Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1421: Chấn kinh bốn tòa (2)




Đột nhiên, hắn chợt mở miệng quát lớn một tiếng. Thanh âm của hắn mặc dù vẫn như cũ vang vọng, nhưng lại lộ ra vài phần già nua. Hiển nhiên, tinh khí thần của hắn đều đã không bằng được trước đây. Một tiếng ông khẽ vang lên, sau đầu hắn một đạo quang luân đại phóng. Đó là lực lượng hình chiếu của Nguyên thần hắn, lúc này cũng đã vô cùng suy nhược, kém xa thời kỳ toàn thịnh như vậy chói mắt, sáng ngời.
- Đạo! Đạo! Đạo! Đạo! Đạo!
Chung Nhạc liên tục hét lớn sáu tiếng, sáu chữ Đạo phun ra. Mỗi một chữ Đạo chất chứa ý cảnh bất đồng. Sau đầu hắn, từng vầng từng vầng quang luân chuyển động, ong ong xoay tròn, cắt vào Tà Điển Động Thiên.
Dương Hầu Ma Đế lắc đầu:
- Vô dụng thôi! Muốn dùng Bí cảnh Nguyên thần cắt đứt tòa Tà Điển Động Thiên này, căn bản là không được…
Lúc này, Chung Nhạc đột nhiên một lần nữa mở miệng:
- Đạo!
Chữ Đạo thứ bảy nhất thời chấn kinh bốn tòa. Thiên Đế đứng bật dậy, ánh mắt khó có thể tin nổi nhìn về phía trong Tế đàn Thiên Thần. Bích Lạc tiên sinh vẫn luôn bình tĩnh ung dung cũng lộ ra thần sắc kinh ngạc, trừng lớn cặp mắt, nhìn chằm chằm Chung Nhạc.
Trên Đế yến, mấy trăm ngàn Thần Hầu, Thần Hoàng, Tạo Vật Chủ, Đế Quân nhao nhao đứng dậy. Có kẻ đánh bay án kỷ trước mặt, có kẻ bảo tọa dưới mông bị chấn nát, có kẻ bị mỹ tửu trong miệng sắc lên tới lỗ mũi, có kẻ trong lỗ mũi bắn ra mảnh Thần quả… Toàn bộ đều nhao nhao nhìn về phía Tế đàn Thiên Thần kia. Khoảnh khắc này, chỉ còn lại vài kẻ phản ứng chậm chạp, đầu óc ngu ngốc vẫn còn ngồi ở chỗ đó, hồn nhiên không biết đã xảy ra chuyện gì, khiến cho ngay cả Thiên Đế cũng phải đứng bật dậy.
Ông!
Đạo âm vang vọng không ngừng chấn động. Sau đầu Chung Nhạc lại có một đạo quang luân nữa chậm rãi xuất hiện, đạo quang luân thứ bảy, Bí cảnh Nguyên thần thứ bảy.
Đạo quang luân này có chút ảm đạm, xa xa không sáng ngời bằng sáu đạo quang luân còn lại. Nhưng đạo quang luân này vừa xuất hiện, sáu đạo quang luân còn lại nhất thời điên cuồng tăng vọt, không gian chấn động kịch liệt. Một tiếng nổ vang kinh thiên động địa, bảy đạo quang luân nhanh chóng xoay tròn, mạnh mẽ cắt Tà Điển Động Thiên thành hai mảnh.
Chư Tà vội vàng lao nhanh về phía trước, cây gai xương trong tay bay ra, ném thẳng về phía Chung Nhạc.
Phốc phốc phốc!
Hắn vừa lao như điên về phía trước, vừa nhổ xuống đám gai xương trên người chính mình, phóng thẳng về phía Chung Nhạc. Nhưng lúc này, hắn chỉ cảm giác cự ly giữa hắn và Chung Nhạc càng lúc càng lớn, phảng phất như một đạo lạch trời không thể vượt qua vậy. Đám gai xương thật lớn kia không ngừng xuyên qua trong không gian, nhưng vẫn là cách Chung Nhạc cực kỳ xa xôi. Tựa hồ bọn chúng tiến lên bao nhiêu, Chung Nhạc liền lui về phía sau bấy nhiêu vậy.
Bất quá, đây chỉ là biểu hiện giả dối. Chung Nhạc vẫn như cũ đứng ở nơi đó, cũng không có di động bước chân. Sở dĩ sản sinh loại biểu hiện giả dối này, là vì hắn đã mở ra Bí cảnh thứ bảy, Bí cảnh Không Gian. Cái Bí cảnh này vừa mở ra, xung quanh thân thể hắn không ngừng sinh ra tầng tầng lớp lớp không gian, khiến cho bất luận công kích gì của Chư Tà cũng đều không thể tiếp cận hắn.
Chư Tà rống giận một tiếng, tốc độ càng lúc càng nhanh, đánh vỡ không gian điên cuồng lao về phía Chung Nhạc. Nhưng cự ly giữa hắn và Chung Nhạc lại càng lúc càng xa.
- Đạo!
Sắc mặt Chung Nhạc hờ hững, niệm tụng ra chữ Đạo thứ tám. Ngoài Tế đàn Thiên Thần, trên Đế yến lại là một mảnh ầm vang. Đám tồn tại Đế cấp bọn Thiên Đế, Kim Ô, Dương Hầu cơ hồ nhảy bật lên. Sắc mặt Tiên Thiên Đế Quân cũng tái nhợt, hai tay không tự chủ được siết chặt nắm đấm.
Nhưng lúc này, sau lưng Chung Nhạc cũng không có xuất hiện đạo quang luân thứ tám, chỉ có hai thanh đao xuất hiện trong tay hắn. Lúc này đám người mới biết vừa rồi hắn nói cũng không phải chữ Đạo, mà là chữ Đao.
Xung quanh Chung Nhạc, Tiên Thiên Bát Quái Đồ mở ra, hoa văn Đồ đằng đại đạo huyền diệu không ngừng lưu chuyển, thể hiện ra những phù văn thâm ảo vô cùng phức tạp.
Hai đạo đao quang ầm ầm chém xuống, vô cùng kinh diễm. Đó là Không Gian Chi Nhận và Thời Quang Chi Nhận, là Thần đao do đại đạo Không Gian và đại đạo Trụ Quang của hắn ngưng tụ thành. Hai thanh Thần đao này vừa chém xuống, đao quang đã biến mất, phảng phất như biến mất trên không trung vậy.
Trong lòng Chư Tà đại chấn, vội vàng dừng lại, sau lưng hiện ra ba mươi ba trọng thiên. Ngay sau đó, một tòa Tà Điển Động Thiên hiện ra, bao phủ chính mình.
Oanh!
Đao quang giống như Tinh hà chảy xiết từ trên trời giáng xuống, ầm ầm dâng trào. Đao quang bao phủ toàn thân Chư Tà. Ba mươi ba trọng thiên nhao nhao sụp đổ tan rã. Tiếp theo chính là Tà Điển Động Thiên. Vô số đao quang không ngừng xâm nhập vào Tà Điển Động Thiên. Trong khoảnh khắc, tòa Động thiên này đã trở nên trăm ngàn lỗ thủng.
- Bệ hạ, thắng bại đã phân, có thể hạ lệnh đình chỉ trận đấu này rồi!
Đế Hậu nương nương đột nhiên mở miệng nói. Ánh mắt Đế Minh Thiên Đế chớp động, lớn tiếng nói:
- Dịch Quân Vương, thắng bại đã phân! Dịch Quân Vương có thể thu tay lại rồi!
Tiên Thiên Đế Quân không nhìn thấy đạo quang luân thứ tám, nắm tay khẽ buông ra. Vừa nghe Thiên Đế nói vậy, hắn khẽ mỉm cười, nói:
- Bệ hạ vừa rồi còn nói không thể lệnh cho Chư Tà đình chỉ trận đấu này, bây giờ sao lại đổi giọng như vậy?
Đế Minh Thiên Đế còn chưa trả lời, Thần Vũ Uy Vương đã cười ha hả, nói:
- Bệ hạ đúng là không thể ra lệnh cho Chư Tà, nhưng lại không phải không thể ra lệnh cho Dịch Quân Vương! Dịch Quân Vương là thần tử của Bệ hạ, tự nhiên cần phải nghe lệnh. Dịch Quân Vương, còn không mau ngừng tay?
- Tuân chỉ!
Trong Tế đàn Thiên Thần, Chung Nhạc khẽ khom người. Hai thanh Thần đao soạt một tiếng thu hồi, biến mất vào trong bảy đạo quang luân sau lưng hắn.
Ầm!
Lúc này, Chư Tà đột nhiên nổ tung thành từng mảnh. Thân thể Tiên Thiên Tà Thần tan rã, đã bị chém thành vô số mảnh vỡ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.