Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1237: Chung Nhạc xấu xí (2)




Thanh âm Hoa Thiến Mân từ xa xa vang lên. Chư nữ nhất thời phẫn nộ, hét lớn:
- Tên khốn kiếp này!
Chung Nhạc vừa mới nhô đầu lên trên nước, đột nhiên từ trên chiếc thuyền nhỏ xa xa lại oanh xuống vô số đạp thần thông, đập hắn chìm xuống đáy nước.
Một hồi lâu sau, gã Thần Minh trẻ tuổi Chung Sơn thị mới chật vật không chịu nổi bò ra khỏi Linh hồ, hậm hực nói:
- Tân Hỏa, những gì ngươi dạy ta đều vô dụng cả, căn bản không thể được cả cá lẫn tay gấu! Thủ đoạn của Kẻ thừa kế kia của ngươi căn bản là không tác dụng…
Tân Hỏa bi phẫn nói:
- Ai bảo ngươi ở trước mặt các nàng nói những lời đó? Ngươi tụ hợp các nàng cùng một chỗ, nói ra những lời đó đương nhiên là sẽ bị đánh rồi! Phải là tách ra từng người một, một đối một nói như vậy, chắc chắn kẻ nào cũng sẽ thất thủ! Ngươi quá khiến cho ta thất vọng rồi! Quá mất thể diện của các đời Kẻ thừa kế rồi! Đáng đời bị đánh!
Chung Nhạc nhất thời xấu hổ không thôi.
o0o
Chung Nhạc lưu lại trong Thánh địa Hoa Tư thị thêm mấy ngày nữa. Những ngày này, Quân Tư Tà và Khâu Cấm Nhi đối với hắn đều là tránh né không chịu gặp mặt. Chung Nhạc không biết phải làm sao, chỉ đành lúng ta lúng túng từ giã Thần Hậu nương nương. Thần Hậu nương nương nửa cười nửa không nhìn hắn, nhàn nhạt nói:
- Lãnh tụ Phục Hy thị lặn xuống hồ là muốn ăn ba ba sao?
Chung Nhạc thẹn thùng, nói:
- Trong hồ quả thật là có ba ba thành tinh, đã ăn ba cái, cũng trúng một trận loạn đả!
Thần Hậu nương nương cười khanh khách, nói:
- Đám thanh niên trẻ tuổi các ngươi đúng là rất thú vị a! Ngươi đi đi! Cẩn thận một chút, đừng có chưa gì đã chết rồi. Hy vọng chúng ta còn có cơ hội gặp lại!
Chung Nhạc khom người cáo từ. Thời điểm hắn sắp sửa rời khỏi Thánh Sơn, ba nữ tử Khâu Cấm Nhi, Quân Tư Tà và Hoa Thiến Mân dẫn theo Nữ Hy xuất hiện trên đường phía trước. Trong lòng Chung Nhạc khẽ động, tiến về phía các nàng.
- Sư ca, cẩn thận!
Khâu Cấm Nhi ôn nhu nói:
- Tương lai sau khi tu luyện thành công, ta sẽ đi giúp sư ca một tay!
Quân Tư Tà cau mày há miệng, chần chờ một chút, cuối cùng nói:
- Sư đệ, hết thảy phải cẩn thận, tính mạng làm trọng!
Chung Nhạc gật đầu. Hoa Thiến Mân ngẫm nghĩ một chút, nói:
- Ngày hôm qua ta đã lén đi vào Bảo khố, tìm kiếm một vòng. Bên trong quả thật có Minh ước Thượng Cổ. Trên Minh ước có ghi lại họ tên của các đời tiên hiền, là các đời Phục Hy và các đời Nữ Oa. Tên của ta cũng đã ghi lên trên đó. Bất quá, không có tên của Dịch tiên sinh, chỉ có một Phục Hy tên là Chung Nhạc mà thôi. Tương lai ta hơn phân nửa sẽ gả cho gã Chung Nhạc này. Ngươi yên tâm! Chúng ta sẽ không thành thân đâu!
- Chung Nhạc…
Sắc mặt Chung Nhạc nhất thời tối sầm.
- Không biết bộ dạng của gã Phục Hy tên Chung Nhạc này như thế nào a?
Cặp mắt Hoa Thiến Mân khẽ lim dim, ngữ khí ước ao, nói:
- Có lẽ hắn là một vị anh hùng cái thế, anh khí bừng bừng, hào hoa phong nhã…
Quân Tư Tà cực kỳ không có hảo ý nói:
- Ta từng gặp qua gã Chung Nhạc này rồi! Hắn xấu muốn chết đi được! Là một tên Dã nhân, đầu tóc lộn xộn, quanh năm không tắm rửa, toàn thân cơ bắp cuồn cuộn, khuôn mặt râu ria xồm xoàm, cặp mắt con trên con dưới, ánh mắt láo liên. Thời điểm hắn nhìn ngươi, ngươi còn tưởng hắn đang nhìn sau lưng ngươi nữa đây! Đáng sợ nhất chính là, lông mũi của hắn vừa thô vừa dài, kéo dài xuống tới tận rốn! Cấm Nhi, ngươi nói có phải không?
Khâu Cấm Nhi liên tục gật đầu. Chung Nhạc dở khóc dở cười, phất phất tay, xoay người đi xa.
- Sư đệ, bảo trọng!
Quân Tư Tà đột nhiên cao giọng nói với theo. Chung Nhạc xoay người lại, nở nụ cười rạng rỡ:
- Các ngươi cũng phải bảo trọng a!
Hắn phiêu nhiên rời đi, từ xa vẫn còn nghe được thanh âm của Hoa Thiến Mân:
- Chung Nhạc thật sự xấu vậy sao?
- Cực kỳ xấu! Cấm Nhi, ngươi nói có phải không?
- Thật sự rất xấu!
- Xem ra, Dịch tiên sinh vẫn là đẹp mắt hơn nhiều a!
- Hắn là một tên gia hỏa hoa tâm háo sắc, lại vô cùng tham lam! Ngươi suy nghĩ một chút những lời hắn đã nói với chúng ta lúc ở trên thuyền a…
o0o
Chung Nhạc một đường trở về, hoàn toàn bình an, không chút trở ngại.
Hai tháng sau, Chung Nhạc quay trở lại Thánh địa Tấn Vân, vừa khéo Âm Phần Huyên cũng đã xuất quan, tu thành cảnh giới Thiên Thần. Nữ tử này lại càng cường đại hơn, tọa trấn Thánh địa Tấn Vân, chưởng khống ba tòa Chư Thiên.
Chung Nhạc và nàng sóng vai đứng trên Tấn Vân Thánh Sơn, ngẩng đầu nhìn lên không trung. Chỉ thấy Bát Trận Đồ treo cao, lực lượng từ trong ba tòa Chư Thiên cuồn cuộn vọt tới, không ngừng dung nhập vào trong tám mặt trận đồ. Trong tám quyển trận đồ có trăm vạn Thần Ma không ngừng chú luyện, đề thăng uy năng của trận đồ tới trình độ gần như bảo vật Thần Hoàng. Các loại Đồ đằng trong trận đồ đều được luyện tới như Giao như Long, lan tỏa uy năng khiến người ta sợ hãi. Nếu tám quyển trận đồ hợp làm một thể, sợ rằng cũng có thể chống lại cường giả Thần Hoàng.
Lúc này mới qua thời gian không tới một năm, Bát Trận Đồ đã được luyện tới loại trình độ này, cho dù là Chung Nhạc, người sáng tạo ra Bát Trận Đồ này cũng cảm thấy có chút không thể tin nổi.
Bát Trận Đồ này có hai tầng tác dụng, đồng thời với việc trui luyện Bát Trận Đồ, trăm vạn Thần Ma trong trận đồ cũng nhận được sự đề thăng cực lớn, tu vi thực lực đều đột nhiên tăng mạnh.
- Tám quyển trận đồ này, phu quân là muốn luyện chúng tới cấp bậc Đế binh sao?
Âm Phần Huyên vô cùng kinh hãi, thấy Chung Nhạc luyện hóa dung nhập vô số các loại thiên tài địa bảo vào bên trong trận đồ, dò hỏi.
Chung Nhạc lắc đầu, nói:
- Chỉ dựa vào ba tòa Chư Thiên, căn bản không luyện được Đế binh…
Hắn đột nhiên giật mình, liếc mắt nhìn Âm Phần Huyên, trong lòng thầm nghĩ:
- Nàng như thế nào đổi giọng, gọi ta là phu quân?
Đúng lúc này, có Thần Minh thủ vệ tiến vào bẩm báo:
- Tam Thái tử Điện hạ tới thăm, muốn cầu kiến Chủ công!
Chung Nhạc bất chấp suy nghĩ nhiều, lập tức cùng Âm Phần Huyên đi ra nghênh tiếp, trong lòng thầm nghĩ:
- Lần này Mục Tô Ca tới đây, hẳn là muốn cùng ta đi Vũ trụ Cổ lão a! Lần này ta đi tới Vũ trụ Cổ lão, có thể nhân dịp nhìn một chút Nhân Tộc ở nơi đó…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.