Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1822: Mục đích chân chính (1)




- Hóa ra là Tương Vương a! Ngươi trốn ở trong Thiên Hà lâu như vậy, ta còn tưởng rằng ngươi đã tu tâm dưỡng tính rồi, không nghĩ tới ngươi cũng không quá an phận như vậy!
Tiên Thiên Tà Đế hiếu kỳ hỏi:
- Ngươi vẫn luôn ưa thích co đầu rút cổ rồi, lần này như thế nào ngược lại muốn ra mặt thay Phục Hy thị như vậy?
Trên cây cột mọc đầy lân phiến kia chợt chui ra một con mắt tròn vo như hạt đậu xanh, tiếp theo lại mọc ra một cái miệng, sau đó lại mọc ra một con mắt đậu xanh thứ hai, mỉm cười nói:
- Ta đâu có ra mặt đâu? Ta ra rõ ràng là một cái chân mà? Mấy vị đạo huynh, ta rất nhát gan a! Ta cũng không tham dự vào chuyện này, là Phục Hy thị hãm hại ta!
Tiên Thiên Thần Đế lạnh nhạt nói:
- Nếu Tương Vương đã chặn ngang một chân rồi, nghĩ muốn rút trở về như vậy liền khó khăn rồi. Về phần loại chê cười không tham dự vào này, vẫn là đừng nói lại nữa rồi! Ngươi ẩn nấp trong Bí cảnh Nguyên thần của hắn, hiển nhiên cũng là vì kiện bảo vật này mà tới, chỉ là tiểu Phục Hy không thể nhẫn nhịn, đã vạch trần ngươi ra quá sớm mà thôi!
Cái chân thô to sừng sững kia đột nhiên chấn động, hình thái dần dần biến hóa, biến thành một lão nhân lưng rùa, tay chống một cây quải trượng, thân thể khẽ run rẩy, cười bồi nói:
- Ta thu hồi cái chân này trở về còn không được sao?
Tiên Thiên Ma Đế nhàn nhạt nói:
- Sợ rằng không được!
Tiên Thiên Tà Đế mỉm cười, nói:
- Tương Vương, nếu ngươi đã quyết định muốn chặn ngang một chân, vậy nhất định phải một đường đi tới cuối cùng, co đầu rút đuôi là tuyệt đối không thể làm được. Đây là chuyện tối kỵ! Bằng không, tương lai chúng ta thắng rồi, ngươi không có trái cây tốt để ăn, mà Phục Hy thị thắng rồi, ngươi cũng không có trái cây tốt để ăn a!
Tương Vương liếc nhìn đám người một cái, cười lạnh nói:
- Nói như vậy, các vị đạo huynh tuyệt đối là ăn chắc cái chân này của ta rồi sao?
Khí thế trên người hắn đột nhiên bạo phát, mới vừa rồi còn là một lão giả vừa khô vừa gầy, nhưng hiện tại thân thể bành trướng lên, một thân cơ bắp cuồn cuộn, khí diễm ngập trời, Đế uy cái thế.
- Các ngươi tới đây bất quá chỉ là một cỗ thân ngoại thân, mà ta tới đây lại là một cái chân! Thật sự đánh nhau, ta sợ các ngươi sao?
Nhục thân Tương Vương cực kỳ dữ tợn, cây quải trượng trong tay quét ngang, bức lui Tiên Thiên Tà Đế, đồng thời đá ra một cước, đá Chung Nhạc và Hồn Đôn Vũ rơi xuống vực sâu.
Thân hình Chung Nhạc và Hồn Đôn Vũ rơi xuống, văng vào trong cái miệng rộng của Táng Địa Thần Vương, bên cạnh là từng đạo Tinh hà do Linh căn thứ chín biến thành. Từng khỏa từng khỏa Tinh cầu chỉ lớn chừng nắm tay, nhưng lực nguyên từ vô cùng mạnh mẽ, gắt gao lôi kéo bọn họ, khiến cho bọn họ không ngừng rơi xuống dưới.
Mà càng rơi xuống dưới, đám Tinh cầu kia lại càng nhỏ hơn. Đợi rơi xuống tới nửa đường, chỉ thấy đám Tinh cầu kia đã nhỏ lại tới mức biến thành từng hạt từng hạt ánh sáng. Vô số hạt ánh sáng tổ hợp cùng một chỗ, biến thành từng đạo từng đạo linh quang đẹp mắt.
Đám linh quang này vô thanh vô tức lưu động, bay thẳng về phía trung tâm đầu lâu của Táng Địa Thần Vương.
- Lão gia tử thật mạnh mẽ khủng bố!
Hồn Đôn Vũ lớn giọng khen ngợi, nói:
- Lại muốn một mình chống lại toàn bộ bọn họ!
Bên cạnh cái miệng lớn của Táng Địa Thần Vương, Tiên Thiên Thần Đế và Tiên Thiên Ma Đế đan xen giao thoa, mỗi người đều thi triển ra một đạo thần thông. Mà một đạo thần thông của Tiên Thiên Tà Đế thì xuyên qua giữa thần thông của hai người bọn họ, biến thành hình thái Thần Ma Thái Cực Đồ, dùng Tiên Thiên Tà Đạo của Tiên Thiên Tà Đế làm Long văn, đan xen thành một bức Thái Cực Đồ vô cùng hoa lệ, trong đó có Thần có Ma lại có tà tính, đánh thẳng về phía Tương Vương.
Tương Vương điểm cây quải trượng lên trung tâm của Thái Cực Đồ. Uy năng của Thần Ma Thái Cực Đồ nhất thời phun trào mãnh liệt, chấn cho bạch mi của Tương Vương không ngừng bay lượn, rên khẽ một tiếng, loạng choạng lui về phía sau.
Táng Đế lập tức xuất thủ, giơ tay ấn lên trên hậu tâm của hắn. Lực phòng ngự của Tương Vương có thể nói là thiên hạ vô song, nhưng thần thông của Táng Đế lại quỷ dị khó lường, trực tiếp thẩm thấu qua vỏ rùa trên lưng hắn, xâm nhập vào trong cơ thể hắn.
Sắc mặt Tương Vương đại biến. Nhưng đúng lúc này, Trí Tuệ Thiên Vương phóng người bay lên, nhảy vào trong cái miệng rộng của Táng Địa Thần Vương. Táng Linh Thần Vương cũng nhân cơ hội nhảy lên, cùng với Trí Tuệ Thiên Vương một trước một sau phóng người nhảy xuống vực sâu.
Phong Vô Kỵ, La lão và Anh Như cũng cuống quít nhảy xuống vực sâu. Táng Đế bất chấp đối phó Tương Vương, cũng lập tức phóng người nhảy xuống vực sâu, đột nhiên cảm thấy hoa mắt, đã bị Thần Thông Thiên Vương ngăn cản lại.
Trong lòng Tiên Thiên Ma Đế và Tiên Thiên Thần Đế nhất thời hiểu rõ, cơ hồ đồng thời lui về phía sau, nhảy xuống vực sâu, chỉ lưu Tiên Thiên Tà Đế lại.
Tiên Thiên Tà Đế nhất thời ngẩn ngơ, trong lòng thầm mắng một tiếng, bị Tương Vương một trượng quất bay.
Hắn cũng không phải là chân thân chạy tới, mà là luyện hóa đệ tử Tà Phong của chính mình thành thân ngoại thân, luận thực lực so với thân ngoại thân do một chân biến thành của Tương Vương quả thật thấp hơn một chút.
Nếu thân ngoại thân của ba tôn Thần Vương liên thủ với nhau, sẽ có thể địch lại Tương Vương, nhưng nếu chỉ có một mình hắn, vậy sẽ thua kém Tương Vương một bậc.
Tương Vương phóng người nhảy xuống vực sâu. Chỉ thấy Táng Đế và Thần Thông Thiên Vương đang mạnh mẽ giao phong với nhau. Hai vị tồn tại Đế cấp không ngừng đối chiến. Sau lưng Táng Đế đột nhiên mọc ra một cỗ thân thể khác, cả hai cỗ thân thể dùng chung một lồng ngực, phảng phất như là trong lồng ngực mọc ra hai cái cổ, mọc ra bốn cánh tay, bốn cái chân vậy, vô cùng quái dị.
Mà thần thông của Thần Thông Thiên Vương lại thiên biến vạn hóa, các loại thần thông Đế cấp diệu cực hạ bút thành văn. Bốn cái chân của Táng Đế di chuyển cực nhanh, không ngừng xoay chuyển khắp nơi, tương đương với hai vị Đại Đế đồng thời xuất thủ với Thần Thông Thiên Vương. Lần này Táng Đế đã vận dụng toàn lực, khiến cho hắn lập tức không địch lại, bị đánh cho liên tục thổ huyết.
- Thần Thông, ta có thể trở thành Chúa tể Đế Táng Thiên, tự nhiên là có tuyệt học độc đáo! Ngươi không phải là đối thủ của ta!
Táng Đế vừa mới nói xong lời này, đột nhiên Tương Vương từ phía trên vọt tới, không nói lời nào, đầu rồng quải trượng đã hung hăng nện xuống. Táng Đế nghiêng đầu sang một bên, cây quải trượng kia rơi thẳng xuống bả vai của hắn, đánh cho xương bả vai hắn vỡ vụn. Phần đầu rồng của cây quải trượng đột nhiên sống lại, miệng rồng mở lớn, cắn xuống lồng ngực hắn, mạnh mẽ nhấc Táng Đế lên, nghênh đón về phía nắm tay càng lúc càng lớn của Tương Vương.
- Ngươi đánh lén ta một quyền, ta cũng trả lại ngươi một quyền!
Táng Đế rên khẽ một tiếng, thân thể vặn vẹo, bị một quyền này của hắn đập cho văng thẳng về phía từng hàng từng hàng răng nhọn của Táng Địa Thần Vương, từng ngọn từng ngọn sơn phong vô cùng sắc bén kia.
Đương! Đương! Đương! Đương!
Hắn liên tục đụng sập bốn năm ngọn sơn phong, lúc này mới có thể dừng lại thế lui, há miệng không ngừng thổ huyết.
Mà sau một khắc, Thần Thông Thiên Vương cũng bị Tương Vương gỡ vỏ rùa từ trên lưng xuống ném trúng, đụng thẳng lên lồng ngực của hắn, thân thể cực kỳ chật vật bị vỏ rùa đánh bay.
Tương Vương cất bước như bay, từ phía trên vực sâu bão táp lao xuống phía dưới, miệng không ngừng thét lớn:
- Ma Đế, Thần Đế, các ngươi không phải là nói ta luôn chỉ biết co đầu rút cổ sao? Hiện tại ta đã tới rồi đây!
Ầm ầm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.