Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 107: Hiếu Sơ Tình chết




Từ dưới chân Chung Nhạc, Kim kiếm khí bay ra, áp sát mặt đất, rồi kết hợp ba tơ kiếm phía trước tạo nên kiếm tứ thức.
Lập tức máu vẩy ra. Một cái đầu còn chưa kịp sinh ra của Hiếu Sơ Tình bị chém đứt, máu phun khắp nơi.
– Thiên cẩu thực nguyệt!
Cái đầu còn lại của Hiếu Sơ Tình hoàn toàn mọc ra, hóa ra là đầu của Bàn Ngao.
Bàn này ý chỉ long bàn. Theo truyền thuyết thượng cổ thì có vị thần tên là Bàn Cổ, ngài khai thiên lập địa, là tổ tiên của Toại Hoàng, nên chữ “Bàn” này rất có ý nghĩa, chỉ rằng Bàn Cổ là một vị Long thần. Mà Bàn Ngao là loại chó ngao có được long huyết.
Cái đầu kia của Hiếu Sơ Tình mọc ra long nha, long chuẩn, long giác, nhưng lại có hình dạng của cẩu, trông vô cùng hung ác. Bàn Ngao há mồm nuốt Tinh Nguyệt Ngọc Thiềm Thừ vào trong, cùng cái đầu của Hiếu Sơ Tình giận dữ hét lên:
– Ngươi chém đứt đầu ta, ngươi lại dám chém đứt đầu ta!
Giọng nói này hệt như dã thú đang rống lên, lại kèm theo giọng nữ ngọt ngào êm tai, hai âm thanh chồng chéo lên nhau, vô cùng quỷ dị. Sau khi nuốt Tinh Nguyệt Ngọc Thiềm Thừ, khí tức của Bàn Ngao tăng vọt, trở nên vô cùng khủng bố.
Chung Nhạc thầm nghĩ: “Cấm Nhi sư muội nói lúc giao chiến với Hiếu Sơ Tình thì cảm nhận được một loại dao động năng lượng kỳ quái, chắc là cái này nhỉ?”
– Thiên Cẩu thực nguyệt, hóa ra là Thần tộc này!
Trong thức hải của Chung Nhạc, tanhoa kinh ngạc nói:
– Ta đang cảm thấy kỳ quái, không rõ Thần tộc Hiếu Mang là Thần tộc nào, ra là Thiên cẩu! thảo nào nguyệt hạch với nguyệt linh trong mặt trăng sẽ biến mất, mà bản thân Thiên cẩu lại thích ăn nguyệt hạch! Nhạc tiểu tử, ngươi phải cẩn thận chút. Linh của cô gái này không phải là nguyệt linh, mà là Thiên cẩu, linh hồn hợp nhất, lại nuốt thêm nguyệt linh khiến thực lực ả ta càng thêm mạnh!
– Vậy thì ả phải giữ được mạng mới phát huy được!
Chung Nhạc quát lên, âm thanh cuồn cuộn như sấm nổ. Hắn nhanh chóng tiếp cận Hiếu Sơ Tình, cùng lúc đó lại phát động uy lực của toàn bộ kiếm trận kiếm tứ thức. Bốn đạo tơ kiếm xuyên qua, máu lại văng lên, trong chốc lát toàn thân Hiếu Sơ Tình đã đầm đìa máu tươi.
Uy lực của kiếm tứ thức mạnh hơn bốn lần kiếm tam thức. Mà bốn kiếm khí này đều được Chung Nhạc trui rèn rất nhiều, mà trong số đó thì uy lực của Long Tướng kiếm khí là mạnh nhất, lại được tinh khí thần thú trong nội đan liên tục bổ sung, là kiếm khí mạnh nhất trong bốn đạo kiếm khí.
Nhưng khi Long Tướng kiếm khí biến thành tơ kiếm thì uy lực sẽ giảm đi một phần. Long Tướng kiếm khí vốn không lấy sắc bén làm điểm mạnh, không bằng Kim kiếm khí. Uy lực lớn nhất của nó chính là có thể hóa thành Long tướng gia nhập vào trận chiến, khi dùng vào trong trận pháp tơ kiếm thì có phần trói buộc.
Kim kiếm khí của Chung Nhạc được tạo nên từ việc luyện hóa mấy chục thanh hồn binh rồi hấp thu kim khí trong đó, uy lực của kiếm trận kiếm lục thập tứ thức chủ yếu dựa vào sự sắc bén của kiếm khí, nên Kim kiếm khí là phù hợp nhất.
Nhưng dù vậy Chung Nhạc vẫn cảm thấy kiếm tứ thức gặp trở ngại rất lớn. Hiếu Sơ Tình mọc ra thêm một cái đầu Bàn Ngao khác. Hai cái đầu cùng quan tưởng khiến tốc độ quan tưởng tăng lên nhiều, từng đạo thần thông không ngừng va chạm với bốn đạo kiếm khí của kiếm tứ thức, phá đi sự vận chuyển của kiếm trận, triệt tiêu uy lực của nó.
Không chỉ như vậy, cái đầu Bàn Ngao đã nuốt vào nguyệt linh Tinh Nguyệt Ngọc Thiềm Thừ khiến thực lực đang không ngừng tăng lên.
– Thiên tinh trầm luân!
Hiếu Sơ Tình rít lên, từng đạo đồ đằng văn tạo nên trận thế giữa không trung. Ngay tức khắc mặt đất chấn động, ầm ầm trầm xuống. Ép cho tơ kiếm cũng trở nên nặng nề, tốc độ sụt giảm mạnh.
Hiếu Sơ Tình rống lên, nhảy khỏi vòng vây của tơ kiếm, trên cơ thể lại xuất hiện thêm vài vết thương đầm đìa máu tươi, động tới cả xương cốt.
Ngay khi ả nhảy ra ngoài kiếm trận. Một đạo ánh đao sáng như tuyết xuất hiện. Hiếu Sơ Tình rít gào vì đau đớn, lại một cái đầu Bàn Ngao bay lên cao.
“Đi trước một bước, nhiều bước tiên cơ. Chung Sơn thị này khá lợi hại, hắn chiếm tiên cơ nên giờ ta không thể xoay chuyển tình thế được nữa!”
Hiếu Sơ Tình tứ chi chống đất, phát lực nhảy lên. Ngay giữa không trung, tứ chi thon dài của ả bỗng mọc đầy lông lá đen sì, tứ chi trở nên dài nhỏ và cường tráng, chân mọc tường vân, đạp không bỏ chạy.
Hiển nhiên ả cũng đã tu luyện tới mức phi tưởng, phi phi tưởng. Chân nâng lên hạ xuống liền có tường vân sinh ra, nâng người ả lên, làm cho tốc độ của ả nhanh vô cùng, chỉ vài bước là đã đột phá được âm chướng.
Muốn phi hành giữa không trung thì chỉ có bốn cách, thứ nhất là quan tưởng cánh chim, vỗ cánh bay đi. Thứ hai là thuật phi túng của võ đạo tông sư, đạp không bước đi. Loại thứ ba là dùng thuyền lầu, mây, phi kiếm hoặc quan tưởng thần thông, đứng ở trên hồn binh mà phi hành, cuối cùn là cưỡi tọa kỵ phi hành.
Pháp môn phi hành của Hiếu Sơ Tình có xen lẫn loại hai và loại ba, chân đạp tường vân là thần thông quan tưởng, còn đạp không bước đi là thuật phi túng của võ đạo tông sư.
Ả vốn là Thần tộc, thân thể vốn mạnh mẽ hơn các Luyện khí sĩ nhiều lần, sau khi hóa thành nguyên hình của Thần tộc Hiếu Mang thì thân thể lại càng mạnh, nên có thể dễ dàng sử dụng pháp môn của võ đạo tông sư.
Kiếm tứ thức của Chung Nhạc không dám nói là có thể khiêu chiến Luyện khí sĩ Khai Luân cảnh, nhưng đối với Thoát Thai cảnh thì không mấy Luyện khí sĩ có thể kiên trì được lâu. Mà Hiếu Sơ Tình có thể đánh lâu như vậy, có thể thấy thân thể Thần tộc Hiếu Mang của ả cường hãn cỡ nào.
Ầm…
Vài bước sau, phía sau Hiếu Sơ Tình truyền tới tiếng vang kinh thiên động địa, rõ ràng là đột phá vận tốc âm thanh, không khí bị ép cho phát ra tiếng sấm.
Tốc độ của ả cực nanh, phá vỡ âm chướng trong vòng bảy mươi trượng, quả không hổ Thần tộc!
Nay ả đã không còn chiến ý, cũng không dám tiếp tục đánh với Chung Nhạc. Bởi ngay khi ả cúi đầu nhìn dấu chân của Chung Nhạc thì đã bị mất tiên cơ, bị Mộc kiếm khí của Chung Nhạc đánh lén trúng liền cứ thế trúng đòn, không thể đưa ra được chiêu nào.
Mất một chiêu, mất tất cả!
Chiến đấu thật sự nó tàn khốc vậy đó. Ả sai một chiêu, đi nhìn dấu chân của Chung Nhạc, bị kiếm khí trong đó đánh lén, rơi vào thế yếu. Ngay cả khi hóa thân thành Thần tộc Hiếu Mang cũng chẳng làm được gì, liên tục bị chặt đi hai cái đầu khiến ả chắc chắn thất bại.
Lần này Chung Nhạc ra tay hoàn toàn khác với lúc hắn giao thủ với đám người Đàm Chân trong Kiếm Môn. Trận đấu với đám Đàm Chân chỉ là tranh tài giữa đồng môn, tuy các đệ tử khác đều nói hắn ra tay quá nặng, nhưng thật ra hắn đã thu liễm rất nhiều. Còn trận chiến với Hiếu Sơ Tình này mới là trận chiến thực sự, lấy đánh lén để chiếm tiên cơ, và không cho kẻ địch cơ hội tạm nghỉ, liên tiếp tấn công như mưa rền gió dữ, nhất định phải tiêu diệt được đối thủ.
Hiện giờ ý nghĩ duy nhất trong đầu Hiếu Sơ Tình chính là phải chạy trốn thật xa, không cho Chung Nhạc cơ hội giết ả.
“Chỉ cần thuận lợi bỏ chạy là ta vẫn có cơ hội bẩm báo thần miếu, được thần miếu ban thưởng, cho dù tu vi với thân thể có bị thương thì cũng có thể chữa khỏi, thậm chí còn có thể trở thành thần sứ ở Nhân tộc!”
Hiếu Sơ Tình lòng vô cùng chắc chắn: “Chỉ cần báo cho thần miếu, có mười cái Chung Nhạc thì cũng phải chết không chỗ chôn! Ha ha, may là Chung Sơn thị này không biết thuật phi hành. Hắn tuy học được thuật phi túng của võ đạo tông sư, tuy tốc độ không chậm, nhưng không thể đuổi kịp ta…”
Vừa nghĩ tới đâu, một ánh đao sáng choang đột nhiên xuất hiện, cắt qua cổ ả.
Đầu Hiếu Sơ Tình bị chém bay, máu từ cổ phun ra tung tóa. Qua đôi mắt ả thấy Chung Nhạc lưng mọc đôi cánh, cầm đao đi qua thi thể mình. Đôi cánh kia vô cùng hoa lệ, vô cùng chói mắt. Trên những chiếc lông vũ phủ kín đồ đằng văn. Khi vỗ cánh, ánh lửa ngập tràn, thật giống như một ngọn lửa bay vụt qua không trung.
– Không phải hắn không biết pháp môn phi hành ư?
Ý thức của Hiếu Sơ Tình càng lúc càng nhạt, tầm mắt tối dần, cuối cùng nhắm mắt lại:
– Thiên Tượng Lão Mẫu, Lãng Thanh Vân, các ngươi lừa ta…
Thần sứ Yêu tộc Lãng Thanh Vân nói cho nàng biết rằng từ dấu vết chiến đấu ở trên Đại Nguyên Hoang Địa, người cứu Quân Tư Tà kia không biết pháp môn phi hành chiến đấu. Mà Thiên Tượng Lão Mẫu nói cho ả rằng Chung Nhạc cũng không biết pháp môn phi hành chiến đấu. Khi quan sát trận chiến giữa Chung Nhạc và Đàm Chân, Hiếu Sơ Tình không thấy Chung Nhạc thi triển thuật phi hành chiến đấu, mà thông tin sai lầm ấy đã lấy đi mạng của ả.
Đôi cánh lấp lánh kim quang sau lưng Chung Nhạc chính là cánh Kim Ô của Tam Túc Kim Ô. Trên đôi cánh ấy tràn ngập Kim Ô đồ đằng văn, đúng là thuật phi hành chiến đấu có chứa trong hình thái thứ hai của Đại Nhật Kim Ô.
Đây là lần đầu tiên hắn thi triển đôi cánh Kim Ô này, từ phía sau điên cuồng bay tới, đôi cánh mở ra khống chế phong hỏa lôi quang, khiến tốc độ nhanh tới mức khó có thể tin tưởng.
Hiếu Sơ Tình phá vỡ âm chướng trong vòng bảy mươi trượng, mà đôi cánh Kim Ô của Chung Nhạc lại chỉ cần sáu mươi trượng. Tốc độ này có thể sánh với tốc độ khi hắn hóa thân thành Long tướng.
Sở trường của Long tướng chính là tốc độ, mà đôi cánh này lại có thể sánh được với Long tướng, khiến hắn vô cùng mừng rỡ.
Tốc độ của Hiếu Sơ Tình không bằng hắn, bị hắn vỗ cánh bay vượt qua, nên một đao rụng đầu là chuyện bình thường.
– Ta giết ả rồi?
Chung Nhạc ngẩn ra, lẩm bẩm:
– Ta lại giết được một Thần tộc rồi… Ừm, mau hủy thi diệt tích, không thể để lại dấu vết, nếu không Thần tộc Hiếu Mang sẽ tra ra ta!
Hắn vừa nghĩ tới đây thì đột nhiên nghe Tân Hỏa nói:
– Nhạc tiểu tử, mau tìm thức hải của cái đầu Bàn Ngao đi. Nguyệt linh mà ả nuốt vào chắc là chưa hoàn toàn tan biến, đây là cơ hội duy nhất để ngươi có được nguyệt linh!
Chung Nhạc vội vỗ cánh bay tới chỗ cái đầu Bàn Ngao, hỏi:
– Tân Hỏa, Hiếu Sơ Tình đã chết, ta còn có thể cướp linh được ư? Không phải chết rồi thì linh sẽ tiêu tan sao?
– Luyện khí sĩ chết rồi, hồn phách sẽ tiêu tan nhanh chóng. Người chết như đèn tắt, mà tốc độ tiêu tan của linh thì chậm hơn. Nếu có người tế bái, linh càng khó tan đi.
Tân Hỏa đáp:
– Linh không tiêu tan thì mới có thể cướp được linh! Ta vốn để ngươi đạt được nhật nguyệt song linh, luyện nên linh hồn, thủy hỏa giao hòa, âm dương tương trợ. Tiếc rằng nguyệt linh đã bị Thần tộc Hiếu Mang đánh cắp, nay có nguyệt linh của tiểu bò cái Hiếu Mang này là có thể dễ dàng luyện thành nhật nguyệt song linh!
Chung Nhạc thu cánh lại, hóa thành một ngọn lửa ầm ầm hạ xuống trước cái đầu Bàn Nhao của Hiếu Sơ Tình. Hắn động tinh thần lực đâm vào trong thức hải, chỉ thấy không gian thức hải của ả bắt đầu sụp đổ, một mặt trăng và linh của một con Thiên cẩu ba đầu đang mờ dần đi.
Linh của Thiên cẩu ba đầu này mới là linh thật sự của Hiếu Sơ Tình, ả nuốt nguyệt linh vào trong là để Thiên cẩu hấp thu nguyệt linh, làm tăng thực lực của Thiên cẩu lên.
Nay Hiếu Sơ Tình đã chết, cả hai linh đều đang tiêu tan dần.
Chung Nhạc lập tức cảm ứng nguyệt linh, vừa cảm ứng vừa hỏi:
– Tân Hỏa, Luyện khí sĩ có thể đạt được song linh ư?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.