay:
- Nhưng chắc ngươi cũng biết đạo lý dục tốc bất đạt. Ngươi yêu cầu hắn quá cao thì sợ ngược lại sẽ làm hắn nhỡ nhàng. Không tu linh chỉ tu thần hồn, dùng hồn phách làm nguyên thần, trở thành luyện khí sĩ, sau này Nguyên Thần Thuần Dương, Nguyên Thần Tiên Thiên, là có thể đi theo con đường của ngươi. Nhưng ngươi có biết con đường đó khó khăn thế nào không?
Nàng ta cười:
- Ngươi trải qua vô số cửa ải sinh tử mới tới được ngày hôm nay, cho du tư chất của Hiếu Văn hơn ngươi, ngộ tính hơn ngươi, nhưng những cái ngươi trải qua hắn không thể trải qua nữa rồi, vì thế hắn chưa chắc đã được giống ngươi.
Chung Nhạc chần chừ một chút, nói:
- Nương nương dạy phải. Nếu nó không thể dùng thần hồn tu thành luyện khí sĩ thì để nó quan tưởng Toại Hoàng, tu thành Nhật Nguyệt Song Linh cũng được.
Thần Hậu nương nương nhìn Chung Hiếu Văn nói:
- Ngươi phải nhớ kỹ, thành tựu của cha ngươi quá lớn, sẽ như một ngọn núi lớn đè lên ngươi, sau này ngươi sẽ nảy sinh suy nghĩ cho dù có nỗ lực thế nào cũng không thoát khỏi cái bóng của cha. Lúc đó ngươi phải có cầu đạo chi tâm, vấn đạo chi tâm cực kỳ dẻo dai, phá vỡ lớp sương mù trong tim, như vậy mới thoát khỏi được bóng đen.
Chung Hiếu Văn cúi người vâng.
Thần Hậu nương nương vỗ vỗ tay, bảo một nữ tử Hoa Tư thị dẫn hắn tới hai thánh địa lớn trong Hoa Tư thánh địa tu luyện.
Chung Nhạc trầm ngâm, nói với Hỗn Độn Vũ:
- Vũ sư huynh, chi bằng huynh hãy tránh đi một chút?
Hỗn Độn Vũ chần chừ, Thần Hậu nương nương cười:
- Hỗn Độn thị ở lại cũng không sao. Hỗn Độn thị trước nay đều không tham gia sự tranh chấp trong thiên hạ, ngươi có gì cứ nói.
Chung Nhạc tim khẽ động, phong tỏa đại điện trước, chặn mọi thiên đọa, lúc này mới nói ra suy đoán của mình.
Thần Hậu nương nương tim khẽ run lên:
- Bảo Nữ Oa nương nương tương lai của tộc ta vá trời sao? Gan to thật!
- Nương nương có phải đối thủ của Thiên không?
Thần Hậu nương nương do dự rồi lắc đầu.
Chung Nhạc trùng xuống, Thần Hậu nương nương phì cười:
- Hoa Sảnh Mai là phu nhân, là nương tử của ngươi, ngươi lo lắng vậy làm gì? Đương nhiên là ngươi sẽ giải quyết chuyện này, Hoa Tư thị ta ở bên cạnh đánh trống cổ vũ ngươi được rồi.
Chung Nhạc đen mặt, Thần Hậu nương nương rõ ràng tự thấy mình không phải đối thủ của Thiên, lại không muốn đánh cược vận mệnh của cả chủng tộc Hoa Tư thị nên định đùn đẩy cho hắn đi đối phó với Thiên.
- Nương ngương, cho dù ta rước biểu muội, sau này biểu buội cũng thường xuyên tới Hoa Tư thị, phu thê ở bên cạnh nhau ít, chia ly thì nhiều, dù sao nàng cũng là Hoa Tư thị chi chủ.
Chung Nhạc cười:
- Nương nương nhẫn tâm nhìn Hoa Tư thị chi chủ tương lai mất mạng trong tay Thiên hay sao? Đường đường Tiên Thiên Thần, sinh ra từ Tiên Thiên, lẽ nào lại sợ thần sinh ra từ Hậu Thiên tế tự?
Thần Hậu nương nương cười khảy:
- Ngươi đang khích tướng ta?
Chung Nhạc gật đầu:
- Ừm.
Thần Hậu nương nương nghẹn lời, đột nhiên phì cười:
- Thôi được rồi, ta trúng kế này của ngươi là được chứ gì. Thiên, chỉ là tiểu nhi, chẳng qua chỉ là mượn chúng sinh chi lực nên mới vênh váo như vậy. Ta cũng không thích hắn từ lâu rồi. Tốt xấu gì ta cũng từng là Thiên Hoàng Đế, lẽ nào lại không có thái độ gì? Ngươi đối phó với Thiên, ta hạ thủ cùng ngươi.
Chung Nhạc trầm mặc không nói, một lúc sau đột nhiên nước mắt tuôn như mưa.
Thần Hậu nương nương tức giận:
- Ngươi khóc cái gì?
Chung Nhạc nói:
- Đột nhiên nghĩ, nếu ta chết rồi, còn lại cô nhi quả phụ biểu muội bọn họ không nơi nương tựa, bất giác đau lòng rơi lệ..
Thần Hậu nương nương đại nộ:
- Ngươi đừng hòng lừa ta! Hiếu Văn không phải do Mai Nhi sinh, rõ ràng là ngươi cùng một vị tế tự Tiên Thiên Thần sinh ra, còn định dùng nước mắt lừ ta!
Chung Nhạc nghẹn ngào:
- Biểu muội có rồi…
- Ngươi lừa ta!
Thần Hậu nương nương cười khảy:
- Nó và ngươi còn chưa thành thân… Các ngươi chưa thành thân mà đã làm bừa? Không đúng, nếu nó có chắc chắn sẽ cho ta biết. Ngươi lừa ta!
Chung Nhạc nét mặt đầy áy náy:
- Chỉ là tình khó kìm nén gây ra chuyện ngốc nghếch. Ta đang nghĩ, Phục Hy thị ta chỉ còn lại ta và tiểu nhi, lại ở nơi cương vực rộng lớn như vũ trụ cổ, trong tay không binh không tướng, cô độc như vậy, tất cả phải dựa vào một nhà già trẻ ta, nhỡ chẳng may có gì bất trắc, không phải cả nhà già trẻ đều chôn thây ở đó sao? Còn thông gia căn cơ hùng hậu, nhưng một miếng cơm thừa cũng không cho, đói chết một nhà già trẻ ta…
Thần Hậu nương nương tức quá lại cười:
- Ta biết ngươi đang lừa ta! Được rồi, được rồi, thu nước mắt của ngươi lại đi! Đúng là rẻ tiền, nói tới là tới!
Nàng ta trầm ngâm một lúc, nói:
- Lôi Trạch thị phái cửu tử Trác Long, ngươi bên này chỉ phái Mai Nhi đúng là có phần lạnh nhạt ngươi, hơi bạc tình chút xíu… Cũng được, ta cho ngươi ba nghìn Hoa Tư!
Chung Nhạc chần chừ, nói:
- Nương nương, nước mắt của tộc trưởng Phục Hy thị chỉ đáng ba nghìn? Hơi ít…
- Không ít!
Thần Hậu nương nương đứng dậy, thở dài:
- Ba nghìn thật sự không ít. Ngươi nghĩ Hoa Tư thị ta có bao nhiêu tộc nhân? Hoa Tư thị đều là nữ nhân, nữ nhi thân phải liên hôn với tộc khác, huyết mạch chấn áp đối phương, sinh ra nữ nhi mới có thể nối tiếp Hoa Tư thần tộc. Mấy năm nay Hoa Tư thị ta vì duy trì huyết mạch thuần tịnh, không bị ngoại tộc chà trộn vào đã hy sinh nhiều tới mức nào ngươi có biết không? Nhân đinh của Hoa Tư thị ta hiện giờ chỉ có trăm vạn thôi.
Nàng tới trước mặt Chung Nhạc, ánh mắt sâu thẳm:
- Có rất nhiều nữ nhi Hoa Tư thị cả đời không gả đi, chính là để đề phòng ngoại tộc chà trộn, khiến nhân đinh Hoa Tư thị hiện giờ ít đi nhiều. Tộc trưởng hiện nay của Hoa Tư thị cũng vô năng, không tinh thông Lục Đạo, vẫn là bị không ít ngoại tộc chà trộn, chuyển thế vào Hoa Tư, vào cao tầng Hoa Tư thị, suýt nữa đã hạ bệ tộc trưởng! Ngươi nghĩ thời gian qua ta không làm gì cả sao?
Nàng ta lạnh lùng nói:
- Ta chỉ dùng một vài thủ đoạn Đế Hoàng, trừ bỏ những thứ đó đi thôi. Nhưng đã động tới lợi ích của rất nhiều kẻ, chúng đã uy hiếp ta! Đúng là hỗn xược! Năm đó khi ta làm Thiên Hoàng Đế có kẻ nào dám thở mạnh trước mặt ta?!
Nàng ta nổi trận lôi đình, bất giác lộ ra sự uy nghiêm của Thiên Đế hùng bá một thời năm xưa, đúng là đế uy hùng hồn khiến Chung Nhạc cũng phải kinh hãi.
Là Địa Hoàng trấn áp một thời đại Địa Kỷ, lẽ nào lại không có uy nghiêm?
Hậu Thổ nương nương tách ra cấn thân Thần Hậu, cũng tách cả Đế Hoàng chi khí, Đế Hoàng chi uy ra, Thần Hậu nương nương bình thường luôn hòa nhã vui vẻ, nhưng khi nổi giận đúng là dọa người.
- Ba nghìn Hoa Tư, không thể nhiều hơn.
Thần Hậu nương nương nhìn hắn, ánh mắt chứa thần quang:
- Ta biết ngươi nhiều tướng mà ít quân, nhưng Hoa Tư thị ta cũng cần phải giữ hỏa chủng. Ba nghìn Hoa Tư cho ngươi đều là tinh nhuệ. Ngươi nên biết rằng, ta và ngươi dù sao cũng là chủng tộc, thông gia có cho nhiều thế nào thì cũng không bằng tự giành được.
Chung Nhạc cúi người cảm tạ.
Thần Hậu nương nương nửa cười nửa không:
- Cố gắng sinh sôi đi.
Chung Nhạc suýt nữa thì ức chết, mặt đỏ phừng phừng.
Thần Hậu nương nương cười:
- Từ xưa tới nay, vì bảo vệ huyết mạch thuần tịnh cho chủng tộc, chủng tộc liên hôn tốt nhất chính là Phục Hy. Phục Hy thị ngươi nếu trở thành một đại chủng tộc, liên hôn với nữ nhi của tộc ta, sinh nam là Phục Hy, sinh nữ là Hoa Tư. Hoa Tư thị ta tự nhiên sẽ lớn mạnh. Tộc ngươi hưng vượng mức nào thì tộc ta cũng hưng vượng như thế. Tộc ngươi suy bại tộc ta cũng suy bại. Cố gắng sinh sôi đi, tộc trưởng Phục Hy thị.
Hỗn Độn Vũ ghi lại lời nói này:
- Người dùng nước mắt lừa Thần Hậu nương nương, lừa được ba nghìn Hoa Tư thị, dùng để sinh con đàn cháu đống.
Chung Nhạc liếc thấy bất giác đại nộ:
- Vũ sư huynh, sai rồi! Ta là đang mượn quân, không phải dùng để sinh sản!
Hỗn Độn Vũ gãi đầu, hỏi dò:
- Không phải lấp đầy hậu cung, sinh ra Phục Hy và Hoa Tư sao?
Chung Nhạc nộ khí xung quan:
- Ta… đương nhiên là không phải!
Hỗn Độn Vũ nghĩ nghĩ, rồi ghi thêm một dòng, đại để là Chung Nhạc phản bác thế nào, không thừa nhận ra sao, vân vân và mây mây.
Chung Nhạc bất lực:
- Sau này nếu ta chép sử, chắc chắn sẽ không dùng huynh!
Thần Hậu nương nương chọn ra ba nghìn tộc nhân Hoa Tư thị, đều là nữ tử, như hoa như ngọc, yêu kiều gợi cảm. Nàng ta nói:
- Hiếu Văn tới chỗ ta, đương nhiên không thể để hắn rời đi như vậy. Để hắn ở chỗ ta vài năm, làm quen với sự ảo diệu của huyết mạch Hoa Tư thị, sau đó ta sẽ đưa hắn về Tổ Đình cho ngươi.
Chung Nhạc cảm tạ, tìm Chung Hiếu Văn, dặn dò vài câu:
- Theo thái tổ nãi nãi tu hành cho tốt, vài năm nữa rồi về. Trước khi khai luân phải trở về, vi phụ giúp con mở thất đại bí cảnh.
Chung Hiếu Văn có phần không nỡ, phụ tử hai người từ biệt.
Chung Nhạc nhìn Thần Hậu nương nương, chần chừ nói:
- Nương nương, sư muội và sư tỷ ta…
Thần Hậu nương nương phì cười:
- Đã lên thuyền đợi ngươi rồi! Họ theo ta tu hành không chịu nhiều khổ đâu! Mau đi đi, trâu giống của Phục Hy thị! Đúng rồi, ta đã truyền thụ cho họ đế kích chi thuật. Đi đi!
Chung Nhạc đỏ mặt, bái tạ lần nữa rồi lên thuyền. Trên thuyền đã có ba nghìn nữ tử Hoa Tư thị, nhân xà thân, mỗi người đều ăn vận đẹp đẽ, khiến người ta hoa mắt.
Chung Nhạc nhìn quanh, quả nhiên thấy hai thân ảnh quen thuộc, vội tiến lại.
- Nam nhân phong lưu đa tình tới rồi!
Đột nhiên một thiếu nữ chỉ hắn, che miệng kêu lên.
Chung Nhạc mặt đỏ phừng, ngượng ngùng nói:
- Sư tỷ đừng đùa vậy…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.