Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1898: Bảy đạo nhất thống (2)




- Ta cảm giác ta thật mạnh mẽ!
Chung Nhạc không khỏi kinh ngạc tán thán, ngay sau đó đã bị dư ba do Sinh Mệnh Cổ Thụ và Mộ Cổ va chạm với nhau bộc phát đánh bay, hung hăng đập hắn và Táng Linh Thần Vương lên trên một đạo Tinh hà vỡ nát.
Đây là một đạo Tinh hà đã tử vong ở sát biên giới Khởi Nguyên Chi Địa. Hai người chấn vỡ không biết bao nhiêu tinh tú, lúc này mới khó khăn lắm dừng lại. Chung Nhạc chật vật đứng dậy, rụt đầu một cái:
- Được rồi! Vẫn chưa đủ cường đại!
Bất quá, Thất Đạo Luân Hồi trạng thái hoàn chỉnh quả thật mạnh mẽ tới mức kinh người. Vừa rồi uy lực của dư ba trùng kích kia ngay cả Táng Linh Thần Vương cũng không thể chống lại, cũng bị đánh bay, có thể thấy được uy lực của nó mạnh tới mức nào.
Nếu là trước đây, Chung Nhạc chỉ sợ sẽ nhục thân nát hết, Nguyên thần biến thành tro bụi. Nhưng hiện tại mặc dù bị sóng xung kích đánh bay, nhưng cũng không gặp phải bao nhiêu thương thế. Cỗ lực trùng kích đáng sợ kia đã bị hắn dùng Thất Đạo Luân Hồi chống đỡ, bảo toàn bản thân.
- Hóa ra Luân Hồi Đằng còn có công dụng bậc này! Không hỗ là Linh căn thứ chín!
Chung Nhạc vừa mừng vừa sợ. Thất Đạo Luân Hồi dưới tác dụng của Luân Hồi Đằng đã được thống nhất thành một chỉnh thể, hơn nữa tựa hồ chỉ cần có được đầy đủ pháp lực, thôi động tế khởi Luân Hồi Đằng, sẽ có thể vẫn luôn duy trì trạng thái Thất Đạo Luân Hồi.
Đây tuyệt đối là một đại sát khí!
- Luân Hồi Đằng của ta…
Khóe mắt Táng Linh Thần Vương nhảy loạn, liếc mắt nhìn gốc Linh căn trong quang luân sau đầu Chung Nhạc kia, nghĩ muốn thống hạ sát thủ với Chung Nhạc, nhưng lại lo lắng Khế ước Hỗn Độn của chính mình, chần chừ không dám hạ thủ.
Nếu hắn hạ thủ với Chung Nhạc, nhất định sẽ bị Hỗn Độn thôn phệ, không còn tồn tại, hơn nữa còn là tuyệt đối không thể phục sinh trở lại.
- Luân Hồi Đằng tựa hồ còn có những diệu dụng khác, thống nhất Thất Đạo Luân Hồi của ta chỉ là tiểu dụng mà thôi!
Chung Nhạc khẽ giật mình, trong đầu đột nhiên nảy sinh ra một ý niệm. Gốc thanh đằng này có thể liên thông không gian bảy tòa Bí cảnh của chính mình, thống nhất Thất Đạo Luân Hồi. Nếu có thể kích phát toàn bộ uy năng của gốc Luân Hồi Đằng này, quán thông các giới trong vũ trụ, đó chính là đã thống nhất Vũ Trụ Đại Luân Hồi.
Đây cũng chính là ý tưởng của Phục Mân Đạo Tôn, xây dựng ra khu Luân Hồi thứ bảy, thống nhất Lục Giới trong một hệ thống Luân Hồi hoàn chỉnh.
- Cửu Đại Linh Căn đều có chỗ bất phàm, mà Cửu Đại Linh Căn này đều là do Vũ Trụ Nguyên Dịch biến thành! Nhất định phải đạt được Vũ Trụ Nguyên Dịch!
Lúc này, Đại Tư Mệnh và vị tồn tại trong Mộ Cổ kia vẫn còn đang chiến đấu, hiện tại đã tới thời kỳ mấu chốt. Trên mặt Mộ Cổ đã xuất hiện vô số vết rách. Từng đạo từng đạo vết rách dày đặc trên mặt trống nhìn thấy cũng phải giật mình. Mà Sinh Mệnh Cổ Thụ cũng không còn nguy nga như trước đây nữa, cành lá trên thân cây đã có chút khô vàng. Trên người Đại Tư Mệnh cũng xuất hiện rất nhiều vết thương, bộ dáng vô cùng chật vật.
Khí tức của hắn cũng không còn cường đại như lúc trước nữa. Đám người Phượng Thiên Nguyên Quân, Diễn Hành Thần Vương nhìn thấy một màn này, hai mắt đều sáng lên.
Trận ác chiến này, hươu chết về tay ai cũng còn chưa biết.
Nếu Đại Tư Mệnh và vị tồn tại kia lưỡng bại câu thương, thật ra chính là cơ hội tốt của bọn họ. Chẳng những Đại Tư Mệnh sẽ phải chết, thậm chí ngay cả vị tồn tại trong Mộ Cổ kia cũng có thể chết ở nơi này.
Mà hai kiện Chí bảo Sinh Mệnh Cổ Thụ và Mộ Cổ này sẽ có thể rơi vào trong tay bọn họ.
- Hiện tại trở ngại duy nhất, chính là ngay bên cạnh chúng ta!
Phượng Thiên Nguyên Quân liếc mắt nhìn Thiên, nháy mắt một cái với Diễn Hành Thần Vương. Diễn Hành Thần Vương lập tức hiểu ý. Chỉ cần trận ác chiến này có kết quả, liền lập tức thống hạ sát thủ với Thiên, đột nhiên tập kích, trước đánh trọng thương hắn.
Làm như vậy, bọn họ sẽ có thể nhất cử diệt trừ ba đối thủ lớn, ba vị tồn tại cấp bậc Đạo Thần.
Đột nhiên, Thiên tựa hồ đã có phát giác, xoay người rời đi. Sau lưng cỗ nhục thân không có mặt mũi mọc ra mấy cặp cánh thịt, vỗ cánh bay lên, bay ra khỏi Khởi Nguyên Chi Địa. Sau đó nhục thân dung nhập vào trong màn trời, biến mất không thấy đâu nữa.
Chỉ thấy vô số vết thương máu tươi nhễ nhại dày đặc khắp bầu trời không ngừng di chuyển, càng lúc càng xa, rất nhanh đã biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
- Thiên tiểu nhi quả thật vô cùng cơ linh a!
Diễn Hành Thần Vương cười lạnh một tiếng.
Tiếng cười còn chưa dứt, đột nhiên chỉ thấy Mộ Cổ chợt chia năm xẻ bảy. Kiện Chí bảo Đạo Thần này vẫn không thể chống đỡ được uy năng của Sinh Mệnh Cổ Thụ, đã bị cây Sinh Mệnh Cổ Thụ kia đánh vỡ nát.
- Đã phân ra thắng bại rồi!
Phượng Thiên Nguyên Quân hét lớn. Đúng lúc này, chỉ thấy một bộ xương khô từ trong Mộ Cổ lao ra, chụp lấy một mảnh da trống khoác lên trên người. Mảnh da trống kia giống như một chiếc áo choàng tung bay phấp phới, cực nhanh bỏ chạy.
Đại Tư Mệnh đang định cất bước đuổi theo, đột nhiên rên lên một tiếng, thân thể loạng choạng, vội vàng chống tay lên Sinh Mệnh Cổ Thụ phù phù thở dốc.
Phượng Thiên Nguyên Quân và Diễn Hành Thần Vương liếc nhìn nhau một cái, song song tiến về phía trước.
Trên Sinh Mệnh Cổ Thụ, Nguyên Nha Thần Vương chỉ còn lại một hơi thở, vô lực nhấc lên mí mắt liếc nhìn Phượng Thiên Nguyên Quân và Diễn Hành Thần Vương một cái, quả thật không dâng lên được một tia khí lực nhắc nhở hai người.
- Vừa rồi hai tên khốn kiếp này không chịu chạy, bây giờ đã chạy không được rồi!
Trong lòng Nguyên Nha Thần Vương dâng lên một tia hy vọng:
- Cây Sinh Mệnh Cổ Thụ này khá lớn, vẫn còn đủ chỗ cho một con chim chín đầu, cộng thêm một con khỉ đặt chân…
Bên ngoài Khởi Nguyên Chi Địa, Chung Nhạc và Táng Linh Thần Vương cũng đang quan tâm tới trường tranh đấu này. Nhìn thấy một màn này, Chung Nhạc lắc lắc đầu, nói:
- Hai tôn Thần Vương Phượng Thiên Nguyên Quân và Diễn Hành Thần Vương này, khó trách vẫn luôn không thể thành tựu Đạo Thần. Ta thấy cả đời này, bọn họ cũng tuyệt không có bất kỳ hy vọng gì rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.