Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 119: Quái vật




Ngư Huyền Cơ giật mình, nói:
– Luyện khí sĩ khác vẫn chưa hiểu ra được điểm này? Sao bọn họ có thể ngu xuẩn như vậy được?
Một loại ánh mắt đầy sát ý lập tức tỉa tới bên này. Chung Nhạc và Hồ Thất Muội lập tức né xa y, tránh cho bị hận lây.
Hồ Thất Muội cười nói:
– Đừng có nhận sai nhé, kẻ nói các ngươi ngu xuẩn là Thanh Long quan Ngư Huyền Cơ Ngư công tử, không liên quan gì tới bọn ta cả!
Chung Nhạc liên tục gật đầu phụ họa.
Ngư Huyền Cơ có phần ảo não, tự vả mình hai cái, may là lúc này tất cả mọi người đang tìm hiểu huyền diệu, tuy gã khiến nhiều người tức giận, nhưng chưa tới mức gây nên quần công.
Quản sự nhìn nam tử trên mặt sông, mở miệng thông báo:
– Đằng Vương qua cửa!
– Đằng Vương!
Chung Nhạc quan sát nam tử trẻ tuổi kia, chỉ thấy vị Đằng Vương này có khí độ phi phàm, có một loại khí chất gần bùn mà không hôi tanh mùi bùn, là hạc trong bầy gà, rất chói mắt.
Không lâu sau, Ngư Huyền Cơ nhảy ra, quan tưởng hình ảnh khắc trên thạch bích, là người thứ hai quan tưởng ra Yêu Thần Minh Vương. Tư chất và ngộ tính của gã thực rất cao, quả không hổ với cái tên Huyền Cơ.
Chung Nhạc quan sát, trong mấy trăm Luyện khí sĩ ở đây, có chí ít ba bốn người đã tìm hiểu ra được điểm này trước Ngư Huyền Cơ, nhưng mấy vị Luyện khí sĩ này tới sớm hơn Ngư Huyền Cơ vài ngày.
Thời gian cứ thế trôi đi. Chỉ nửa ngày mà có bảy, tám Luyện khí sĩ quan tưởng ra Yêu Thần Minh Vương. Chung Nhạc cẩn thận quan sát, chỉ thấy những Luyện khí sĩ có người quan tưởng mắt ưng, mắt thú, người nào tư chất cao thì quan tưởng mắt đồ linh, còn có người quan tưởng thần nhãn, thực lực lại mạnh mẽ thêm một phần.
Luyện khí sĩ Yêu tộc quan tưởng ra thần nhãn hẳn là có gặp gỡ, chiếm được truyền thừa thần bí nào đó.
Hắn thầm nghĩ: “Ta lấy nhật đồng thay thế thần nhãn của Toại Hoàng, hẳn là cũng có thể qua cửa!”
Chung Nhạc thủng thẳng bước ra, quan tưởng Yêu Thần Minh Vương, lấy đại nhật kim đồng thay cho thần nhãn của Toại Hoàng, cũng là thong dong qua cửa. Đại nhật kim đồng tuy không bằng thần nhãn thứ ba của Toại Hoàng, nhưng dùng cho trường hợp này là quá đủ. Sau hắn, Hồ Thất Muội cũng thuận lợi qua cửa.
Bốn, năm ngày sau, Luyện khí sĩ quan tưởng ra Yêu Thần Minh Vương càng lúc càng nhiều. Đám cường giả trẻ tuổi như Khổng Ban cũng qua cửa.
Mà hình ảnh trên thạch bích dần mờ đi, cuối cùng tự động biến mất, thử thách đầu tiên đã chấm dứt.
Hãm Không thành thánh thành chủ vốn để lại hình ảnh này là để khảo sát tư chất và ngộ tính của Luyện khí sĩ Yêu tộc, cùng lắm chỉ có hơn mười vị Luyện khí sĩ có thể thông qua cửa thứ nhất, mà giờ qua cái mồm to của Ngư Huyền Cơ, con số qua cửa này tăng lên mấy lần.
Quan trọng nhất là người tìm hiểu ra thiên đầu tiên của Yêu Thần Minh Vương Quyết không chỉ có Luyện khí sĩ Thoát Thai cảnh, còn có cao thủ mà các thế lực khác phái tới để bảo vệ con em mình, làm cho bọn họ hỗ trợ nghiền ngẫm, nên biết rõ sự ảo diệu của thiên đầu này không phải là quá khó.
Số lượng Luyện khí sĩ thông qua khảo hạch cửa thứ nhất này đã đạt tới con số sáu mươi vị, sợ rằng Thánh thành chủ cũng không ngờ tới.
Quản sự nhìn chằm chằm Ngư Huyền Cơ một lát, rồi mới ho khan một tiếng và nói:
– Mời các vị đi theo ta!
Ngư Huyền Cơ ngạc nhiên:
– Nhìn ta làm gì? Ngươi không thấy vừa rồi những tên kia hận không thể ăn thịt ta, sao ngươi cũng tỏ ra như vậy? Còn có thiên lý không? Ta chỉ thuận miệng nói một câu mà giúp được bao nhiêu tên ngu, làm cho bọn họ thông qua cửa thứ nhất, không cảm kích thì thôi… Ngươi xem, các ngươi lại như muốn giết ta! Long Nhạc huynh, tới nói vài câu coi!
Chung Nhạc kinh ngạc:
– Vị huynh đài này, hình như đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt? Ta đâu có biết ngươi..
Ngư Huyền Cơ vội vàng nhìn Hồ Thất Muội với ánh mắt cầu cứu. Hồ Thất Muội thì ôm tỳ bà hết nhìn đông lại ngó tay, giả bộ không phát hiện. Ngư Huyền Cơ nghiến răng nghiến lợi:
– Hai tên trứng thối!
Hơn sáu mươi Luyện khí sĩ đi theo quản sự dọc bờ sông tới trước một con thuyền lầu đang đậu ở bên Bá Thủy. Quản sự khom người nói:
– Mời các vị lên thuyền!
Đám Luyện khí sĩ đều đi lên thuyền. Chỉ thấy con thuyền này khá là lộng lẫy xa hoa, trên vách tường, trên các cột trụ có điêu khắc đủ loại đồ đằng văn, bách thú vô cùng sống động.
Cường giả Khai Luân cảnh mà các thế lực lớn phái tới bảo vệ đệ tử cũng lên thuyên, nhưng quản sự lại lắc đầu nói:
– Khi tới cửa thứ hai thì kính mời các vị rời thuyền.
Đám cường giả Khai Luân cảnh ngơ ngác không hiểu gì, quản sự kia cũng chẳng giải thích gì thêm.
Thuyền lầu khẽ rung một cái, rồi chậm rãi ngược dòng Bá Thủy chạy tới phủ Thánh thành chủ.
Phủ này rất lớn, bên trong thậm chí còn có dãy núi, có dòng sông uốn khúc. Thuyền lầu chạy qua từng quan ải, bên trên có trọng binh đứng gác.
Chung Nhạc thậm chí còn cảm ứng được một luồng khí tức cực kỳ khủng bố và đáng sợ, đó là khí tức có thể so được với đường chủ, trưởng lão của Kiếm Môn! Hắn thầm nghĩ: “Thánh thành chủ khiến nơi đây được xây dựng như thành đồng vách sắt, như vậy nơi mà ta sắp đến ắt không phải là nhỏ!”
Thuyền cứ ngược dòng mà đi, không lâu sau liền tới ngọn nguồn con sông. Một động khẩu rộng chừng gần dặm xuất hiện trong phủ thành chủ, mà dòng nước đúng là chảy ra từ động nay. Thông thường thì nước chảy từ chỗ cao xuống chỗ thấp, nhưng nước này lại bám lấy vách huyệt động mà chảy ngược lên, làm cho người ta có cảm giác như mọi thứ đảo điên cả.
Thuyền chậm rãi lái vào huyệt động, vẫn chạy trên mặt nước. Mọi người trên thuyền đột nhiên cảm thấy trọng lực thay đổi, gần như kéo bọn họ vào trong động khẩu, ai nấy đều giật mình:
– Đồ đằng văn của huyệt động này đã thay đổi hướng của trọng lực!
Đáy nước trong suốt, có thể nhìn thấy trong lòng sông có những đồ đằng trụ. Hẳn chúng là thứ đã bóp méo trọng lực, làm cho nước sông chảy ngược lên trên.
Chung Nhạc nhìn đồ đằng trụ ở đáy nước, thầm nghĩ: “Những đồ đằng trụ này không phải là quá cổ xưa, cùng lắm là một, hai trăm năm tuổi, huyệt động này cũng không phải hình thành từ lâu!”
Hắn như một cái đinh đóng chặt trên boong thuyền, ngẩng đầu nhìn huyệt động. Bốn phía của huyệt động còn để lại những dấu vết như bị cào ra, hẳn là Luyện khí sĩ Yêu tộc thúc giục lợi trảo đào ra huyệt động này.
“Kỳ quái, theo dấu vết của lợi trảo này, có thể thấy Luyện khí sĩ đã đào ra huyệt động cực lớn này hẳn là đào từ trong ra, từ trong lòng núi ra ngoài núi.” Chung Nhạc hơi chấn động: “Nế Yêu tộc muốn đào núi, hẳn là đào từ ngoài vào mới đúng. Mà dấu vết này lại là đào từ trong ra. Nói như vậy, hơn phân nửa không phải là Yêu tộc đào huyệt động này, mà là có thứ gì đó muốn leo ra nên mới đào ra cái động lớn như vậy. Một huyệt động rộng chừng một dặm, thứ bò ra từ trong lòng núi đào một cái hang lớn như vậy, như vậy thân thể….
Chung Nhạc chỉ cảm thấy đầu óc có phần nặng nề, không thể tưởng tượng được rốt cuộc là con quái vật nào đã bò ra từ trong Hắc Sơn.
– Đồ đằng trụ ở đáy sông hẳn là được cường giả Yêu tộc bố trí khi phát hiện ra huyệt động này, dùng để điều chỉnh dòng chảy ở trong huyệt động.
Thuyền lầu chạy sâu vào trong huyệt động. Theo lộ trình này thì đã tiến vào trong lòng Hắc Sơn. Huyệt động này không thẳng, thi thoảng lại gấp khúc uốn lượn trong lòng núi. Dòng chảy Bá Thủy cũng gấp khúc, uốn lượn, trọng lực cũng biến hóa theo.
Bốn phía trong huyệt động có những loại thực vật kỳ dị, chúng mọc ra những bông hoa trông như đèn lồng, tỏa ra ánh sáng trong huyệt động u ám. Trong dòng nước cũng có những người cá với hình thể rất lớn, gần như là trong suốt, thi thoảng lại bò lên bờ, bò trên mặt đất tới ăn hoa lồng đèn kia. Mà những bông hoa kia vào bụng cá vẫn có thể chiếu sáng.
“Vẫn tiếp tục đi xuống?” Chung Nhạc giật mình, “Nếu xuống tiếp, hẳn là tới phạm vi ma hồn cấm địa của Hắc Sơn rồi nhỉ?”
Trong thức hải, Tân Hỏa đang hưng phấn tính toán xem chiếc thuyền lầu này mất bao lâu nữa sẽ tới được ma hồn cấm địa.
Thuyền chạy càng lúc càng sâu. Qua không biết bao lâu, sơn động dần thu hẹp lại, đường kính chỉ còn sáu, bảy trăm trượng. Xung quanh cũng sáng dần, ánh sáng tới từ phía trước.
Từ xa nhìn lại, trong huyệt động bỗng xuất hiện cây cối rậm rạp, dung nham nóng chảy chiếu sáng cây cối. Những mảng rừng cây đứng đó, trông như thế giới tiền sử.
Mà phía trước thế giới tiền sử này là một đầm nước, sắp ngập cả huyệt động. Bá Thủy bắt nguồn từ nơi này, bị những cái đồ đằng trụ rút đi nước trong đầm, tránh cho nước làm ngập cả huyệt động.
Trong nơi này có một động phủ cung điện không lớn, treo trên vách động. Một lão yêu quái tóc trắng xóa ngồi trước cung điện, ánh mắt như ưng đảo qua người từng Luyện khí sĩ trên thuyền lầu. Bị tầm mắt của lão quét tới, đám Luyện khí sĩ Yêu tộc lập tức cảm thấy như bị kim đâm vào người.
Đây là một vị cường giả Yêu tộc cực kỳ đáng sợ, đã sống không biết bao nhiêu lâu, trấn thủ nơi đây không biết bao nhiêu năm.
– Đây là cửa ải chọn đồ đệ thứ hai của thánh thành chủ, cũng là cửa ải cuối cùng.
Thuyền dừng lại, vị quản sự kia trầm giọng nói:
– Sau đầm nước này là Hắc Sơn bí cảnh. Các vị tiến vào bí cảnh, trong đó có càn khôn, chính là nơi ở của Yêu Thần Minh Vương thời tiền sử. Năm đó thành chủ đạt được Yêu Thần Minh Vương Quyết ở đây, nếu các ngươi có thể lấy được Yêu Thần Minh Vương Quyết hoàn chỉnh, sẽ là đệ tử quan môn của thành chủ!
– Yêu Thần Minh Vương Quyết hoàn chỉnh?
Trên thuyền lầu, mọi người xôn xao náo động.
Yêu Thần Minh Vương Quyết là công pháp của thánh thành chủ, là tuyệt học đương thời, không ngờ lại bắt nguồn từ nơi đây. Tất cả Luyện khí sĩ vào đó đều có hi vọng lấy được Yêu Thần Minh Vương Quyết, chẳng phải có nghĩa là có thể trở thành cự phách, tuyệt đại cường giả của Yêu tộc?
Cho dù không được thánh thành chủ nhận làm đệ tử quan môn, nếu có được truyền thừa của Yêu Thần Minh Vương Quyết, như vậy sẽ không còn là kẻ tầm thường, mai sau có hi vọng trở thành những kẻ lỗi lạc của Yêu tộc.
– Thì ra nơi đây chính là Hắc Sơn bí cảnh!
Ngư Huyền Cơ thì thầm với Chung Nhạc và Hồ Thất Muội:
– Ta nghe kể chuyện này rồi. Nghe nói năm đó dưới Hắc Sơn có một con quái vật cực lớn bò ra, chấn động toàn bộ Đông Hoang. Vị Thánh thành chủ đời trước vì đánh nhau với quái vật kia mới bị trọng thương mà chết. Quái vật kia cũng không thấy tung tích, không rõ đi đâu, tới tận nay vẫn không ai gặp được nó.
Hồ Thất Muội gật đầu, nói:
– Ta cũng nghe trưởng giả trong tộc kể qua chuyện này. Nghe nói năm đó nhiều cường giả Yêu tộc tiến vào nơi đây, sau đó chết thảm, làm hao tốn không ít cao thủ, khiến Đông Hoang ta suýt thì bị Thần tộc thâu tóm. Rồi đột nhiên có một Luyện khí sĩ nho nhỏ sống sót đi ra khỏi bí cảnh, vài thập niên sau vị tiểu Luyện khí sĩ này đạt được tu vi thực lực gây khiếp sợ toàn Đông Hoang, trở thành người mạnh nhất Đông Hoang! Tiểu Luyện khí sĩ đó chính là Thánh thành chủ hiện giờ của Hãm Không thánh thành! Sau đó trở đi, tất cả Luyện khí sĩ đều bị cấm không được phép vào bí cảnh này!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.