Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1497: Ra vào vô tư




Trong thánh điện, Chung Nhạc đột nhiên thấy căng thẳng, bỗng có ba ánh mắt xuyên qua tòa thánh điện này nhìn lên người hắn!
- Hoàng Đình thị tu thành Tam Mục Thiên Đồng tới rồi!
Chung Nhạc da đầu tê rần, cùng lúc đó, bên ngoài thánh địa Hoàng Đình thị, phân thân Chung Nhạc trầm giọng nói:
- Vũ sư huynh, tế Phù Tang Thần Thụ lên!
Hỗn Độn Vũ ném cành Phù Tag lên, lạy một cái, uy năng cành Phù Tang được kích phát, thần thụ ngày một lớn, ngày một cao, cành lá sum suê, cao tới trăm vạn dặm!
Pháp lực Phù Kỳ Chi bùng phát, pháp lực cấp Đế Quân chảy vào Phù Tang Thần Thụ khiến ngọn cây ngày một khổng lồ, ba người đứng dưới gốc chỉ bé tựa kiến.
Uy năng thần thụ bùng phát, lập tức truyền khắp thánh địa của Hoàng Đình thị, cường giả Hoàng Đình thị sững người nhìn ra ngoài, thấy trong bầu tinh không đột nhiên xuất hiện một ngọn cây khổng lồ, xung quanh cây thậm chí còn có các vầng mặt trời bằng lửa chói lòa.
Những vầng mặt trời đó bao quanh cây thần thụ trên dưới trái phải, xoay chuyển không ngừng, so với thần thụ thì rất nhỏ bé.
- Quét một cái về phía Hoàng Đình thánh địa cho ta!
Phân thân của Chung Nhạc trầm giọng nói.
Ngay sau đó Hoàng Đình thánh địa gần như toàn bộ thần ma đều sững sờ, rồi ầm ầm bỏ chạy điên cuồng.
Họ thấy ngọn thần thụ kia cùng vô số các quầng sáng từ bên ngoài ập tới, giống như thần thụ sắp đổ, sắp đè lên Hoàng Đình thánh địa vậy.
Những nhánh cây cắt đôi bầu trời, lan tỏa Hỗn Độn Hỏa phừng phừng cháy khiến bầu trời như sụp đổ. Lửa tạo thành dòng chảy đổ từ trên trời xuống.
Những chiếc lá Tiên Thiên kia thì càng đáng sợ, giống như lục địa bốc cháy từ trên trời ập xuống. Nhìn tình hình này giống như sắp hủy dệt toàn bộ Hoàng Đình thánh địa, thiêu tất cả thành tro bụi vậy!
Ngay lúc đó, chiếc Chư Thiên Thần Đạo Chung lơ lửng phía trên Hoàng Đình thánh địa đột nhiên chấn động, đế uy khủng bố bạo phát, đè xuống Phù Tang Thần Thụ.
- Phù Tang Thần Thụ của Hỗn Độn thị!
Trong một tòa thánh điện khác, Đình Đạo Cực, Lâu Chính Sư mấy người họ lao ra, ngẩng lên nhìn thì thấy tình hình giữa ngọn thần thụ và Chư Thiên Thần Đạo Chung, trong lòng không khỏi kinh hãi.
Bàn Kê kêu lên thất thánh:
- Dịch Quân Vương tới rồi!
Lâu Chính Sư tim trùng xuống, hắn biết Phù Tang Thần Thụ rơi vào tay của một Chân Thần Hỗn Độn thị ở bên cạnh Dịch Quân Vương, giờ Phù Tang Thần Thụ tới thì có nghĩa là Dịch Quân Vương cũng tới rồi!
- Lẽ nào Dịch Quân Vương biết chúng ta ẩn mình ở đây nên muốn hạ thủ vi cường, chủ động tuyên chiến?
Đình Đạo Cực cao giọng nói:
- Tử đệ Hoàng Đình thị nghe lệnh, không được hốt hoảng, không được hốt hoảng! Cùng ta tế tự Thần Đạo Chung, Dịch Quân Vương không tấn công được vào Hoàng Đình thị chúng ta đâu!
Lâu Chính Sư, Bàn Kê và Tuế Khinh Hồng cũng vội hạ lệnh cho Thiên Hà Thủy Sư, Bàn Hoạch Thủy Sư và Vũ Lâm Quân chuẩn bị nghênh chiến.
Giờ trộm gà không được nữa rồi, không bằng dứt khoát giải phóng hết binh lực liều mình với Dịch Quân Vương, dùng binh lực tiêu diệt hết đại quân Trấn Thiên Quan!
Lâu Chính Sư không khỏi chán nản:
- Tên Dịch Quân Vương này tại sao lại to gan như vậy? Dám tấn công thánh địa của đế tộc. Lẽ nào hắn thật sự có đủ binh lực cường hãn đến vậy?
Tuế Khinh Hồng nói nhỏ:
- Lần này rốt cuộc hắn đem theo bao nhiêu binh mã? Người đâu, Xích Hầu bay đi thăm dò cho ta!
Trong Vũ Lâm Quân lập tức có Điểu Dực Thần bay ra ngoài. Không lâu sau Xích Hầu quay về báo cáo:
- Hồi bẩm Tuế chủ soái, bên ngoài, dưới ngọn cây đó có hai trăm vạn đại quân thần ma! Thuộc hạ không dám lại gần, chỉ ở xa quan sát.
- Chỉ có hai trăm vạn thần ma?
Tuế Khinh Hồng, Lâu Chính Sư mấy người họ kinh ngạc nhìn nhau, sắc mặt nặng nề. Lâu Chính Sư lẩm bẩm:
- Đại quân khác của Dịch Quân Vương ẩn mình ở đâu? Lẽ nào muốn dụ chúng ta xuất kích để trúng mai phục của hắn?
Đình Đạo Cực cười:
- Chỉ hai trăm vạn thần ma, búng tay là có thể phá, mấy vị sư huynh tại sao lại căng thẳng như vậy?
Khóe mắt Bàn Kê co giật, trầm giọng nói:
- Đạo Cực huynh không biết đó thôi. Tên Dịch Quân Vương này vô cùng gian xảo, ngay Bàn Hoạch Thủy Sư ta cũng chịu thiệt vì hắn, bị hắn hành hạ cho suýt toàn quân bị tiêu diệt. Hắn được Mục Tiên Thiên gọi là tiên sinh, túc trí đa mưu, đúng là có điểm bất phàm, không thể coi thường.
Lâu Chính Sư gật đầu:
- Chúng ta dùng bất biến ứng vạn biến, thăm dò hư thực của hắn trước, ta không tin hắn có thể chờ được.
Tuế Khinh Hồng mắt sáng lên, cười:
- Chủ ý hay! Binh mã của hắn đông, thần ma có tới bảy nghìn vạn, ngày nào cũng tiêu hao lượng cực lớn linh khí linh dịch, kéo dài thời gian là sẽ không chịu nổi!
Cùng lúc đó, trong thánh điện luyện đan, đột nhiên có tiếng động lớn vang lên khiến các thần ma trong thánh điện nghiêng ngả, ngay cả b vị Đế Quân Hoàng Đình thị cũng không ngồi yên được, đứng bật dậy, kinh ngạc:
- Đây là sức mạnh gì?
- Ngay đế binh của Hoàng Đình thị cũng bị chấn động, lẽ nào là Trác Long ôm hận ra tay?
Chung Nhạc nói lớn:
- Ba vị lão tổ, ta đi giấu Bệ Ngạn đi, các ngươi chặn chúng lại, chúng ta chết cũng không nhận!
Ba vị Đế Quân lập tức lao ra ngoài, cười khảy:
- Chết không nhận? Không cần phải phiền phức như vậy. Trác Long tuy cường hãn nhưng Lôi Trạch thị đã không còn được như trước. Hắn to gan dám gây rối Hoàng Đình thị, hôm nay ra sẽ luyện cả hắn cùng con trai hắn!
Ba vị Đế Quân bay ra khỏi thánh điện, trước mặt lập tức xuất hiện Đình Phong Sầm, bốn người đều khựng lại.
Ba vị Đế Quân nhìn Đình Phong Sầm, rồi lại quay lại nhìn, sắc mặt đại biến.
Đình Phong Sầm cười khảy:
- Ba vị lão tổ, kẻ trong đó là giả, hắn đang lấy cắp thánh dược!
Ba vị lão Đế Quân tức quá lại bật cười, một vị trầm giọng nói:
- Bên ngoài là thế nào?
- Bên ngoài là Dịch Quân Vương tấn công, tế Phù Tang Thần Thụ, lúc này Chư Thiên Thần Đạo Chung đang chặn lại.
Đình Phong Sầm nhìn một cái rồi thu ánh mắt về, nhìn bên trong thánh địa với ánh mắt lạnh lẽo:
- Không cần quan tâm bên ngoài, bên ngoài có phụ thần và đại quân Thiên Đình, cho dù toàn bộ binh lực Trấn Thiên Quan tới thì cũng không thể làm gì được! Trong nguyên thần bí cảnh của tiểu tặc đó có giấu một vị Tạo Vật Chủ, đã giết hết những thần ma trong phòng luyện đan rồi!
- Không phải Trác Long? Kế điệu hổ ly sơn hay thật!
Ba vị Đế Quân đều thở phàp, nhanh chóng tiến về phòng luyện đan, cười khảy:
- Ta muốn xem xem kẻ nào đã ăn gan hùm gan báo dám động tới đầu Thái Tuế!
- Hắn cũng coi như tự chui đầu vào rọ, chủ động nạp mạng! Giờ bị chặn bên trong, không còn được thoát!
Trong phòng luyện đan, thần quang trong mắt Chung Nhạc lóe sáng, Phù Lê căng thẳng vạn phần, siết chặt cây gậy xương, trên gậy vẫn còn máu chảy, căng thẳng nhìn cánh cửa phòng luyện đan.
Chung Nhạc đứng yên đó bất động, miệng thốt ra đạo ngữ:
- Sa triệt lợi quân khả sa triệt lợi!
Uỳnh uỳnh!
Cánh cửa phòng luyện đan bị ba vị Đế Quân đánh tan tành, cả ba Đế Quân cùng Đình Phong Sầm bước vào sát khí đằng đằng.
- Ngươi là Tiên Thiên Cung Dịch Quân Vương?
Đình Phong Sầm thấy Chung Nhạc đã về tướng mạo thật sự, ngạc nhiên nói:
Dịch Quân Vương, ta đang muốn tìm ngươi, không ngờ ngươi lại tới tận cửa. Ngươi là chúa tể Trấn Thiên Quan lại mạo hiểm vì cứu một bộ hạ, khiến ta cũng không khỏi khâm phục.
- Tiên Thiên Cung Dịch Quân Vương?
Ba vị Đế Quân kia vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, tiến tới, Phù Lê hét lớn sát khí đằng đằng vung gậy khiến không gian rung chuyển.
- Chỉ là Tạo Vật Chủ nhân tộc cũng đòi ngăn cản bọn ta?
Ba Đế Quân cười ha hả:
- Trước giờ nghe nói Tiên Thiên Cung Dịch Quân Vương túc trí đa mưu, không ngờ cũng ngu ngốc như vậy, tự chui đầu vào rọ!
Chung Nhạc cười, tòa thánh điện đột nhiên chấn động, rồi tách ra thành vô số mảnh, một đại vật khổng lồ huých mạnh vào lưng của ba Đế Quân.
Con thuyền cổ nghìn cánh đâm thẳng vào ba vị Đế Quân, cả Đình Phong Sầm cũng bị húc bay!
Trên không, ba vị Đế Quân cùng Đình Phong Sầm đều hộc máu.
Chung Nhạc bay lên, đáp xuống con thuyền cổ. Nghìn đôi cánh chấn động, quay mũi thuyền bỏ chạy!
Ba Đế Quân vừa kinh vừa nộ, tế chư thiên lên định truy sát thì thấy bên cạnh con thuyền lớn, những đôi cánh kia quét qua trước mắt họ, cắt không gian thành vô số tấm mỏng, thậm chí ngay chư thiên của họ cũng bị cắt thành vô số tấm mỏng!
Ba vị Đế Quân vội vàng lùi về sau để tránh, thần thông bạo phát, tóm về phía con thuyền cổ. Thuyền đang định chui vào không gian thì đuôi thuyền bị ba lão giả kia giữ lại định kéo ra ngoài.
Cho dù là ba Đế Quân liên thủ thì cũng không kéo được con thuyền, bị thuyền kéo tiến về phía trước. Con thuyền kéo ba Đế Quân đập vào vô số tòa cung điện. Đi tới đâu là không gian vỡ ra tới đó, đại địa thì bị cắt thành vô số mảnh.
Những thần ma Hoàng Đình thị không tránh kịp thì chỉ khựng người một khoảnh khắc là thấy mình bị cắt thành nhiều mảnh, hồn tiêu phách tán!
Ba vị Đế Quân đó vẫn giữ lấy đuôi thuyền, Đình Phong Sầm lao tới, định nhảy lên thuyền.
- Bệ Ngạn biểu huynh, đắc tội rồi!
Chung Nhạc mở cái đỉnh trong nguyên thần bí cảnh ra, thò tay nhấc ra một tiểu tử mập mạp đang ôm thần dược nhai.
- Tế!
Tiểu tử mập đó mồm vẫn đang nhai thần dược, chưa hiểu ra điều gì thì Chung Nhạc đã cưỡng chế dùng Tế Đạo Pháp tế hắn lên. Chung Nhạc không phải Thánh Linh Thể chỉ miễn cưỡng thi triển Tế Đạo Pháp tế Bệ Ngạn lên, không thể điều khiển Bệ Ngạn để chiến đấu được.
Nếu là Âm Phiền Huyên hoặc Phong Hiếu Trung thì đã có thể trực tiếp điều khiển đối phương, tế đối phương như thần binh, thậm chí còn khống chế được đại đạo trong cơ thể đối phương.
Bệ Ngạn kêu lên oe oe, giơ tay đánh bay Đình Phong Sầm, rồi Bệ Ngạn vung tay múa chân bay qua trước mặt ba vị Đế Quân.
Đạo tâm của ba vị Đế Quân lập tức thất thủ, buông tay khỏi con thuyền, nhắm tiểu tử mập đang bay qua mà tóm tới. Phù Lê tới đuôi thuyền, vung gậy đập xuống tay ba Đế Quân, bị chấn động thổ huyết liên tục.
- Dịch Quân Vương!
Phía xa, bọn Lâu Chính Sư để ý thấy chỗ này, thấy Chung Nhạc trên thuyền thì cùng kêu lên thất thanh.
Chung Nhạc cười ha hả, vẫy tay với bọn Lâu Chính Sư, ngay khi ba Đế Quân thu tay là con thuyền cổ lập tức rung chuyển, cắt không gian chui vào trong tầng tầng không gian, đâm sầm vào đạo văn của Chư Thiên Thần Đạo Chung, cắt đứt đạo văn, lao ra khỏi Hoàng Đình thánh địa.
Linh của Chư Thiên Thần Đạo Chung lập tức phát hiện dị động, tiếng chuông vang lên cuồn cuộn oanh kích không gian vỡ tan. Bầu trời phía xa không ngừng phát nổ, vẽ ra một đường thẳng băng dài tới vạn dặm.
Đột nhiên con thuyền cổ chui vào Hư Không Giới, cắt đứt cảm ứng của chiếc chuông kia, rồi lại bị Hư Không Giới đẩy ra ngoài, lại xuất hiện ở Hoàng Đình thánh địa.
Con thuyền cổ bay về phía Phù Tang Thần Thụ, Chung Nhạc đứng trên mũi thuyền, hét lớn:
- Đình Đạo Cực, Lâu Chính Sư, ta chỉ đem theo hai trăm vạn thần ma, xông vào xào huyệt của các ngươi, ra vào vô tư, các ngươi có dám ra ngoài quyết một trận tử chiến với ta?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.