Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1838: Đạo phong ấn cuối cùng (1)




Trong lòng Chung Nhạc một trận mờ mịt. Hắn đã chuẩn bị sẵn sàng phân ra Đạo thân Dịch tiên sinh của chính mình, sau đó bản thể sẽ đặt thân bên ngoài trận tranh đoạt Đế vị, đi làm một chút sự tình cho tranh đấu tương lai, phòng ngừa chu đáo.
Nhưng hiện tại, hắn phát hiện bản thể chính mình không ngờ không thể thoát khỏi thân xác của Dịch tiên sinh, không thể rời khỏi Bí cảnh Đạo Nhất, thậm chí ngay cả bước ra khỏi Thánh địa Tiên Thiên Bát Quái này cũng không có khả năng.
- Kỳ quái! Rốt cuộc là nguyên nhân gì khiến cho ta bị vây khốn trong vũ trụ trong đầu do chính mình khai mở?
Hắn đi tới đi lui trong Thánh địa Tiên Thiên Bát Quái. Mỗi khi hắn đi tới sát biên giới Thánh địa, liền thấy Bí cảnh Đạo Nhất trong mắt hắn chợt trở nên vô cùng mênh mông, phía trước sát biên giới Thánh địa trở nên vô biên vô tận, mênh mênh mông mông, xa không thể tới, không thể nhìn thấy biên giới.
Bất luận hắn đi về phía trước bao xa, thủy chung cũng không đi tới biên giới, thủy chung vẫn ở trong Thánh địa Tiên Thiên Bát Quái.
- Chẳng lẽ ta tu luyện đã xảy ra vấn đề gì rồi?
Tâm niệm Chung Nhạc khẽ động, Thiên Bàn bay lên, bắt đầu điên cuồng thôi diễn. Một hồi lâu sau, hoa văn trên Thiên Bàn không tiếp tục biến hóa nữa, nhưng hắn vẫn chưa thôi diễn ra tu luyện của chính mình đã xảy ra vấn đề gì, công pháp cũng không có vấn đề gì.
- Vậy vấn đề là ở chỗ nào?
Chung Nhạc trăm mối không thể hiểu nổi. Hiện tại hắn mới là hắn chân chính, là ta chân chính, Tiên Thiên Chi Ngã, mà hắn bên ngoài là Đạo thân Dịch tiên sinh. Hiện tại ta chân chính ngược lại bị vây khốn trong Đạo thân, không thể thoát ly ra ngoài, loại tình huống này cực kỳ cổ quái.
Vấn đề là ở chỗ, hắn rốt cuộc không biết là ở đâu đã xuất hiện sai lầm, vì vậy nên không thể từ trong Đạo thân thoát ly ra ngoài.
Tân Hỏa từ xa bay tới, thoáng chốc đã chui vào trong mi tâm hắn. Sau một khắc, hắn đã đáp xuống bả vai Chung Nhạc chân chính, ánh mắt vạn phần hiếu kỳ quan sát hắn.
Hiện tại Chung Nhạc là hình thái Thần Nhân Bàn Cổ, đầu người thân rắn, có sáu cánh tay, sáu bàn tay nâng Lục Đạo Luân Hồi, sau đầu còn có hai đạo quang luân, đại biểu cho Bí cảnh Không Gian và Bí cảnh Trụ Quang.
Đốm lửa nhỏ này cảm ứng được chính mình tương liên với hồn phách hình thái Thần Nhân Bàn Cổ của Chung Nhạc, chính mình là ký sinh trong hồn phách của Chung Nhạc này.
- Tân Hỏa, ngươi có từng gặp qua loại tình huống này bao giờ chưa?
Chung Nhạc vội vàng hỏi:
- Các đời Kẻ thừa kế hoặc các đời Địa Hoàng, Thiên Hoàng có từng xuất hiện qua loại tình huống này như ta bao giờ chưa?
Tân Hỏa lắc đầu, ngữ khí mờ mịt nói:
- Ta cũng chưa bao giờ gặp qua loại hình thái kỳ quái này! Ta chân chính bị nhốt trong thân thể của ta quá khứ, không thể thoát thân!
Đốm lửa nhỏ có chút suy nghĩ, nói:
- Không thể thoát thân, chẳng lẽ là do lần lột xác này không được hoàn chỉnh sao? Chung Sơn thị, ngươi kiểm tra lại xem còn có cái gì vẫn chưa lột xác không?
Chung Nhạc lâm vào suy tư, lẩm bẩm:
- Đại đạo của ta đã lột xác, biến thành Thánh địa Tiên Thiên Bát Quái. Nhục thân của ta cũng đã lột xác, hồn phách cũng đã lột xác, hồn nhục nhất thể, không phân ngươi ta. Ta hiện tại, Nguyên thần chính là nhục thân, chính là hồn phách, chính là Linh, không khác biệt gì so với Tiên Thiên Thần Ma do trời sinh đất dưỡng! Hơn nữa, Tiên Thiên Bát Quái của ta đã viên mãn, theo đạo lý của vũ trụ, lập Thái Cực, dựng Tứ Tượng, diễn Bát Quái. Theo lý mà nói, hẳn không phải là vẫn chưa luyện ra Đạo thân!
Ngay cả Tân Hỏa cũng vô kế khả thi. Tình huống trước mắt của Chung Nhạc vô cùng đặc thù. Hắn đã bước lên một con đường trước giờ chưa từng có ai đi qua. Trên con đường này, chỉ có một mình hắn bước đi, không có bất cứ ai đồng hành, không có bất kỳ kinh nghiệm gì của tiên hiền tiền bối có thể tham khảo sao chép, chỉ có thể tự chính mình lục lọi.
- Nguyền rủa huyết mạch của ngươi có còn không?
Tân Hỏa đột nhiên hỏi.
Chung Nhạc nhất thời ngẩn ngơ, vội vàng kiểm tra lại huyết mạch của bản thân. Một hồi lâu sau, hắn rốt cuộc đã tìm được ngọn nguồn.
Nguyền rủa huyết mạch của Hắc Đế vẫn còn! Vẫn còn một tia huyết mạch nguyền rủa vẫn chưa bị diệt trừ!
Hiện tại, Thần huyết Phục Hy của hắn trên cơ bản cũng đều đã hóa thành Tiên Thiên Thần Huyết, duy nhất trong huyết mạch bị nguyền rủa còn có chừng một thành huyết mạch bị phong ấn, không cách nào giải khai huyết mạch nguyền rủa.
Một thành huyết mạch này là phàm huyết, không phải là Thần huyết Phục Hy. Trong này không có huyết mạch của Lôi Trạch, cũng không có huyết mạch của Hoa Tư, mà là phàm huyết triệt triệt để để.
Chính do một thành huyết mạch này đã khiến cho hắn không thể triệt để tiến vào Tiên Thiên, trở thành Tiên Thiên Thần Ma, cũng vì vậy mà không cách nào khiến cho chính mình đi ra khỏi thân thể của ta quá khứ.
- Thì ra là thế! Thì ra là thế!
Tâm tình Chung Nhạc dần dần trầm xuống. Nguyền rủa của Hắc Đế đã trở thành trở ngại lớn nhất để hắn bước ra một bước kia. Nếu không có một thành phàm huyết này, hắn nhất định sẽ có thể trực tiếp tách Đạo thân và ta chân chính ra, đạt tới thành tựu chưa ai từng đạt được, trở thành tồn tại Hậu Thiên đầu tiên nghịch phản Tiên Thiên, lưu danh sử sách, danh động vạn cổ.
Thậm chí, hắn sẽ có thể thay đổi đại cách cục của vũ trụ, đánh nát hết thảy sự kiêu ngạo của Tiên Thiên Thần Ma.
Nhưng nguyền rủa huyết mạch của Hắc Đế đã khiến cho hắn bị vây khốn, không cách nào giải thoát khỏi thân thể ta quá khứ.
- Một thành huyết mạch cuối cùng này có chút quỷ dị! Vì sao nó lại là phàm huyết?
Tân Hỏa trăm mối không thể hiểu nổi, đau khổ suy tư nói:
- Thế gian này cũng không có tồn tại cái chủng tộc Người này! Người chính là Phục Hy. Bất quá, chỉ là đã bị phong ấn năng lượng và đạo diệu trời sinh trong huyết mạch, biến thành chủng tộc nhỏ yếu nhất. Theo lý mà nói, trong cơ thể Người hẳn đều là Thần huyết Phục Hy bị phong ấn mới đúng. Sao lại có một thành huyết mạch bất cứ năng lượng và đạo diệu gì cũng đều không có chứ?
Một thành huyết mạch này không có bất kỳ năng lượng nào. Phải biết rằng, cho dù là Yêu Tộc đi chăng nữa, trong huyết mạch cũng có một chút năng lượng và đạo diệu. Nhưng một thành huyết mạch trong cơ thể Chung Nhạc này ngoại trừ phong ấn huyết mạch của Hắc Đế ra, lại không có bất cứ đạo diệu gì cả.
Cái này đã hoàn toàn vượt qua kiến thức của Tân Hỏa rồi.
- Chẳng lẽ là lúc ngươi mở ra hai thành phong ấn huyết mạch, bị Hắc Đế kéo trở về mười vạn năm trước, lúc đó Hắc Đế đã động tay chân với huyết mạch của ngươi?
Tân Hỏa suy đoán nói.
Chung Nhạc lắc đầu, nói:
- Lần đầu tiên ta gặp Hắc Đế, hắn cũng không có xuất hiện, chỉ có một con mắt, cũng không có xuất thủ. Hắn không có thay đổi huyết mạch của ta!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.