Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 167: Hiếu mang thần miếu




Đám Luyện Khí Sĩ Nhân Tộc trên thuyền nhất thời trầm mặc. Đoạn hành trình này, bởi vì trên thuyền có cái miệng nát Lôi Đằng này, cho nên mọi người đều chuyện trò vui vẻ. Nhưng hiện tại cho dù là Lôi Đằng bình thường rất nhiều chuyện, lúc này cũng trầm mặc không nói một lời, thất thần nhìn thảm trạng của Nhân Tộc dọc theo đường đi tới.
Nhân Tộc trong Đại Hoang có Kiếm Môn che chở, có thể bình yên sinh sôi nảy nở sinh tồn, không biết sự hiểm ác đáng sợ ở bên ngoài. Hết thảy mọi nguy nan đều do một mình Kiếm Môn thay bọn họ gánh chịu. Thậm chí ngay cả đám Đệ tử Nội môn của Kiếm Môn cũng có cao tầng Kiếm Môn thủ hộ, không hề biết đến sự hung hiểm của bên ngoài. Trước giờ cơ hồ có rất ít Đệ tử Nội môn rời khỏi Đại Hoang lịch lãm. Chỉ có khi nào bọn họ rời khỏi Đại Hoang, đi ra bên ngoài, mới biết bên ngoài hiểm ác đáng sợ kinh người tới mức nào, Nhân Tộc ngoài Đại Hoang có cảnh ngộ nhìn thấy mà giật mình.
Nhân Tộc quá yếu! Kẻ yếu sẽ bị kẻ mạnh ăn tươi nuốt sống!
Thanh âm của Phong Sấu Trúc cực kỳ chấn động, khiến cho từng tên từng tên bọn họ giật mình tỉnh giấc từ trong xuân thu đại mộng Kiếm Môn vô địch. Kiếm Môn không phải là vô địch! Kiếm Môn có quá nhiều địch nhân. Bên ngoài Đại Hoang, khắp nơi đều là từng cái từng cái ánh mắt thèm thuồng, chờ đợi Kiếm Môn ngã xuống, chiếm đoạt Đại Hoang, cũng biến Nhân Tộc trong Đại Hoang thành bộ dạng như trước mắt này!
Cho dù là một nàng thiếu nữ lúc nào cũng nhu nhược như Khâu Cấm Nhi, lúc này cũng không khỏi nước mắt thấm đẫm vạt áo, sự nhu nhược trong mắt dần dần thối lui, chiến ý trong mắt dần dần trở nên kiên định. Tính tình nàng bình thường khá nhu nhược, mặc dù thân là Mộc Diệu Linh Thể, nhưng cũng không có bao nhiêu chiến ý. Lần này mặc dù Môn chủ Kiếm Môn đã đích thân giảng dạy nàng, nhưng trong lòng nàng cũng không hề nhấc lên bất kỳ ý thức chiến đấu nào, cũng không muốn quyết đấu với cao thủ Hiếu Mang Thần Tộc. Mà giờ phút này, tình cảnh này, không cho phép nàng không dâng lên chiến ý muốn tranh đoạt cơ hội tiếp tục sinh tồn cho Nhân Tộc Đại Hoang.
– Vì sao cần phải bồi dưỡng sát ý? Không phải vì để trong lòng tràn ngập giết chóc, mà là thế giới hiện thực này bức ta không thể không giết!
Trong lòng Chung Nhạc yên lặng nói:
– Ta không phải cố ý muốn sát ý ngập trời, mà bởi vì địa vị của Nhân Tộc ta thật sự quá thấp bé rồi!
o0o
Chiếc lâu thuyền chậm rãi lái vào sâu bên trong Tây Hoang. Nơi này đã từng là Thần Đình cổ lão, Thần tích do Chư Thần lưu lại nơi nơi đều có thể nhìn thấy được. Có những pho tượng cao to sừng sững như những ngọn núi cắm thẳng lên trời cao. Chiếc lâu thuyền lái qua bên cạnh những pho tượng này, chỉ nhỏ bé giống như một con kiến hôi mà thôi.
Nơi này có chiến trường Thần Ma, co di tích do những tòa Thần Miếu đổ nát hình thành, lại có những tòa Thiên môn lẻ loi đứng trơ trọi, cũng có biển lửa hừng hực, vực sâu tĩnh mịch, vân vân…
Bọn họ cũng nhìn thấy càng nhiều thảm trạng hơn. Không chỉ có Nhân Tộc, còn có Yêu Tộc cùng với một vài những chủng tộc kỳ lạ khác nữa. Bọn họ cũng đồng dạng bị Thần Tộc nô dịch. Cảnh ngộ của Yêu Tộc cũng không tốt hơn bao nhiêu so với Nhân Tộc.
Thần Tộc là tồn tại cao quý, các chủng tộc khác đối với Thần Tộc mà nói chỉ là các sinh linh cấp thấp mà thôi. Mà những chủng tộc sinh hoạt tại Tây Hoang đang bị nô dịch này hiển nhiên cũng đã đồng ý với điểm này, không hề phản kháng, chỉ có tê dại.
– Sắp sửa tới lãnh địa của Hiếu Mang Thần Tộc rồi!
Phong Sấu Trúc hít vào một hơi thật dài, nói:
– Chúng ta một đường đi tới đều rất bình tĩnh, nhưng sau khi tới Hiếu Mang Thần Tộc, sẽ không còn bình tĩnh như vậy nữa. Sẽ có cao thủ Thần Tộc tới dò xét bản lĩnh của các ngươi. Nhớ kỹ! Thà rằng bị thương cũng không được bại lộ ra tuyệt kỹ áp đáy hòm của chính mình! Tuyệt kỹ là dùng để thủ thắng trong quyết đấu! Chuyến đi này của các ngươi không phải là để khoái ý ân cừu, mà là vì Đại Hoang ta! Không để cho Đại Hoang ta bị cắt đất, không để cho Đại Hoang ta phải cắt nhường tộc nhân! Có hiểu không?
– Đã hiểu!
Đám người nhất loạt đồng thanh nói.
Tinh thần lực Phong Sấu Trúc đột nhiên ba động, truyền âm cho Chung Nhạc:
– Chung Sơn thị, ngươi đã tu thành Kiếm Nhãn chưa?
Chung Nhạc lắc đầu:
– Vẫn còn thiếu một đạo Đồ Đằng Luân cuối cùng!
Phong Sấu Trúc thở dài một tiếng, cổ vũ tinh thần hắn:
– Bất luận thế nào, ngươi cũng phải tranh thủ tu thành Kiếm Nhãn, nghịch khai Bí cảnh Đạo Nhất, tu thành Đạo Nhất Luân trước khi quyết đấu bắt đầu. Bằng không, lần quyết đấu này, chúng ta tất bại…
Chung Nhạc nghiêm nghị gật đầu, trong lòng cảm giác được áp lực cực lớn.
o0o
Lãnh địa của Hiếu Mang Thần Tộc cực kỳ mênh mông rộng lớn. Thế lực của Thần Tộc này vô cùng khổng lồ, bất cứ lúc nào cũng có thể nhìn thấy từng tòa từng tòa Thần Miếu thật lớn, những pho tượng sừng sững cao vút trong mây, từng cây Đồ Đằng Trụ thật lớn. Từng vị từng vị cường giả Hiếu Mang Thần Tộc trấn thủ khắp nơi trong Tây Hoang, khí tức cực kỳ cường đại, khiến cho người ta sợ hãi.
Mà đám Thần Miếu và pho tượng kia ngẫu nhiên lại mơ hồ lan tỏa ra từng cỗ khí tức thần thánh, hoặc là có từng đạo Thần quang từ trong các miếu điện lan tràn ra, phóng thẳng lên thiên không, cao tới hơn trăm dặm, ngay sau đó đột nhiên lại biến mất không thấy đâu nữa.
Đó là ba động của các Thần Linh, đại biểu cho Thần Linh được cung phụng trong những tòa Thần Miếu này vẫn như cũ nằm trong trạng thái hoạt động. Chủng tộc này thật sự quá mạnh mẽ, cao thủ nhiều như mây, cộng thêm có Thần Linh của các Thần của Hiếu Mang Thần Tộc lưu lại thủ hộ, khó trách lại có thể thịnh vượng tới như vậy.
Chung Nhạc từng nhìn thấy qua Thần Linh của Kiếm Môn, nhưng Thần Linh của Kiếm Môn cũng không sống động giống như các Thần Linh trong Hiếu Mang Thần Miếu. Thần Linh có thể sinh động, nói rõ là thường xuyên có Cự bá tiến hành tế tự cùng triều bái Thần Linh, thể hiện ra uy nghiêm của Thần Linh.
Đám người Chung Nhạc một đường đi tới, từng gặp qua năm tòa Thần Miếu bùng phát ra quang mang hừng hực. Điều này nói rõ trong năm tòa Thần Miếu này đều có một vị Cự bá Hiếu Mang Thần Tộc. Số lượng Cự bá trong Hiếu Mang Thần Tộc hoàn toàn vượt qua số lượng Cự bá của Đại Hoang. Thần Linh trong Thần Miếu ba động, chính là để cảnh cáo cùng chấn nhiếp bọn họ, hiển nhiên Hiếu Mang Thần Tộc đã biết rõ bọn họ đã tới.
Ngày hôm sau, Phong Sấu Trúc đái lĩnh đám người Chung Nhạc tiến vào nội địa của Hiếu Mang Thần Tộc. Đám người từ trên thuyền nhìn ra xa xa, chỉ nhìn thấy một tòa hùng sơn cực kỳ tráng lệ, một tòa đại sơn hùng vĩ không phân cao thấp với Kiếm Môn Sơn. Trên ngọn núi này gần như không có bất cứ cây cổ thụ hay là rừng rậm gì cả, chỉ có vô số đền đài cung điện trùng trùng điệp điệp mà thôi.
Không biết bao nhiêu tòa cung điện được xây dựng ngoài mặt tòa hùng sơn này. Từng tòa từng tòa Thần Điện to lớn, miếu thờ cao vút, điêu khắc cổ lão… chi chi chít chít khiến cho toàn bộ ngọn núi gần như biến thành một tòa thành trì to lớn.
Hiếu Mang Thần Tộc còn được gọi là Bàn Ngao Tộc, hay là Thiên Cẩu Tộc. Bởi vậy trên ngọn Thánh sơn này tùy tiện đều có thể nhìn thấy những tòa thần tượng Bàn Ngao ba đầu cao tới trăm ngàn trượng, hoặc là thần tượng Thần Nhân ba đầu, hay thần tượng đầu chó thân người tay cầm trường thương, vân vân… Các bức bích họa trên vách núi cũng là dùng văn lộ Đồ đằng chạm khắc tràng cảnh khổng lồ tộc quần Bàn Ngao tế tự thần thánh, cực kỳ chấn động.
Đám người Chung Nhạc quan sát đám thần tượng kia. Chỉ thấy trên thân thể đám Bàn Ngao mọc đầy những mảnh Long lân, nhưng trên đầu lại không có Long lân, mà là một tầng lông xám dày đặc.
– Đã tới Hiếu Mang Thần Miếu!
Trong mắt Phong Sấu Trúc chớp động tinh quang, điều khiển chiến lâu thuyền chậm rãi đáp xuống, thấp giọng nói:
– Mọi người hành sự cẩn thận! Nơi này nhất định sẽ có cao thủ Thần Tộc tới thăm dò bản lĩnh của các ngươi. Nhớ kỹ lời ta, nhất định không được thể hiện ra toàn bộ bản lĩnh của chính mình! Nhẫn nhịn được nỗi nhục nhất thời, mới bảo vệ được Đại Hoang ta bình an!
Đám người Chung Nhạc nhao nhao gật đầu. Phong Sấu Trúc nhìn về phía Chung Nhạc, truyền âm:
– Đã luyện thành Kiếm Nhãn chưa?
Chung Nhạc gật đầu:
– Hồi bẩm Trưởng lão, đã luyện thành rồi!
Khuôn mặt già nua cực kỳ căng thẳng của Phong Sấu Trúc nhất thời trầm tĩnh lại, vui vẻ nói:
– Luyện thành Kiếm Nhãn thật tốt! Luyện thành thật tốt! Sau khi tiến vào Hiếu Mang Thần Miếu, ta sẽ lập tức giúp ngươi hộ pháp, bảo vệ ngươi nghịch khai Bí cảnh Đạo Nhất. Nhớ kỹ, ngươi là vũ khí bí mật của Kiếm Môn ta, phải quyết đấu với cao thủ Khai Luân Cảnh của Hiếu Mang Thần Tộc, nhất định không được tự mình thí nghiệm nghịch khai Bí cảnh Đạo Nhất. Còn nữa, nếu cao thủ Hiếu Mang Thần Tộc chủ động khiêu khích…
– Ha ha ha… Sấu Trúc huynh, cuối cùng các ngươi cũng đã tới!
Một tiếng cười to kinh thiên động địa đột nhiên vang lên, chấn cho đám người trên thuyền khí huyết sôi trào. Đám người Chung Nhạc vội vàng nhìn lại.
Chỉ thấy từ trên ngọn núi Hiếu Mang Thần Miếu có mấy vị Tế ty áo bào trắng đi xuống. Có kẻ là ba đầu sáu mắt, trước ngực thêu một vầng bán nguyệt, hẳn là Tế ty của Hiếu Mang Thần Miếu. Có kẻ chỉ có một cái đầu, nhưng trên mặt cũng chỉ có một con mắt cực lớn, dưới con mắt lớn là một cái cái miệng đồng dạng cũng thật lớn, không có lỗ mũi. Còn có một vị có tổng cộng bốn cánh tay, có đầu có mặt, nhưng trên mặt lại không có bất kỳ con mắt nào, bốn bàn tay mở ra xung quanh, trong lòng mỗi một bàn tay đều có một con mắt. Còn có một vị trước ngực thêu Đồ đằng Thái Dương, trong vầng thái dương có một con Hỏa Nha. Kẻ này đầu chim thân người, bộ dáng cực kỳ quái dị.
– Mấy người này là những kẻ giảng hòa do Trưởng lão Thủy Tử An mời tới. Kẻ có độc nhãn là Uy Thần Tộc, còn được gọi là Quỷ Thần Tộc. Độc nhãn kia chính là Thần Nhãn của bọn họ, cực kỳ lợi hại. Kẻ có bốn cánh tay là Sơn Thần Tộc, con mắt trong lòng bàn tay nhìn ra bốn phương tám hướng. Kẻ đầu chim thân người là Thần Nha Tộc, Thần Tộc này trời sinh đã có thể khống chế đại hỏa. Thực lực của ba đại Thần Tộc này chênh lệch không bao nhiêu với Hiếu Mang Thần Tộc, vẫn luôn cạnh tranh vị trí đệ nhất Thần Tộc Tây Hoang với Hiếu Mang Thần Tộc. Thủy Trưởng lão mời bọn họ đứng ra giảng hòa, chính là để áp chế Hiếu Mang Thần Tộc, mượn lực đánh lực! Bất quá ba đại Thần Tộc này từ trước tới giờ vẫn luôn nhìn chằm chằm Đại Hoang ta, cũng không thể hoàn toàn tín nhiệm bọn họ!
Ánh mắt Phong Sấu Trúc lóe lên quang mang, truyền âm cho đám người Chung Nhạc. Chiếc lâu thuyền đáp xuống trên một cái bình đài thật lớn ở giữa sườn núi. Phong Sấu Trúc cất bước đi xuống lâu thuyền, thấp giọng nói:
– Rời thuyền! Không được mất lễ nghi!
Đám người Tả Tương Sinh, Điền Duyên Tông và Chung Nhạc nhao nhao rời khỏi lâu thuyền, cúi đầu hành lễ với mấy vị Tế ty áo bào trắng kia. Mấy vị Tế ty áo bào trắng kia căn bản không hề để bọn họ vào trong mắt, tiến lên, mỉm cười nói:
– Sấu Trúc huynh, lần trước vội vội vàng vàng, không thể thỏa thích tâm tình với ngươi. Hôm nay chúng ta phải không say không về a!
Trong lòng Phong Sấu Trúc khẽ máy động, mỉm cười nói:
– Đám nhóc con này của Kiếm Môn ta vẫn chưa an trí xong, đợi sau khi ta an trí xong bọn chúng, sẽ rót rượu bồi tội các vị sư huynh sau vậy!
– Đám tiểu tử này cứ để cho mấy tên gia hỏa của Hiếu Mang Thần Miếu an bài là được rồi. Có chúng ta ở đây, Hiếu Mang Thần Tộc còn có thể động tay chân gì được sao? Nếu thật sự làm vậy, mặt mũi của bọn họ tại Tây Hoang cũng hoàn toàn mất sạch rồi!
Mấy vị Tế ty áo bào trắng kéo tay của Phong Sấu Trúc, mỉm cười nói:
– Đi thôi! Sự tình của tiểu hài tử cứ để cho tiểu hài tử đi đảm đương a!
Phong Sấu Trúc khẽ nhíu mày, trong lòng cảm thấy có chút không thích hợp. Ba vị Tế ty này đều là trợ thủ do Thủy Tử An mời tới, nếu lúc này đắc tội bọn họ, đoàn người chính mình chỉ sợ khó có thể đặt chân được. Mà hiện tại Chung Nhạc đã tu thành Kiếm Nhãn, cần hắn tới bảo vệ nghịch khai Bí cảnh Đạo Nhất. Nếu lúc này hắn bị ba vị Tế ty này kéo đi, vậy ai sẽ tới bảo vệ Chung Nhạc? Không có tồn tại cấp Cự bá giúp Chung Nhạc hộ pháp, chỉ sợ nghịch khai Bí cảnh Đạo Nhất sẽ trở nên vô cùng nguy hiểm.
– Chung Sơn thị, không được tùy tiện nghịch khai Bí cảnh Đạo Nhất, đợi ta trở về!
Phong Sấu Trúc truyền âm cho Chung Nhạc một câu, sau đó bị ba vị Tế ty áo bào trắng lôi đi. Chung Nhạc khẽ nhíu mày. Chỉ thấy vị Tế ty Hiếu Mang Thần Tộc kia chợt tiến lên, ánh mắt nhìn bọn họ giống như đang nhìn một đám cá thịt biết đi vậy, trên mặt không có một chút cảm tình nào, nhàn nhạt nói:
– Nhân Tộc, đi theo ta!
Hắn đi phía trước dẫn đường, dẫn theo đám người Chung Nhạc tiến vào Hiếu Mang Thần Miếu. Sau khi tiến vào Thần Miếu, đám người Chung Nhạc mới biết Hiếu Mang Thần Tộc giàu có đến mức nào, xa hoa đến mức nào. Nơi này cực kỳ tráng lệ, kim ngân đầy khắp mặt đất. Khắp nơi chạm khắc các loại văn lộ Đồ đằng thần bí, các loại bảo thạch đủ màu sắc sáng rọi chói mắt, phát ra quang huy sáng ngời.
Hiếu Mang Thần Tộc dùng kỳ trân dị bảo điểm xuyết cung điện, hỗ trợ cho các loại hoa văn Đồ đằng, luyện chế cung điện thành Hồn binh. Có lẽ trời vừa tối, các tòa cung điện các nơi sẽ đại phóng quang mang, chiếu rọi ngọn Thánh sơn sáng ngời như ban ngày.
Thời điểm đoàn người đi ngang qua một phiến quảng trường thật lớn, chợt nghe thanh âm giao chiến kịch liệt truyền tới. Đám người Chung Nhạc từ trên hành lang nhìn xuống, chỉ thấy phía dưới đang có hơn mười gã Luyện Khí Sĩ Hiếu Mang Thần Tộc ngồi trên khán đài quan chiến. Mà trên quảng trường chính là một gã Luyện Khí Sĩ Hiếu Mang Thần Tộc đang giao thủ với hơn mười gã Luyện Khí Sĩ của Nhân Tộc.
Đám Đường chủ bọn Điền Duyên Tông, Tả Tương Sinh nhao nhao dừng bước lại. Chỉ thấy hơn mười gã Luyện Khí Sĩ Nhân Tộc kia quần áo tả tơi, hẳn là các Luyện Khí Sĩ từ trong nô lệ được Hiếu Mang Thần Tộc bồi dưỡng ra. Tư chất của mỗi một người đều mười phần xuất sắc, đều đã tu luyện tới Thoát Thai Cảnh, thân hình tới lui như bay, tế khởi các loại Hồn binh, thế công vô cùng sắc bén.
Số lượng Nhân Tộc bị Hiếu Mang Thần Tộc nô dịch so với những Thần Tộc khác còn nhiều hơn rất nhiều. Bọn họ bồi dưỡng Luyện Khí Sĩ Nhân Tộc cũng không phải là muốn bồi dưỡng Nhân Tộc, mà là bồi dưỡng để cho các đệ tử Thần Tộc luyện tập.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.