Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1087: Kẻ trèo cao (2)




- Ta và Canh Vương gia là bát bái kết giao, kết làm huynh đệ khác họ. Hắn sớm đã biết ta là Phục Hy, sẽ không bán đứng ta! Giới Đế không cần thống hạ sát thủ!
Canh Vương gia và Thiên Vân Thập Bát Hoàng đều trừng mắt cứng lưỡi, ngơ ngác nhìn chằm chằm Chung Nhạc, có chút khó mà tin nổi những gì chính mình đã nghe được. Chung Nhạc vậy mà nói Xương Minh Giới Đế không nên thống hạ sát thủ bọn họ? Xương Minh Giới Đế không phải hẳn là sẽ giết chết Chung Nhạc đầu tiên sao? Vì sao ngược lại sẽ giết chết bọn họ mà buông tha cho Chung Nhạc?
- Thì ra là vậy!
Xương Minh Giới Đế chậm rãi gật đầu, bình thản nói:
- Ta cũng không ngờ nhanh như vậy đã gặp lại ngươi lần nữa. Ngươi hiện tại có tính toán gì không? Ngươi chạy loạn khắp nơi giống như hiện tại vậy, cũng không phải là chuyện tốt! Ta có thể nhìn thấu ngươi, những Giới Đế khác cũng có thể nhìn thấu ngươi!
Khuôn mặt Chung Nhạc giãn ra, mỉm cười nói:
- Ta dự định đi Lôi Trạch một chuyến, thông qua lễ thành niên, sau đó sẽ trở thành Thần Minh!
Xương Minh Giới Đế gật đầu một cái, nhàn nhạt nói:
- Đi đường cẩn thận!
Hắn vậy mà trực tiếp tiễn khách. Hắn nói ra những lời này, ý tứ chính là hắn không hy vọng Chung Nhạc sẽ tiếp tục lưu lại nơi này, gấp gáp đuổi Chung Nhạc đi tới Lôi Trạch.
Chung Nhạc bất đắc dĩ, chỉ đành kéo tay Y Uyển Quân đi ra lều lớn trung quân, tiến về phía Truyền Tống Trận.
Trong lều lớn trung quân, Xương Minh Giới Đế ngồi lên thượng tọa, độc nhãn trên mặt chậm rãi khép lại, ngón tay nhẹ nhàng xao động tay vịn của bảo tọa, phát ra thanh âm cốc cốc. Trong trướng một mảnh trầm mặc, không có kẻ nào mở miệng nói chuyện.
Trong lều lớn vô cùng yên tĩnh, chỉ có thanh âm gõ nhẹ cốc cốc. Thanh âm này phảng phất như đánh thẳng lên trái tim của Canh Vương gia và Thiên Vân Thập Bát Hoàng, mỗi một lần đánh lên cũng khiến cho khí huyết bọn họ chấn động mạnh mẽ. Tựa hồ chỉ cần Xương Minh Giới Đế thoáng dùng sức một chút, trái tim của bọn họ sẽ lập tức bị chấn nát.
- Phục Hy bảo ta không nên giết các ngươi. Bất quá, ta chưa chắc sẽ nghe theo lời nói của hắn!
Qua một lúc lâu sau, Xương Minh Giới Đế chậm rãi mở miệng, nhưng độc nhãn vẫn như cũ khép lại không có mở ra:
- Hắn vẫn chưa đủ ổn thỏa! Hắn cho là anh em kết nghĩa thì sẽ không phản bội Hắc hắc… tại cái thời đại Lục Đạo Luân Hồi này, đừng nói là anh em kết nghĩa, cho dù là huynh đệ ruột thịt cùng mẹ sinh ra cũng sẽ phản bội a…
Trong thanh âm của hắn mang theo ý vị châm chọc, hiển nhiên là đang nhớ tới chuyện xưa. Trong lều lớn vang vọng trận trận tiếng sấm, gió mây phiêu diêu, mưa to gió lớn, phiêu diêu bất định.
Xương Minh Giới Đế là Tạo Vật Chủ, nhất niệm tạo vật. Tâm tình hắn biến hóa, thiên tượng cũng sẽ biến hóa theo. Mưa gió trong lều lớn này hiển nhiên là dị tượng do hắn nhớ lại một đoạn chuyện cũ, biến hóa tâm thần tạo thành.
Canh Vương gia đột nhiên mở miệng, nói:
- Bệ hạ, nếu huynh trưởng ta muốn khởi sự, chỉ dựa vào một mình hắn, dùng cái gì để khởi sự?
Xương Minh Giới Đế chậm rãi nói:
- Ngươi nói tiếp!
Canh Vương gia trầm giọng nói:
- Ngươi giết chết chúng ta, giết huynh đệ của hắn, còn kẻ nào dám đầu nhập vào hắn nữa, kết giao với hắn nữa? Hắn làm sao có thế lực để tranh đấu chống lại thiên hạ? Chỉ dựa vào các ngươi sao?
Trong lều lớn nhất thời gió ngừng mưa nghỉ. Nhưng Xương Minh Giới Đế vẫn như cũ chưa mở mắt ra. Trong lòng Thiên Vân Thập Bát Hoàng vẫn còn lo sợ bất an. Vừa rồi Xương Minh Giới Đế nhắm lại độc nhãn của hắn, là bởi vì hắn còn chưa hạ quyết định có giết chết bọn họ hay không. Chỉ cần hắn mở mắt ra liền sẽ giết người, một kích giết chết hết thảy bọn họ.
Mà bây giờ, sao Xương Minh Giới Đế vẫn chưa mở mắt ra? Nếu hắn mở mắt ra, rốt cuộc là sẽ giết chết bọn họ hay là sẽ bỏ qua cho bọn họ?
Đúng lúc này, ngoài lều lớn đột nhiên truyền vào tiếng bước chân, chỉ nghe thanh âm Chung Nhạc vang lên. Hắn vậy mà quay trở trở lại! Chỉ nghe hắn cười ha hả, nói:
- Ta đã quên nói, Canh Vương gia là đệ đệ của ta! Canh Vương gia, ngươi không cần đưa tiễn ta! Cáo từ!
Tiếng bước chân của hắn từ từ nhỏ dần, hiển nhiên là đã rời đi. Độc nhãn của Xương Minh Giới Đế chậm rãi mở ra, đứng dậy, đi ra ngoài lều lớn, vừa đi vừa nói:
- Xem ra, Phục Hy rất coi trọng các ngươi, cho nên mới đặc biệt quay trở lại bảo vệ tính mạng các ngươi! Không nên sai lầm! Huynh đệ ruột thịt chết trong tay ta cũng không phải là số ít. Nếu tương lai các ngươi phản bội huynh đệ của chính mình…
Canh Vương gia và Thiên Vân Thập Bát Hoàng đều thở phào nhẹ nhõm, liếc nhìn nhau một cái, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Đột nhiên, Canh Vương gia có chút dở khóc dở cười, cười khổ nói:
- Năm xưa, hắn tìm ta đòi kết bái, ta còn tưởng rằng là hắn mặt dày mày dạn quấn quít lấy ta, muốn trèo cao ta, dựa bắp đùi của ta. Hiện tại xem ra, ngược lại chính là ta trèo cao hắn, dựa bắp đùi của hắn mới đúng!
Trong lòng hắn cũng không biết là có tư vị gì. Hắn rõ ràng là muốn chiếu cố Chung Nhạc, nhưng ngược lại được Chung Nhạc nhiều lần chiếu cố, hơn nữa nhìn tình huống vừa rồi, tựa hồ Xương Minh Giới Đế cũng là thuộc thế lực của Chung Nhạc. Loại cảm giác trèo cao, dựa bắp đùi này thoải mái thì đúng là thoải mái, nhưng chỉ là thoải mái tới mức kinh hồn bạt vía.
- Mấy vị lão ca ca, con mắt của các ngươi là như thế nào khỏi vậy?
Canh Vương gia chợt quay sang hỏi đám người Lục Thiên Vương.
- Cũng là Chung Vương gia xuất thủ, giúp chúng ta giải trừ phong ấn!
Lục Thiên Vương nói.
Canh Vương gia nhất thời trợn trừng cặp mắt, một lúc lâu sau mới thở dài nói:
- Ta hiện tại là tâm phục khẩu phục rồi…
o0o
Tinh vực Lôi Trạch, không trung đột nhiên chấn động, bốn con Ích Tà Thần Tê kéo một chiếc bảo liễn xuyên phá hư không, từ trong Địa Ngục Luân Hồi xông vào thế giới hiện thực, tiến vào trong Tinh vực Lôi Trạch. Chung Nhạc dẫn theo Y Uyển Quân đi xuống bảo liễn, cất cao giọng nói:
- Phục Hy thị Chung Nhạc lại tới đây độ Lôi Trạch, hoàn thành lễ thành niên còn chưa kết thúc, kính xin Tộc trưởng thành toàn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.