Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1330: Tiên Thiên Nhục Sí (1)




Chung Nhạc chìm vào sự cuồng nhiệt của đạo pháp tiền sử, giống hệt như Phong Hiếu Trung, quên mọi thứ xung quanh, quên cả bản thân, không còn là kẻ tài trí nắm giữ mọi thứ, cũng không phải thống soái dẫn quân mà chỉ là một kẻ cầu đạo.
Chỉ có kẻ điên cuồng như Phong Hiếu Trung mới có thể cùng hắn nghiên cứu đạo pháp, cùng hắn trao đổi về sự bí ẩn của đạo, hai người hợp tác khăng khít, thân thiết, nên Âm Phiền Huyên mới cảm thấy ghen tị.
Ghen tị với một nam nhân, khiến nàng thấy rất kỳ quái.
- Những đường văn lý này hoàn toàn khác với hệ thống tu luyện hiện nay, dựa vào hệ thống đồ đằng tu luyện thì rất khó hiểu được.
- Vì thế ta định bắt đầu từ Tiên Thiên Thần Ngữ, dùng đạo ngữ của Tiên Thiên Thần Ngữ kích phát công hiệu của văn lý trên cánh của con thuyền này, từ công hiệu biết được sự ảo diệu. Nhưng chỉ cần không cẩn thận một chút có thể sẽ gây ra dị thường.
- Ngươi dùng loại Tiên Thiên Thần Ngữ nào? Biểu đạt thế nào?
- Là “Vũ” trong Tiên Thiên Thần Ngữ, sư huynh ngươi nghe ta nói và ngươi nghe…
- Thì ra là vậy, “Vũ” trong Tiên Thiên Thần Ngữ cũng là không gian đại đạo, đại diện cho không gian vũ trụ. Về điều này, trong Vũ Thanh Trụ Quang Huyền Kinh cũng có giải thích tinh diệu. Vũ Thanh Trụ Quang Huyền Kinh lần trước ngươi truyền cho ta, ngươi nghe, ta cho không gian đại đạo trong Vũ Thanh Trụ Quang Huyền Kinh biến thành Tiên Thiên Thần Ngữ…
- Còn có thể làm vậy sao?
- Đương nhiên là có thể. Đều là sự giải thích về đạo, chỉ là cách biểu đạt khác nhau, cái gọi là cảnh giới chẳng qua là trở ngại xuất hiện trong lĩnh ngộ đại đạo. Những trở ngại đó hạn chế thành tựu, nhưng trong tâm ngươi chắc chắn phải không có trở ngại mới vượt qua được cản trở đó để nhìn thấy bản chất của nó. Dù là đạo của Tiên Thiên cổ thần hay của Hậu Thiên sinh linh thì bản chất cũng như nhau.
- Nhưng đạo ẩn chứa trong số đồ đằng văn lý này rất sâu xa, không dễ gì khai thác được.
- Khó thì mới có động lực! Con đường của chúng ta hiện nay là lĩnh ngộ văn lý trên thuyền, dùng đồ đằng đại đạo biểu đạt ra. Ta thăm dò, ngươi suy đoán, sau khi chỉnh lý thành đồ đằng đại đạo thì dùng cách của Tiên Thiên cổ thần, biến nó thành đại đạo của Cổ thần. Như vậy là có thể hiểu được phương pháp tu luyện của Tiên Thiên cổ thần rồi.
Âm Phiền Huyên nhìn vô số Chung Nhạc và Phong Hiếu Trung đang bận rộn trên thuyền, đúng là giống như đàn ong đàn kiến, mỗi người một công việc, chốc chốc lại giao lưu trao đổi, ai cũng trong trạng thái phấn khích quên bản thân, nàng không khỏi bất lực.
Tu vi Chung Nhạc lúc này đã mạnh hơn trước rất nhiều, có tới hơn bốn mươi vạn phân thân, đạt tới cực hạn hắn có thể chịu được. Phong Hiếu Trung thì có hai trăm vạn phân thân. Phân thân hai người giống như những bộ phận linh kiện nhỏ trong một cái máy, bất cứ phát hiện nào đều được truyền về đại não của hai người, biến thành dao động tinh thần giao lưu qua lại.
- Họ phối hợp quá ăn ý, căn bản không có cơ hội cho ta nhúng tay vào…
Âm Phiền Huyên bất giác cảm thấy mình có phần vô dụng. Đường đường là Thánh Linh Thể mà không thể giúp được gì.
Hơn mười ngày sau, Chung Nhạc và Phong Hiếu Trung cuối cùng cũng gặp phải vấn đề đau đầu. Hai ngươi họ, một người giỏi phát hiện, một người giỏi suy đoán. Thời gian vừa rồi đã phá giải được bảy tám phần bí ẩn của Tiên Thiên Nhục Sí. Nhưng trong đôi cánh Tiên Thiên này lại có điểm khiến họ khó lòng lý giải.
- Đệ muội, lại đây!
Phong Hiếu Trung vẫy tay, cười nhẹ.
Âm Phiền Huyên tiến tới, Phong Hiếu Trung cười rất tươi nhưng nụ cười đó có vẻ giả, hắn nói:
- Ngươi là Thánh Linh Thể đúng không? Ta vốn định bắt một Thánh Linh Thể về nghiên cứu, kết quả không tìm được. Ta còn từng tới mấy đại mộ đồn là của Thánh Linh Thể, nhưng toàn gặp đồ giả… Đệ muội, đưa tay ra!
Âm Phiền Huyên đưa bàn tay ra, Phong Hiếu Trung khẽ rạch nhẹ lên lòng bàn tay nàng, Âm Phiền Huyên đau, bàn tay bị rạch một vết lớn, máu chảy ra.
Nàng vừa kinh vừa nộ, không hiểu ý hắn, nhưng thấy nam tử đó lấy ra một cái bình ngọc hứng máu của nàng.
Chung Nhạc thở phào, nói nhỏ:
- Giờ ngươi an toàn rồi.
Vết thương trên tay Âm Phiền Huyên tự lành lại, nàng nói nhỏ:
- Trạng thái tinh thần của vị sư huynh này có vẻ không được bình thường lắm… Hơn nữa, hình như ngươi cũng rất sợ hắn! Phục Hy không sợ trời không sợ đất mà cũng có người để sợ sao?
Chung Nhạc hừ một tiếng:
- Khi ta còn thiếu niên, sợ nhất hắn, lúc nào cũng sợ hắn mất kiểm soát bắt ta đi cắt thành nhiều mảnh.. Ngươi yên tâm, hắn lấy máu của ngươi rồi thì sẽ không bắt ngươi đi cắt mảnh nữa.
Âm Phiền Huyên dở khóc dở cười.
Phong Hiếu Trung cất bình ngọc đi, tinh thần dao động, truyền cho nàng Nhất Thần Phân Hóa Luân Hồi Huyền Công, hắn nói:
- Ta và sư đệ nghiên cứu lâu như vậy, gặp phải vấn đề nan giải. Đệ muội là Thánh Linh Thể, nghe nói Thánh Linh Thể giỏi lĩnh ngộ, vì thế ta cần ngươi giúp. Ngươi có thể tu thành môn công pháp này trong mấy ngày?
Âm Phiền Huyên ngẫm nghĩ một lúc, nói:
- Mười ngày là được. Năm ngày tham ngộ, năm ngày bồi dưỡng phân thân.
Phong Hiếu Trung nhìn Chung Nhạc:
- Nhanh hơn ngươi hồi đó nhiều.
Chung Nhạc gật đầu bất lực, hồi đầu hắn mất hơn một tháng để lĩnh ngộ hết môn công pháp này, rồi dùng năm ngày bồi dưỡng phân thân trong Thiên Nguyên Luân Hồi Kính. Sau khi phân ra mười vạn phân thân thì khả năng suy đoán mới đạt tới cực hạn.
Âm Phiền Huyên chỉ mất mười ngày là làm được, đúng là tư chất ngộ tính cực cao.
- Phiền Huyên, môn công pháp này có hai nhược điểm, ngươi cần phải biết.
Chung Nhạc truyền âm:
- Thứ nhất, rất đau đớn. Thứ hai, phân thân càng nhiều thì càng khó khống chết. Mười vạn phân thân sẽ phóng đại ý thức của ngươi lên mười vạn lần!
Âm Phiền Huyên căng thẳng, đột nhiên nhớ lại lần đầu họ gặp ở Thiên Hà, phân thân của Chung Nhạc có những hành động quái dị trên thuyền, rất nhiều phân thân hoan hỷ múa may đòi đi phối giống khắp thiên hạ.
- Ta có Đại Thiên ma Trấn Tâm Chú, có thể trấn áp đau đớn, nhưng nếu phân thân làm loạn thì không trấn áp được.
Nàng không khỏi thấy lo lắng.
Năm ngày sau, nàng tham ngộ được hoàn toàn Nhất Thần Phân Hóa Luân Hồi Huyền Công, rồi phân hóa nguyên thần, dùng lục đạo bí cảnh của mình bồi dưỡng phân thân. Cơn đau xé toạc linh hồn đó vẫn hơn sự tưởng tượng của nàng. Cho dù có Đại Thiên Ma Trấn Tâm Chú thì nàng cũng cảm thấy mình như bị tách ra thành từng phần, đến khi có mười vạn phân thân thì cuối cùng nàng không chịu nổi, phải dừng lại.
Năm ngày tiếp đó, cuối cùng Âm Phiền Huyên cũng bồi dưỡng hết mười vạn phân thân, tâm niệm khẽ động, thích phóng mười vạn phân thân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.