Nhấn Chuông Đi, Đừng Đợi!

Chương 20:




22
CÂU HỎI: Bắt nguồn từ thơ “tanka” có 31 âm, thể thơ Nhật nào gồm có 17 âm, nhịp điệu là 5-7-5?
TRẢ LỜI: Thơ haiku.
***
Phản ứng của Rebecca Epstein là cười phá lên. Cô nằm trên chiếc giường futon của tôi trong căn phòng trọ sinh viên trên đường Richmond Hill, và cười như điên, đá đôi giày với vẻ khoái trá độc địa.
“Cái đấy thì có gì đáng cười thế hả, Rebecca.”
“Ôi, không, tin tớ đi, có đấy.”
Tôi đầu hàng, và đi thay đĩa nhạc.
“Tớ xin lỗi, Jackson, nhưng chỉ nghĩ đến việc bọn họ trốn trong cái lều chứa củi đợi đến khi cậu hoàn toàn biến khỏi đấy...” Cô lại phá lên cười, tôi bèn quyết định sang phòng Josh lấy thêm bia tự ủ.
***
Tôi ở với mẹ thêm mười tám tiếng trước khi quyết định quay lại trường cao đẳng. Một lần nữa, tôi bảo với bà là vì tôi cần vài cuốn sách chuyên ngành ở thư viện, và bà nhún vai, bán tín bán nghi, rồi gần mười giờ, tôi lại đứng ở ngưỡng cửa, từ chối cũng những loại thực phẩm đó.
Trên chuyến tàu quay về trường, tôi bắt đầu thấy vui hơn một chút. Sẽ ra sao nếu tôi đón năm mới một mình trong phòng trọ sinh viên nhỉ? Tôi có thể làm xong xuôi một số việc, đọc sách, đi dạo, nghe nhạc rõ to tùy thích. Và ngày mai, vào đêm Giao thừa, tôi sẽ đấu tranh chống lại cái truyền thống lố bịch cho rằng chúng tôi phải đi chơi, phải say xỉn và vui vẻ. Thay vào đó, tôi sẽ ở nhà, và không có vui vẻ gì hết. Tôi sẽ vẫn say xỉn nhưng sẽ đọc một cuốn sách, rồi ngủ thiếp đi lúc 11 giờ 58 phút tối. Tôi tự thuyết phục mình là điều đó sẽ cho họ một bài học, mà thật ra cũng chẳng biết “họ” là ai luôn.
Nhưng khi đến phòng trọ, tôi nhận ra mình đã phạm một sai lầm khủng khiếp. Khi mở cửa trước, một mùi men, âm ấm từ chỗ nấu bia đắng Yorkshire tại gia của Marcus và Joshua xộc vào mũi tôi, và như thể cả ngôi nhà vừa mới ợ vào mặt tôi. Tôi bước vào phòng của Joshua, và thấy cái thùng nhựa đang sủi bong bóng và sùng sục gần cái máy sưởi còn bật. Tôi mở cửa sổ để cái khí giống như trong ruột đó thoát ra ngoài.
Rõ ràng, chưa ai quay lại đây, đó là điều tôi đã hy vọng, nhưng tôi không nghĩ đã chuẩn bị ở trong một ngôi nhà hoàn toàn vắng vẻ như thế này. Nên tôi quyết định đi tới cái siêu thị nhỏ ở góc đường. Bây giờ là 5 giờ 45, thời điểm tối ưu để mua thực phẩm giảm giá.
Việc mua đồ ăn giảm giá không phải là điều mà người nào cũng có thể làm một cách dễ dàng. Thường thì đồ hộp bị méo mó cũng an toàn, nhưng với thực phẩm “tươi”, thẳng thắn mà nói thì đó chính là một bãi mìn. Một nguyên tắc cơ bản, mức độ giảm giá sẽ tỷ lệ thuận với sự nguy hiểm đi kèm khi ăn, nên mẹo là hãy chọn thứ gì có giá hời mà không thật sự làm bạn bị rối loạn bao tử; giảm giá 10 xu ít ỏi cho tới nửa ký bít tết om màu xanh xám thì hầu như rủi ro cũng không là gì cả, nhưng nguyên con gà mái mà giá có 25 xu thì chỉ chuốc họa vào thân. Ngoài ra thịt bò và thịt gà thì thường an toàn hơn thịt heo và cá. Thịt heo để lâu với bất kỳ ai cũng chẳng có gì vui, trong khi với thịt bò để lâu ít ra bạn cũng có thể tự đùa vui là nói không “ôi”, chỉ là “được để lâu cho mềm kỹ” thôi. Tương tự điều này cũng được áp dụng cho những thực phẩm có vị đậm đà; nó không “ôi”, chỉ là “nồng”. Chính vì lý do này mà món cà ri là món được giảm giá cơ bản theo nhiều kiểu.
Ở siêu thị, tôi và một bà cụ có bộ râu của Zapata nhìn nhau cảnh giác ở ngăn đồ lạnh. Mới qua Giáng sinh vài ngày mà đã có quá nhiều thịt gà tây chết ở đây, cũng như có một cái đùi cừu trông như thể nó có nguy cơ tự leo ra khỏi ngăn tủ lạnh và đi bộ quay về nông trại. Thường thì đây là một món hời khá thất vọng, nên tôi quyết định chọn món cà ri Vesta khô, giảm 75 xu, và một món khuyến mãi đặc biệt, một chai Nesquik hương chuối cùng với nửa lít sữa.
Nhưng sự phấn chấn thật là đoản mệnh. Lúc tôi quay về, uống một chút Nesquik, đun sôi ấm nước, hòa tan bột cà ri màu vàng nhạt vào cái chảo và ăn nó, tôi cảm thấy mình chẳng khác gì Robinson Crusoe. Ngôi nhà vắng ngắt, ngoài trời đổ mưa, cái ti vi xách tay của Josh thì bị khóa trong tủ quần áo của cậu ta, và tình hình mỗi lúc một rõ ràng là cái được gọi là những năm đẹp nhất đời tôi sẽ chẳng bao giờ xảy đến.
Phải thoát ra khỏi chuyện này thôi. Phải làm gì đó.
Tôi chôm một ít tiền lẻ trong cái lọ bạc ở phòng Josh và xếp nó thành chồng tiền xu ở nóc máy điện thoại gọi trả tiền ở hành lang.
Nhưng tôi sẽ gọi ai đây? Tôi dự định gọi cho một gã được gọi là Vince mà tôi gặp ở một bữa tiệc, nhưng lại không muốn ngồi trong quán rượu chỉ với một thằng con trai khác, mà làm gì có số, với lại tôi cũng chẳng nhớ nổi họ của cậu ta hoặc cậu ta đang sống ở đâu hay bất cứ điều gì về cậu ta. Lucy Chang đã trở lại Minneapolis, cô gần như nghĩ rằng tôi là một kẻ phân biệt chủng tộc. Colin Pagett vẫn bị viêm gan. Tôi xém chút nữa gọi cho Patrick trước khi nhớ ra là mình thậm chí chẳng hề thích anh ta. Cuối cùng tôi quyết định gọi cho Rebecca Epstein, vì Rebecca là sinh viên trường Luật và, với tư cách một chủ thể đích thực của Pháp luật, đây là cơ hội tốt để cô ấy thực sự làm việc gì dó.
Cô sống ở trang viên Kenwood và cùng dãy hành lang với Alice, nên tôi có số. Sau khoảng chừng hai mươi hồi chuông, một giọng vùng Glasgow cuối cùng cũng cất lên.
“Xin chào, có phải Rebecca không?”
“... Vâng, ai vậy nhỉ?”
“Tớ, Brian đây.”
Ngừng.
“Brian Jackson ấy?” tôi nhắc.
“Tớ biết cậu là Brian nào. Cậu đang làm gì đấy?”
“Tớ thấy chán, vậy thôi.”
“Chúa ơi, tớ cũng thế.” Lại ngừng. “Thế...”
“Thế nên tớ đang nghĩ không biết cậu định làm gì tối nay?”
“Đang chờ cậu gọi, rõ ràng thế còn gì. Đây có phải một cuộc hẹn hò không ấy nhỉ?” cô nói, như thể đang hỏi “Đây có phải cục phân không ấy nhỉ?”
“Chúa ơi, không phải, tớ chỉ muốn hỏi cậu có muốn đi xem phim hay đi đâu đó không. Họ đang chiếu của Pasolini ở rạp Arts...”
“Nếu không thì, chúng mình có thể đi xem gì đó giải trí...”
“Hòn sáng ở ABC?”
“Hay Ngọn lửa của Thánh Elino của Pasolini?”
“Trở lại tương lai đang chiếu ở rạp Odeon...”
“Chính xác thì cậu mấy tuổi rồi?”
“Kén tằm ở ABC...”
“Chúa giúp chúng con...”
“Cậu ngoan cố thật đấy, nhỉ?”
“Tớ biết. Sợ chưa? Cậu chắc là cậu chịu đựng được chứ hả, Brian?”
“Tớ nghĩ vậy. Thế cậu muốn làm gì nào?”
“Có cái gì có cồn không?”
“Năm mươi lít. Mặc dù đều là bia ủ tại nhà.”
“Ôi dào, tớ không cầu kỳ đâu. Cậu ở Richmond House hả?”
“Trúng phóc.”
“Được rồi, cho tớ nửa tiếng.”
Cô gác máy, và đột nhiên tôi sợ hãi.
***
Bốn mươi phút sau, cô ngồi trên giường tôi uống bia ủ tại nhà và cười nhạo tôi. Như bình thường, cô lại mặc cái bộ đồng phục, mà nó trông giống hệt một bộ đồng phục thật; đi giày Doc Martens đen, quần bó sát đen dày dưới chiếc váy bò ngắn màu xanh đen, chiếc áo len mỏng cổ chữ V dưới cái áo khoác có thắt lưng bằng nhựa vilyl màu đen kiểu quân sự mà tôi chưa bao giờ thấy cô cởi ra. Mái tóc ngắn của cô sáng bóng bởi loại sáp thơm Black-and-White, và được vén thành mớ tóc ngắn, bóng dầu chải ngược lên trán trước cái mũ lưỡi chai công nhân đen. Trên thực tế mọi thứ cô mặc dường như đều được thiết kế để ám chỉ một truyền thống lâu đời của công việc lao động tay chân, nhọc nhằn, điều này thật sự lạ lùng, vì tôi nhớ mẹ cô là nghệ nhân đồ gốm còn bố cô là bác sĩ khoa nhi. Kỳ thực sự nhượng bộ duy nhất của Rebecca đối với quan niệm thông thường về nữ tính là lớp son môi màu đỏ ruby bóng dày và lớp mascara dày khiến cô trông thật đáng sợ nhưng đồng thời lại đặc biệt thu hút, giống như chi nhánh tại Hollywood của băng đảng Baader-Meinhof[1] vậy. Cô ấy thậm chí còn hút thuốc hệt như một ngôi sao điện ảnh, Bette Davis hay ai đó, nhưng là một ngôi sao điện ảnh tự cuốn thuốc cho mình. Kiểu gì cũng phải nói thật là, tối nay cô trông có vẻ hấp dẫn hơn so với bình thường, và tôi nhận ra là mình lo lắng rằng có lẽ cô đang cố gắng gây ấn tượng với tôi.
[1] Thường được nhắc đến với tên chính thức hơn là Lữ đoàn Đỏ (RAF). Một nhóm khủng bố Đức khét tiếng.
Cuối cùng cô cũng thôi cười, tôi liền nói, “À, Rebecca này, tớ mừng khi cậu thấy đời sống tình dục của tớ hài hước, Rebecca ạ.”
“Chắc chắn nó chỉ được gọi là đời sống tình dục khi có tình dục trong đó, đúng không?”
“Thật ra thì có khi cô ấy nói sự thật.”
“Phải rồi, Brian, tớ chắc chắn cô nàng nói thật. Chẳng phải tớ đã bảo cậu cô ta là đồ bò cái còn gì? Và đừng có xị mặt ra như vậy. Cậu biết chuyện đó thật hài hước mà, nếu không thì cậu đã chẳng kể với tớ.” Cô phả khói thuốc ra, gõ nhẹ để tàn thuốc rơi xuống bên ngoài cái nệm. “Dù sao đi nữa cũng đáng đời cậu.”
“Vì chuyện gì chứ?”
“Cậu biết thừa còn hỏi. Cái lễ hội dâm đãng tư sản đó. Cậu tự xưng mình là người Xã hội Chủ nghĩa, nhưng cuối cùng cậu lại hành xử như những kẻ cơ hội vẫn tìm cách leo lên những nấc thang xã hội ở cái trường đại học này, sẵn sàng mò tới và làm cho bao tử mình bị giày vò bởi cái được gọi là tầng lớp cao tít đó...”
“Không phải thế!”
“Đúng vậy đấy. Bảo thủ nửa vời!...”
“Đồ chủ nghĩa Stalin!”
“Đồ phản bội giai cấp!...”
“Đồ trưởng giả học làm sang!...”
“Không phải trưởng giả học làm sang!...”
“Đồ tiền yuppie[2]! Cậu có lấy đôi giày Doctor Martens ra khỏi nệm tớ không thì bảo?”
[2] Yuppie (Young urban professional hippie) là những người trẻ tuổi thích nổi loạn, có đẳng cấp, là sản phẩm của thành thị.
“Sợ tớ sẽ hủy hoại loại vải thanh lịch này á?”
Nhưng cô chả thèm động đậy bàn chân, và rồi lê bước đến chỗ ngồi kế bên tôi, chạm nhẹ ly bia hết lạnh vào ly của tôi để hòa giải.
“Sao khung giường ngủ của cậu lại nằm sau tủ áo vậy?” cô hỏi.
“Cậu biết đấy, tớ biến cái giường thành giường futon rồi.”
“Giường futon ấy hả? Brian này, nói cho cậu biết, một cái đệm trên sàn không làm nên giường futon đâu.”
“Nghe như một bài thơ haiku ấy nhỉ,” tôi nói.
“Có bao nhiêu ấm tiết trong một bài thơ haiku?”
Cái này tôi biết. “Mười bảy âm, sắp theo kiểu 5-7-5.”
Cô nghĩ có lẽ trong một giây, rồi đọc:
Một tấm chiếu trên cái
Sàn không làm nên một nệm ngủ
Mùi chắc sẽ bốc lên.
... rồi cô uống bia, nhưng ngừng lại để giật một cọng thuốc lá Golden Virginia dính ở son môi ra, một điệu bộ chậm rãi và điềm tĩnh có vẻ ngông đến nỗi tôi nhận ra mình đang nhìn phía bên kia môi để xem cô có làm lại hay không. Lúc đó cô bắt gặp ánh mắt tôi, nên tôi lắp bắp, “Thế Giáng sinh vui không?”
“Bọn tớ không tổ chức Giáng sinh, bọn tớ là người Do Thái, chính bọn tớ đã giết Chúa Giê-su, nhớ chưa?”
“Thế còn, gọi là gì ấy nhỉ, Lễ Vượt qua[3] thì sao?”
[3] Lễ Vượt qua là lễ quan trọng nhất của người Do Thái, khoảng tháng Ba, tháng Tư dương lịch, kéo dài một tuần, được cử hành như một cuộc tưởng niệm nhằm giúp mỗi người sống lại kinh nghiệm của cha ông họ khi những người đó được giải phóng khỏi ách nô lệ Ai Cập.
“Hanukkah[4]. Bọn tớ cũng không tổ chức. Đối với một người đại diện cho ngôi trường vẻ vang của chúng ta trong cuộc thi Thách thức Đại học, Brian Jackson, cậu thật sự là dốt đặc cán mai. Tớ phải nói với cậu bao nhiêu lần đây, chúng tớ là người Glasgow thuộc phe Xã hội Chủ nghĩa Không Chính thống Do Thái Chống Chủ nghĩa Phục quốc.”
[4] Hanukkah còn có tên gọi là Lễ hội Ánh sáng, là một lễ hội truyền thống kéo dài tám ngày của dân tộc Do Thái, có thể rơi vào bất kỳ lúc nào giữa tháng Mười một đến cuối tháng Mười hai. Hanukkah trong tiếng Do Thái có nghĩa là “dâng tặng”, đánh dấu ngày người dân Do Thái giành lại Jerusalem và Ngôi đền thiêng từ tay vương quốc Seleukos vào năm 168 trước Công nguyên.
“Nghe chẳng vui gì.”
“Tin tớ đi, chả có gì vui đâu. Tại sao cậu nghĩ tớ ở đây với cậu?”
Tôi nghĩ mình sẽ thử kiểu hài hước Do Thái.
“Kệ chứ. Chúc mừng Giáng sinh!”
“Gì hả?”
“Không có gì.”
Cô nhìn tôi kỹ lưỡng một hồi, rồi cười nửa miệng...
“Kẻ bài Do Thái.”
Và tôi cười đáp lại. Tôi đột nhiên nhận ra mình đặc biệt yêu mến Rebecca Epstein, và muốn đưa ra một cử chỉ thăm dò tình hữu nghị. Tôi có một ý tưởng.
“Nhắc mới nhớ, tớ có cái này cho cậu! Hanukkah vui vẻ nhé!”
Đó là album Joni Mitchell mà Alice không nhận. Tôi đã làm mất hóa đơn. Rebecca nhìn tôi ngờ vực, “Tặng tớ?”
“Ừ... ờ.”
“Cậu có chắc không?” cô hỏi, giống như một người lính gác ở cửa khẩu Đông Âu nghi ngờ hộ chiếu của tôi có thể là giả.
“Chắc như bắp.”
Cô cầm cái đĩa giữa ngón cái và ngón trỏ, rồi gỡ một góc của giấy gói. “Joni Mitchell.”
“Ừ... ừm. Cậu biết cái album này không?”
“Tớ hay nghe nhạc của cô ấy.”
“Vậy cậu nghe cái đĩa này rồi hả?”
“Chưa. Chưa, thật xấu hổ khi phải nói là tớ vẫn chưa nghe.”
“Thế thì, để tớ bật cho cậu nghe...”
Và tôi cầm cái đĩa từ tay cô, đi đến máy hát, lấy đĩa Của nhóm Tear for Fears ra, và bỏ đĩa Blue vào, mặt 2, bài 4, “A Case Of You” (Cảnh ngộ của bạn), chắc chắn là một trong những bản tình ca tuyệt nhất từng được ghi ra đĩa. Sau khi hai đứa im lặng nghe hết đoạn đầu và đoạn điệp khúc, tôi hỏi, “Cậu nghĩ sao?”
“Tớ nghĩ nó đem đến kỳ kinh của tớ.”
“Cậu không thích à?”
“À, nói hoàn toàn chân thành nha Brian, thật sự thì nó không phải gu của tớ.”
“Cậu sẽ dần thích nó thôi.”
“Hừm,” cô nói, đầy ngờ vực. “Thế cậu là fan ruột của Joni à?”
“Đại loại vậy. Chân thành mà nói, tớ thiên về hâm mộ Kate Bush hơn.”
“Hừm... cũng dễ hình dung.”
“Tại sao?”
“Bởi vì, Brian, cậu chính là Người Đàn Ông Với Hình Ảnh Đứa Trẻ Trong Đôi Mắt,” côi nói, và cười thầm vào trong cái chai bia của mình.
“Thế dạo này cậu đang nghe gì?”
“Nhiều thứ. Durutti Column, Marvin Gaye, Cocteau Twins, một vài bản blue cũ, Muddy Waters, Cramps, Bessie Smith, Joy pision, New York Dolls, Sly & Family Stone, một vài bản hòa âm phối khí. Tớ sẽ làm cho cậu một cuốn băng tuyển tập, rồi xem tớ có thể dứt cậu ra khỏi mớ nhạc thô thiển này không. Cậu biết đấy, Brian, cậu phải cẩn thận với những nhạc sĩ kiêm ca sĩ này. Nếu nghe có chừng mực thì ổn cả thôi nhưng nếu nghe nhiều quá loại nhạc này, cậu thậm chí sẽ bị teo vú đấy.”
“Ờ, nếu cậu không muốn món quà này, chỉ cần nói là được...” tôi nói, ngồi dậy thay đĩa khác.
“Không! Không, tớ sẽ giữ nó. Tớ chắc là rồi dần dần tớ sẽ thích nó. Cám ơn cậu nhiều lắm, Brian. Cậu đúng thật là người Cơ đốc.”
Và tôi quay lại ngồi kế bên cô, chúng tôi ngồi trong im lặng một lúc. Rồi cô nắm tay tôi, siết thật mạnh, và nói, “Nghiêm túc đấy - cám ơn cậu.”
Mười phút sau, chúng tôi đã nằm trên giường, và bằng cách nào đó cũng chính bàn tay kia dường như đã tìm thấy ngả vào trong áo ngực cô.
***
Người ta nói rằng mỗi cá nhân đều liên đới đến chính trị và chắc chắn là không ngoa khi nói rằng, giống như quan điểm chính trị của mình, Rebecca Epstein hôn thật quyết liệt, bồng bột và không nhân nhượng. Tôi đang nằm ngửa, cô ấn đầu tôi xuống gối, rồi răng của cô chà vào răng tôi, nhưng tôi quyết tâm có nhận là phải có cho, và tôi chà ngược lại. Việc chúng tôi xóa sổ men răng của nhau chỉ còn là vấn đề thời gian. Mùi rượu và khói từ máy sưởi chạy bằng hơi ga trộn lẫn vào nhau làm tôi thấy nặng đầu, thậm chí có một thoáng hoang mang lo sợ, nhưng cũng vui vui, giống như khi bạn ở trường và bị nguyên một đám người nhảy đè lên người vậy. Lớp nhũ son môi dày tạo ra sự ứ hơi xung quanh môi cả hai, nên cuối cùng khi cô ấy dứt môi ra, tôi gần như đã trông chờ một tiếng bốp, giống như trong phim hoạt hình, khi cái thụt bệ xí được kéo ra khỏi mặt một người nào đó.
“Thấy sao hả?” cô hỏi. Son giờ đã nhoe nhoét, trông như cô đang ăn quả mâm xôi.
“Ổn đấy,” tôi đáp, và cô lại ngấu nghiến tôi tiếp. Cô có vị men bia, thuốc lá Golden Virginia và tinh dầu thơm của son môi. Về phần tôi, tôi không khỏi lo lắng về vị cà ri Vesta đã ăn trước đó. Liệu tôi có nên giả bộ cần đi vệ sinh để đi đánh răng không nhỉ? Nhưng rồi cô sẽ biết tôi đánh răng vì cô, và tôi không muốn xuất hiện theo thói thường. Hơi thở hôi hám có phải là bất thường không nhỉ? Có lẽ không, nhưng nếu tôi đánh răng, có thể cô sẽ nghĩ tôi cũng muốn cô đánh răng luôn, mà tôi thì không muốn thế, thật đấy. Thật ra tôi hoàn toàn thích vị thuốc lá, cái cảm giác được hút thuốc qua người khác. Tốt nhất là nên tiếp tục. Nhưng ở đoạn này thì nên làm gì tiếp nhỉ? Không thể mở miệng nói, tôi cố đặt tay lên lưng áo cô, nhưng cô vẫn mặc chiếc áo khoác có thắt lưng, và khi lần tới cái thắt lưng, tôi mới phát hiện ra cái áo len mỏng của cô bị nhét vào khá chặt, nên tôi bèn cố tìm lối khác, qua cổ áo cô. Tôi phải vẹo cả cánh tay mới làm được như vậy, cong bàn tay ra sau thành góc vuông, giống như một kẻ móc túi lạc loài nhất thế giới, nhưng cuối cùng tôi cũng đến nơi. Áo ngực cô màu đen, bằng ren và hơi độn, thật ngạc nhiên, và lúc đó, tôi trầm ngâm suy nghĩ về tính chất của cái áo ngực. Tại sao nó lại được độn kia chứ? Chẳng phải nó hơi không giống với tính cách của Rebecca hay sao? Tại sao cô lại thuộc nhóm người cảm thấy sự cần thiết của việc phải phù hợp với quan điểm ước lệ theo-định-nghĩa-của-đàn-ông về phụ nữ? Tại sao cô buộc phải có được cơ thể “hấp dẫn” theo thói thường mà hầu như không phụ nữ nào có thể có được trong cuộc sống thực, có lẽ ngoại trừ Alice Harbinson?
Rồi đột ngột cô ngừng hôn, và tôi nghĩ cô đang định hỏi tôi là cậu nghĩ cậu đang làm cái quái gì thế, nhưng thay vào đó cô thì thầm “Brian này.”
“Sao cơ?”
“Tớ cần nói với cậu một việc. Hồi nãy tớ không đùa đâu. Lúc tớ nói tớ đang bị ấy.”
“Không sao. Tớ cũng đang bị.”
Cô ấy nhìn tôi với vẻ quái gở. “Tớ không nghĩ cậu bị đâu, Bri.”
“Không, tớ bị thật. Tớ không có vẻ đang bị, nhưng thật sự tớ...”
Giờ thì cô ấy nổi đóa với tôi thật. “Cậu đang đến tháng ấy hả?”
“Gì cơ? A, hiểu rồi. Không, xin lỗi, tớ nghĩ ý cậu là cậu, cậu biết đấy...”
“Cái gì?”
“Bị thích việc ấy?”
“‘Bị thích việc ấy?’ là cái gì?”
Tôi nghĩ trong một giây. “Tiếng lóng chăng?” tôi nói, một cách đầy hy vọng, nhưng giờ tay tôi đã rời khỏi áo ngực cô, chẳng bao giờ quay lại được. Cô ngồi ở thành giường, kéo thẳng đôi vớ, kiểm tra xem tôi có xé rách cái áo len hay không, và tôi đã làm rão nó.
“Rốt cuộc thì chuyện này có khi không phải là ý hay.”
“Nói chân thành đấy, tớ không ngại đâu.”
“Câu đấy có nghĩa là gì hả?”
“Ý tớ là tớ thấy bình thường về vụ đến tháng của cậu.”
“À, phải rồi, tớ mừng là cậu bình thường về chuyện đó, Jackson ạ. Mà không hề gì, tớ cũng chả làm được cái quái gì để điều khiển chuyện đó, đúng không?”
“Tớ xin lỗi, nhưng tớ không biết phải nói gì khác.”
“Tớ cá là Alice Harbinson thậm chí chẳng bị đến tháng...”
“Sao?”
“... Cô nàng có lẽ trả tiền cho người khác để bị hộ cho cô ta...”
“Chờ đã nào, chuyện này thì dính gì đến Alice Harbinson?”
“Chẳng gì cả!”
Cô quay lại, và dường như định đốp chát tôi tiếp, nhưng rồi cô nhoẻn miệng cười, hay ít nhất cũng là một cái cười nửa miệng: “Tốt hơn là cậu nên lau son môi dính trên mặt đi. Trông cậu như thằng hề ấy...” Tôi lau miệng bằng một góc chăn và nghe cô lẩm bẩm, “Cậu đúng là một thẳng hề chết bầm.”
“Tớ đã phạm lỗi gì chứ!”
“Cậu biết thừa còn gì.”
“Này, cậu mới là người khơi mào đấy nhé!”
“Khơi mào cái gì?”
“Nói về, cậu biết đấy, Alice.”
“Ôi, vì Chúa, Jackson...”
“Tớ chỉ nhắc đến cô ấy vì cậu đã nhắc đến cô ấy thôi...”
“Nhưng cậu lúc nào cũng nghĩ về cô ta, đúng không?”
“Không, dĩ nhiên tớ không!” tôi nói. Nhưng tôi đã nghĩ. Rebecca nhìn ánh mắt của tôi đủ lâu để chắc về sự thực đó, rồi nhìn đi chỗ khác.
“Chuyện này thật ngu ngốc,” cô nói khẽ, lấy lòng bàn tay ấn vào mắt. “Tớ hơi bực mình. Tớ nghĩ tớ nên đi thôi.” Trước đây tôi có thể không biết chắc, nhưng bây giờ tôi chắc chắn là mình không muốn cô đi, nên tôi chồm đến trước mặt cô, và hôn cô lần nữa. Cô quay phắt đầu đi.
“Sao cậu phải đi?”
“Tớ không... không biết - cái gì vừa xảy ra vậy. Chúng ta quên việc đó đi được không?”
“Ồ. Được. Được thôi. Phải rồi. Tớ muốn cậu đừng đi, nhưng nếu cậu muốn thì...”
“Tớ nghĩ vậy. Tớ nghĩ tớ muốn đi,” và cô đứng lên, kéo áo khoác vào rồi đi ra cửa, để tôi ở lại tự hỏi mình phải làm gì lúc này đây. Ý tôi là, để thêm vào sự lạc lõng ngốc nghếch và thường nhật này. Tôi nối gót cô xuống lầu đi vào hành lang, chỗ này cô vấp phải đống xe đạp làm tắc hành lang.
“Giờ thì nhìn đi - tớ đã làm rách chiếc vớ quỷ tha ma bắt này...”
“Ít nhất cũng để tớ đi cùng cậu về nhà chứ.”
“Thôi khỏi, cảm ơn.”
“Tớ không phiền gì đâu...”
“Tớ ổn cả mà...”
“Cậu không nên đi bộ về một mình...”
“Tớ sẽ ổn...”
“Thật ra, tớ nhấn mạnh...” cô xoay người đột ngột, rồi chỉ ngón tay vào tôi, gắt gỏng, “Và tớ nhấn mạnh là cậu không cần làm thế! Rõ chưa?” Cả hai chúng tôi đều choáng váng trước sự gai góc của lời nói này; hình như tôi thậm chí còn lùi một bước. Chúng tôi nhìn nhau, tự hỏi chuyện gì đang xảy ra, và cuối cùng cô cất lời, “Ngoài ra, cậu nên đi ngủ. Cậu đang ‘bị’ đấy nhớ chưa?” Cô mở cửa. “Bọn mình đừng bao giờ nói về chuyện này nữa, được chưa? Và đừng có kể cho ai khác, được chứ? Đặc biệt không kể với con bé Alice-Harbinson-chết tiệt ấy. Hứa chứ?”
“Dĩ nhiên là không rồi. Sao tớ lại phải kể cho Alice...?”
Nhưng cô đã xuống được nửa bậc thang, rồi không thèm nhìn lại, cô chạy mất hút vào bóng đêm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.