Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1454: Thiết huyết vẫn còn (1)




Hắn sở dĩ một lòng muốn mời đám Tộc lão này đi tới tương trợ, chính là vì muốn dẫn Tiên Thiên Đế Quân đi ra, để cho Tiên Thiên Đế Quân không xuất thủ không được. Cứ như vậy, sẽ có thể bảo toàn thực lực của Âm Khang thị, lại cũng có thể diệt trừ đám Tộc lão và Đại năng chuyển thế này.
Đám lão bất tử này đều là hạng người thấy lợi quên nghĩa, lòng dạ sài lang, chỉ cần ngửi được một chút máu tanh sẽ liền nhào tới. Bọn họ vốn dĩ nhìn thấy Phong Thanh Vũ mất tích, Phục Bảo Sơ tử vong, có chút không muốn gặp Phong Vô Kỵ. Mà Chung Nhạc chỉ cần tùy tiện nói mấy câu, đã có thể câu động tham niệm, dục vọng dưới đáy lòng bọn họ, khiến cho bọn họ chủ động xin đi giết giặc, ra ngoài nhận lấy cái chết.
Ở trong Thế Ngoại Chi Địa, Chung Nhạc căn bản không có bất kỳ thủ đoạn gì đối phó bọn họ, chỉ có thể mặc cho bọn họ tiêu dao khoái hoạt. Nhưng chỉ cần ra tới ngoại giới, Chung Nhạc có một ngàn loại biện pháp đẩy bọn họ vào chỗ chết.
- Trong Thế Ngoại Chi Địa này, có còn tồn tại Đế cấp hay không?
Trong lòng Chung Nhạc thầm nghĩ. Vừa rồi đám Tộc lão kia cũng đồng dạng với Phục Bảo Sơ, đều là cường giả cấp Đế Quân, mặc dù tu vi vô cùng thâm hậu, nhưng so với tồn tại Đế cấp thì vẫn còn thua kém không biết bao nhiêu lần. Hắn đã từng tại bảy vạn năm trước gặp qua hai vị tồn tại Đế cấp ẩn tàng ở trong này. Thế hệ trước ở trong này đối với hắn cũng đều không chút xa lạ. Dù sao hắn cũng đã sinh hoạt ở nơi này suốt sáu bảy mươi năm đằng đẳng.
Bất luận là Phục Bảo Chính hay là Phục Bảo Nhi hoặc là Phục Bảo Điền, hắn đều nhận ra, đều đã từng thấy qua, đều biết rõ danh hào của bọn họ. Đoạn thời gian hắn trở thành quỷ hồn kia, đã sớm nghiên cứu thấu triệt những kẻ phản bội và Đại năng ngoại tộc này.
Năm xưa, ở trong này còn có càng nhiều phản đồ của Phục Hy Thần Tộc và Đại năng ngoại tộc chuyển thế hơn nữa, hiện tại đã không còn nhiều như vậy. Rất nhiều kẻ cũng đều đã nhắm mắt xuôi tay rồi. Trải qua bảy vạn năm, hai tôn Đế kia có còn sống hay không, đây vẫn là chưa thể nói trước được.
Hắn lo lắng nhất chính là hai tôn Đế này, lo lắng Thâu Thiên Hoán Nhật Huyền Công của chính mình có thể giấu diếm được bọn họ hay không. Mà cho tới bây giờ, hai tôn Đế này vẫn như cũ chưa hiện thân, khiến cho hắn ít nhiều có thể thở phào nhẹ nhõm.
- Còn có một vị tồn tại Đế cấp khác, đệ đệ của Tộc trưởng Phong Thường Dương, Phong Thường Thái!
Trong đầu hắn hiện ra một màn kia. Một màn Phong Thường Dương ở trên Thiên Hà dùng lồng ngực chính mình nghênh đón một kiếm của Phong Thường Thái kia, cuối cùng chết ở trong tay đệ đệ chính mình, thi thể rơi vào trong Thiên Hà.
Hắn minh bạch dụng tâm lương khổ của hai huynh đệ này. Phong Thường Dương đại khai sát giới, được như ý nguyện, chém giết không biết bao nhiêu phản đồ Phục Hy và Đại năng chuyển thế, thậm chí còn giết chết hai vị tồn tại Đế cấp, biểu đạt ý tứ bất khuất trong lòng mình.
Phong Thường Thái giết chết Phong Thường Dương, bảo toàn một chi huyết mạch Phục Hy cuối cùng trong Thế Ngoại Chi Địa. Phong Thường Dương chết rất lừng lẫy, dĩ nhiên đáng được kính khục, nhưng Phong Thường Thái mới là người thống khổ nhất trên đời. Cả đời hắn đều phải trầm tịch trong sự thống khổ đích thân giết chết huynh trưởng.
Chung Nhạc lấy lại bình tĩnh, chỉ thấy vị Tộc trưởng Phục Hy trẻ tuổi Phong Kỷ Khai từ xa đi tới, vẫn là hành vi phóng đãng, uống rượu mua vui.
- Ta dẫn ngươi đi dạo xung quanh một chuyến!
Sắc mặt Chung Nhạc bình tĩnh, nói. Phong Kỷ Khai lặng lẽ đi theo hắn. Chung Nhạc phảng phất như vô cùng quen thuộc đối với nơi này vậy, dẫn theo hắn nhàn nhã tản bộ các nơi, vượt núi băng đèo, cũng không lâu lắm đã đi tới trước một vách núi.
Chung Nhạc đánh ra từng đạo từng đạo ấn pháp. Hoa văn Đồ đằng do đám ấn pháp kia hình thành phảng phất như như cái chìa khóa vậy, in vào trong vách núi liền giống như là chìa khóa và bánh răng gắn liền với nhau vậy, nhất định phải tầng tầng kết hợp lại mới có thể mở ra. Bất quá, ấn pháp mà Chung Nhạc thi triển ra nếu so với chìa khóa thì phức tạp hơn vô số lần. Đám ấn pháp này đánh ra, vách núi khẽ chấn động một cái, dần dần trở nên trong suốt.
Phong Kỷ Khai lộ ra thần sắc kinh dị. Hắn thân là Tộc trưởng của Phục Hy Thần Tộc, cũng không biết trong Thế Ngoại Chi Địa không ngờ lại có một địa phương như vậy.
Chung Nhạc tiến vào trong vách núi, hắn vội vàng đi theo, Hồn Đôn Vũ thì lưu lại bên ngoài. Chỉ thấy trong vách núi ẩn chứa không gian rất bát ngát, trên không trung lạc ấn vô số các loại cảm ngộ, vô số văn tự ghi lại quá trình một vị tồn tại Đế cấp tiến hành thôi diễn công pháp.
- Nơi này là địa phương phụ thân ngươi bế quan thôi diễn Vũ Thanh Trụ Quang Huyền Kinh! Ngươi chưa từng tới qua nơi này!
Chung Nhạc nhàn nhạt nói:
- Ghi chép trong này đều là những cảm ngộ của hắn. Hắn là tuyệt thế kỳ tài, chỉ tiếc hắn không đạt được Vũ Thanh Trụ Quang Huyền Kinh hoàn chỉnh, không thể bổ toàn môn công pháp này, xây dựng đạo Luân Hồi thứ sáu!
Phong Kỷ Khai trầm mặc không nói lời nào. Hiện tại hắn đã tin tưởng lời nói của Chung Nhạc. Địa phương này, ngay cả hắn cũng không biết. Mà cho dù có biết, hắn cũng không có ấn pháp tương ứng để mở ra phong ấn tiến vào đây. Mà Chung Nhạc lại có thể dễ dàng đi tới đây, có thể giải khai phong ấn. Chỉ có đạo quỷ hồn tương lai kia mới có thể có loại thủ đoạn này.
Chung Nhạc tản đi Thâu Thiên Hoán Nhật Huyền Công, dung mạo biến hóa, khôi phục diện mạo chân chính, nghiêm mặt nói:
- Phục Hy thị Nhân Tộc Tổ Tinh, Chung Sơn thị Chung Nhạc, bái kiến Tộc trưởng Phục Hy của Thế Ngoại Chi Địa!
Phong Kỷ Khai ngơ ngác nhìn hắn. Gã Thần Ma trẻ tuổi trước mặt này chính là đạo quỷ hồn mà phụ thân của hắn vẫn luôn nhắc tới, không ngờ lại là quỷ hồn Phục Hy thị tới từ Tổ Tinh.
Phụ thân chính mình lúc tuổi già lưng đeo tiếng xấu kẻ phản bội, không có bất kỳ bằng hữu nào, chỉ còn lại có đạo quỷ hồn mà kẻ nào cũng đều không nhìn thấy là bằng hữu duy nhất, tri kỷ duy nhất của phụ thân.
Hắn đã đợi tới một ngày này! Rốt cuộc đã đợi tới một ngày mà phụ thân đã nói này!
Hắn đột nhiên có một loại xung động muốn khóc. Bảy vạn năm rồi! Hắn đã đau khổ chờ đợi suốt bảy vạn năm rồi. Hắn đã từng một lần lại một lần sụp đổ, đã từng hoài nghi đạo quỷ hồn tương lai thế này có thật sự tồn tại hay không? Hắn một lần lại một lần dựng lại lòng tin, lại một lần lại một lần lòng tin tan rã, không chỉ một lần sản sinh hoài nghi đối với tương lai.
Ngay cả hắn cũng không biết chính mình là làm sao qua được bảy vạn năm này, cảm thấy đủ loại hành vi cử chỉ trước đây đều là ngây ngô đần độn, phảng phất như một cái xác không hồn vậy, phảng phất như một cơn ác mộng vậy. Hiện tại, đạo quỷ hồn trong miệng phụ thân này rốt cuộc đã tới!
- Bên ngoài có còn Phục Hy nữa không?
Hắn nghe được thanh âm của chính mình khàn khàn hỏi. Chung Nhạc chần chờ một chút, gật đầu nói:
- Còn có một nữ Phục Hy nữa!
- Còn có Phục Hy! Vẫn còn có Phục Hy…
Phong Kỷ Khai không ngừng lẩm bẩm, rốt cuộc nhịn không được, khiến cho nước mắt chính mình chảy ra. Hắn ở trong mật thất của phụ thân quỳ rạp trên mặt đất hu hu khóc lớn, tiếng khóc giống như quỷ gào, sụt sùi, đau khổ.
Chung Nhạc yên lặng đứng ở nơi đó, chờ đợi hắn từ trong cực kỳ bi ai tỉnh táo lại.
Qua một lúc lâu sau, Phong Kỷ Khai ổn định lại tâm tình chính mình, ngồi bệch trên mặt đất. Lại qua một lúc lâu sau, hắn khàn giọng hỏi:
- Quỷ hồn tương lai, ngươi muốn ta phải làm gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.