Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1700: Đại ấn Thương Thiên (1)




Đạo ngữ vừa mới vang lên, đám thân ngoại thân Nguyên Nha Thần Vương phía sau Cổ thuyền kia trong lúc bất chợt huyết nhục mục nát, cấp tốc già yếu, trong lúc vỗ cánh bay lên đã biến thành từng cỗ từng cỗ bạch cốt, sau đó từng cỗ từng cỗ bạch cốt nhao nhao rơi xuống.
- Đại Tư Mệnh!
Trong lòng Chung Nhạc vừa mừng vừa sợ, vội vàng ngẩng đầu nhìn lên. Chỉ thấy một tòa Đạo điện treo cao, chiếu rọi xuống từng đạo từng đạo đại đạo, sáng ngời tới cực điểm. Đây chính là Trấn Thiên Phủ chân chính, chỗ trấn Thiên.
Trong tòa Trấn Thiên Phủ này truyền ra Đạo ngữ, đánh chết rất nhiều thân ngoại thân của Nguyên Nha Thần Vương. Sau đó bên trong truyền ra một đạo thanh âm trầm trọng, trầm giọng nói:
- Ngươi trở về đi! Hết thảy do ta thay ngươi đảm đương! Hiện tại, ta đã gánh được rồi, đã có thể đảm đương rồi!
Tâm thần Chung Nhạc nhất thời đại định, khom người tạ ơn, thôi động Thiên Dực Cổ Thuyền. Chiếc Cổ thuyền chấn động, bay về phía phương hướng Đế tinh. Hắn quay đầu lại nhìn về phía Trấn Thiên Phủ, thoáng ngẩn người, trong lòng nhất thời trầm xuống.
Trấn Thiên Phủ mặc dù đã lên tới thiên ngoại Tử Vi, nhưng độ cao của tòa Đạo điện này cũng không cao bằng được những tòa Đạo điện khác treo cao trên Tử Vi.
Độ cao của Đạo điện đại biểu cho tu vi, đại biểu cho cách Đạo Thần còn bao xa. Đạo điện càng cao, như vậy tu vi chủ nhân của nó sẽ càng mạnh, cách cảnh giới Đạo Thần cũng càng gần. Hiện tại Trấn Thiên Phủ cũng không phải là cao nhất, còn có một tòa Đạo điện càng cao hơn Trấn Thiên Phủ.
- Đại Tư Mệnh vẫn chưa khôi phục tới trạng thái toàn thịnh! Hắn tự bảo vệ chính mình sợ rằng cũng còn khó khăn, còn có thể bảo hộ được ta sao? Bất quá, như đã nói qua, lần này muốn đối phó ta chỉ là Nguyên Nha Thần Vương. Chỉ dựa vào Nguyên Nha Thần Vương, hẳn không phải là đối thủ của Đại Tư Mệnh!
Thiên Dực Cổ Thuyền vỗ cánh tiến lên, bay về phía Đế tinh. Lần kỳ ngộ này không tầm thường, nhưng đã gây ra đại họa ngập trời, khiến cho trong lòng hắn không khỏi lo sợ bất an.
- Nhưng nếu không uống cạn lò đan dược kia, có lẽ hiện tại ta hẳn là đang thành thành thật thật tìm hiểu đại đạo Tiên Thiên Sơn Xuyên, hơn nữa chưa chắc đã có thể ngộ ra. Có lẽ đây cũng là một chuyện tốt…
o0o
Trải qua hơn ba tháng, Đế tinh đã xuất hiện trong tầm mắt, Chung Nhạc rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm.
Mấy ngày nay hắn vẫn luôn liên lạc với Phá Thiên Quan. Trong mười năm hắn rời khỏi này, Phá Thiên Quan vẫn luôn giằng co với Thiên Đình, cũng không phát sinh bao nhiêu trận chiến. Mà trong Đế tinh, chiến đấu lại là cực kỳ thảm thiết. Các Đế tộc, Vương tộc đại chiến nổi lên bốn phía, bị Tử Quang Quân Vương quậy tới vô cùng hỗn loạn, thậm chí có không ít trận ác chiến khiến Đế linh vẫn lạc phát sinh.
Chung Nhạc đang định gia tăng tốc độ chạy tới Phá Thiên Quan, đột nhiên tinh không phía trước ầm một tiếng vỡ nát. Một con Kim Long giơ vuốt, chụp lấy đầu thuyền, thân thể thật dài uốn lượn, quấn lấy Thiên Dực Cổ Thuyền, chặt chẽ khóa lại. Sau đó một cái đầu rồng từ dưới thuyền chậm rãi dâng lên, lộ ra cái đầu dữ tợn thật lớn.
Con Kim Long kia mở ra cái miệng lớn, Thần Hạ Các đứng dưới hàng Long xỉ, mỉm cười nói:
- Dịch Quân Vương, thật sự nơi nào cũng có thể gặp lại a! Hôm nay chúng ta lại gặp nhau ở nơi này. Một màn này, ngươi có cảm thấy rất quen thuộc không?
Chung Nhạc ngẩng đầu nhìn lên, nhìn về phía Thần Hạ Các trong miệng rồng, khẽ mỉm cười, hai tay chắp sau lưng, thản nhiên nói:
- Sư huynh có chỗ không biết, Ma Nguyên Liệt đã chết rồi! Cũng may sư huynh sẽ lập tức bước theo chân hắn, cùng hắn một trước một sau lên đường!
Thần Hạ Các thoáng ngẩn người. Hắn vừa mới hỏi Chung Nhạc một màn này có phải rất quen thuộc không, sau đó Chung Nhạc liền nói ra những lời lần trước hai người gặp nhau. Khi đó Chung Nhạc bị hắn chặn đường, so với tình huống hiện tại hoàn toàn giống nhau. Những lời nói vừa rồi Chung Nhạc mới nói với hắn cũng là một chữ không sai.
- Lần trước ta vây khốn ngươi, sau đó bị Tà Dương ám toán. Tà Dương lại bị Phượng Ngọc Hoàn ám toán, Phượng Ngọc Hoàn thì bị Trác Nha ám toán. Cuối cùng chúng ta hợp lực phá vỡ Vũ Quang Bình của Trác Nha!
Thần Hạ Các nhẹ giọng nói:
- Dịch Quân Vương ở trong Đạo tràng của Nguyên Nha Thần Vương đã gây ra đại họa ngập trời, dẫn xuất thân ngoại thân của Nguyên Nha Thần Vương. Ngươi vậy mà có thể chạy thoát khỏi sự truy sát của thân ngoại thân Nguyên Nha Thần Vương, quả thật rất cao! Bất quá, lần này sẽ không lại có đám người Tà Dương, Phượng Ngọc Hoàn tới làm con chim sẻ kia rồi, cũng sẽ không cho ngươi cái cơ hội này!
Chung Nhạc cười hắc hắc, nói:
- Vậy cũng khó nói! Tà Dương sư huynh, Ngọc Hoàn sư tỷ, nếu các ngươi đã tới đây, sao còn không hiện thân?
Trong lòng Thần Hạ Các khẽ động, đảo mắt quan sát bốn phía, mỉm cười nói:
- Bọn họ không có khả năng có được thuật truy tung cường hoành như ta, cũng không có được trí tuệ của ta, có thể ở nơi này chặn đường ngươi…
- Thần Hạ Các, nói chuyện không nên nói quá vẹn toàn như vậy!
Một tiếng cười lạnh vang lên. Trong tinh không đột nhiên xuất hiện một đạo khe nứt hình cung. Sau đó, tinh không chậm rãi tách ra hai bên, lộ ra một khỏa Tà Nhãn giống như một vầng Lam Thái Dương. Tà Dương đang ngồi trong nhãn đồng của khỏa Tà Nhãn, mỉm cười nói:
- Quả thật thuật truy tung của ta không bằng ngươi, không đuổi kịp Dịch Quân Vương, cũng không biết được hành tung của Dịch Quân Vương, nhưng theo dõi ngươi lại cũng không tính là quá khó!
Con ngươi Thần Hạ Các siết chặt, cười hắc hắc, nói:
- Ngọc Hoàn sư tỷ, Tà Dương thân là đệ tử của Tà Đế cũng đã xuất hiện, lẽ nào ngươi còn muốn giấu đầu giấu đuôi nữa sao? Không sợ sẽ tổn hại danh tiếng của Hoang vực Thiên Hỏa các ngươi sao?
Cách bọn họ không xa, một vầng thái dương đột nhiên chuyển động, chỉ thấy thời điểm vầng thái dương kia chuyển động, giống như có vô số phượng vũ xoay tròn, cuối cùng vầng thái dương tản đi, hóa thành một con Cửu Đầu Thiên Phượng. Cửu Đầu Thiên Phượng vỗ cánh bay tới, phát ra Thiên Hỏa hừng hực.
Thiên Hỏa hừng hực vừa mới lan tới trước mặt bọn họ, đột nhiên biến mất, chỉ còn lại một nàng nữ tử thoáng có chút đẫy đà mỉm cười nhàn nhạt đứng đó, cái đuôi phượng sau lưng nhẹ nhàng phiêu đãng, từng đốm từng đốm lửa nhỏ do Thiên Hỏa cấu thành thỉnh thoảng từ trong phần đuôi phượng nàng bay ra, phảng phất như đom đóm lúc sáng lúc tối.
Phượng Ngọc Hoàn cười tủm tỉm, nói:
- Ta ngược lại cũng không phải truy tung Tà Dương sư huynh hoặc là Hạ Các sư huynh, mà là đuổi theo Cổ thuyền của Dịch Quân Vương chạy tới. Hai vị sư huynh, tình huống hiện tại tựa hồ có chút không quá dễ làm a! Dịch Quân Vương chỉ có một, mà chúng ta lại có tới ba nhà. Ai sẽ đạt được Dịch Quân Vương, sợ rằng vẫn là phải tranh một chút a?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.