Nhấn Chuông Đi, Đừng Đợi!

Chương 18:




21
CÂU HỎI: Một sắc lệnh yêu cầu sự có mặt của một bên trước tòa hoặc trước thẩm phán, thuật ngữ tiếng Latin là “habeas corpus” có thể được dịch là...?
TRẢ LỜI: Lệnh đình quyền giam giữ.
***
Khi thức dậy vào sáng hôm sau tôi cảm thấy lạnh cóng đến nỗi trong thoáng chốc đã nghĩ rằng ông Harbinson chắc hẳn đã di chuyển tôi ra ngoài trời lúc tối. Tại sao người càng sang trọng bao nhiêu thì nhà họ lại càng lạnh bấy nhiêu? Mà không phải chỉ có cái lạnh, còn bẩn nữa; lông chó, những quyển sách bám đầy bụi, những đôi ủng đầy bùn, tủ lạnh bốc mùi sữa chua và pho mát đang thối rữa và rau ngoài vườn đang héo quắt. Tôi thề là cái tủ lạnh của nhà Harbinson có đất trồng. Có lẽ đến hè họ còn phải cắt cỏ trong đó. Nhưng có lẽ đó cũng chính là định nghĩa về tình trạng chân chính, xác thực của giai cấp trung lưu, khả năng chịu lạnh và dơ bẩn với sự tự tin tuyệt đối. Cái đó, và những bồn rửa mặt nhỏ ở mỗi phòng ngủ. Tôi tóe nước lạnh như đá vào mặt, đặt cuốn Dây buộc lên lại kệ sách, và đi xuống lầu.
Kênh Radio 4 đang phát to chương trình từ những cái loa ẩn đâu đó, và Alice đang nằm dài trên ghế sofa, đắp cái mền Blue Peter Dogs, đọc sách.
“Chào buổi sáng!” tôi nói.
“Chào,” nàng nói khẽ, đắm mình trong quyển sách.
Tôi chen vào kế bên một con chó.
“Đang đọc gì vậy?” tôi hỏi bằng một giọng trêu trọc. Nàng chìa cái bìa cho tôi xem. “Trăm năm cô đơn - nghe giống đời sống tình dục của tớ quá!”
“Ngủ ngon chứ?” nàng hỏi, khi cuối cùng cũng nhận ra là tôi không định bỏ đi.
“Thật thú vị, cám ơn.”
“Lạnh không?”
“Ờ, hơi hơi.”
“Đó là vì cậu quen xài lò sưởi rồi. Rất tệ cho cậu, lò sưởi ấy mà, nó có thể làm tê cóng các giác quan...”
Và như để nhấn mạnh luận điểm của nàng, ông Harbinson lững thững đi vào ngang qua phòng khách. Ông trần truồng.
“Chào buổi sáng!” ông nói, huỵch toẹt.
“Chào buổi sáng!” Ngay cả khi hai mắt tôi đang dán cố định vào nóc lò sưởi, tôi vẫn thấy rõ ràng ông ấy hoặc là người đàn ông quá rậm lông, hoặc đang mặc bộ áo liền quần vải nỉ, màu đen.
“Có trà trong ấm không, Alice?” ông hỏi, trần như nhộng.
“Bố tự làm đi.”’
Và ông cúi người xuống bên cạnh nàng, cúi xuống từ eo, rồi tự rót cho mình một tách trà, sau đó sải bước lên lầu, nhảy ba bậc thang một. Khi cuối cùng đã có thể nhìn ra một cách an toàn, tôi hỏi, “Thế. Cái đó. Hoàn toàn. Bình thường. Hả?”
“Cái gì cơ?”
“Ông bố trần như nhộng.”
“Chắc rồi.”
“Ồ.”
“Không làm cậu sốc chứ?” Nàng hỏi, mắt nheo lại.
“À, cậu biết đấy...”
“Cậu chắc cũng từng nhìn thấy bố cậu trần như nhộng rồi nhỉ.”
“À, không, từ khi ông mất.”
“Dĩ nhiên là không, tớ xin lỗi, tớ quên mất, nhưng trước khi ông mất kìa, cậu chắc phải thấy ông trần truồng rồi chứ.”
“À, có lẽ. Nhưng đó không phải là cách tớ chọn để nhớ về ông.”
“Thế còn mẹ cậu thì sao?”
“Chúa ơi, không! Thế cậu có khỏa thân trước mặt bố cậu không?”
“Chỉ khi bọn tớ làm tình,” Alice nói, rồi tặc lưỡi và xoe tròn mắt. “Dĩ nhiên là có, cả nhà tớ đều thế. Chung quy cũng đều là người nhà cả mà. Chúa ơi, cậu thực sự phát hoảng, đúng không? Nói thiệt nha, Brian, với một người hiện đại thì cậu thật sự cổ lỗ sĩ đến khó tin đấy.” Trong một giây tôi thoáng thấy nàng như một Đàn Chị, xấu xa và trịch thượng. Mà nàng vừa gọi tôi là cổ lỗ sĩ thật đấy à? “À, đừng lo lắng, Brian, tớ vẫn sẽ mặc quần áo khi có khách mà.”
“Ồ, làm ơn, đừng thỏa hiệp chứ, đừng làm vậy với tớ...” Alice biết tôi đang liều thử vận may, nàng cười gượng gạo. “Ý tớ là, tớ nghĩ tớ có thể xoay xở được.”
“Hừm. Bây giờ tớ tự hỏi không biết việc đó có hoàn toàn đúng không nữa?” Alice liếm đầu ngón tay, và lật quyển sách sang trang.
Bữa sáng với bánh mỳ nướng tại nhà có màu sắc, trọng lượng, bề mặt và mùi vị của đất nhiều mùn. Trong bếp kênh Radio 4 đang bật. Trên thực tế, theo như tôi thấy phòng nào cũng đang bật đài và rõ ràng là không thể tắt được, hệt như màn hình ti vi vào năm 1984. Chúng tôi nhai và nghe đài, và nhai, Alice thì đọc sách suốt. Tôi cảm thấy thật khốn khổ. Một phần vì tôi là người đầu tiên bị gọi là “cổ lỗ sĩ” kể từ năm 1971, nhưng chủ yếu là tôi phiền lòng bởi chuyện nhắc đến bố. Làm sao nàng lại “quên” cơ chứ? Và tôi khinh bỉ cái kiểu mình nói về ông trước mặt người khác. Tôi chắc bố ắt sẽ sung sướng vô ngần khi biết chính số phận của ông suốt từ dạo đó đã được thằng con sử dụng làm công cụ trong một loạt những câu nói đùa đê tiện, trơn tru, hoặc những cuộc độc thoại tự thương thân của nó lúc say xỉn. Cuộc săn tìm cái Tôi đích thực trở nên tệ hại, mà thậm chí tôi còn chưa đánh răng nữa.
Và rồi chúng tôi đi tản bộ dưới tuyết. Ta khó lòng mà gọi đây là tuyệt tác nông thôn vùng East Anglia; tôi tin là cảnh vật đang đập vào mắt theo kiểu thời hậu hạt nhân, cảnh tượng giữ nguyên trạng không hề thay đổi bất kể ta đi bao xa, điều đó phần nào làm tiêu tan những dự tính, nhưng ít nhất thì nó cũng trước sau như một. Cũng dễ chịu khi ở một nơi không phải nghe tiếng đài Radio 4. Alice nắm lấy tay tôi, và tôi gần như quên đi chuyện tuyết đang làm hỏng đôi giày ống đế cao su bằng da lộn mới toanh của mình.
Kể từ khi vào đại học, tôi để ý thấy mọi người đều muốn nói về năm chủ đề chính: 1) “Kết quả chương trình A-level của tôi”, 2) “Chứng rối loạn ăn uống/căng thẳng thần kinh của tôi”, 3) “Học bổng toàn phần của tôi”, 4) “Tại sao tôi thật sự nhẽ nhõm khi không vào Oxbridge[1]”, 5) “Những quyển sách yêu thích nhất của tôi” và chúng tôi đang nói về chủ đề cuối này.
[1] Oxbridge là từ ghép tên của hai trường đại học danh tiếng là Oxford và Cambridge.
“Quyển yêu thích hàng đầu của tớ từng là Nhật ký của Anne Frank. Hồi còn nhỏ, lúc nào tớ cũng muốn trở thành Anne Frank. Hiển nhiên là không phải vì cái kết, chỉ là cái ý nghĩ được sống thật giản dị trên một căn gác mái, đọc sách, ghi nhật ký, đem lòng yêu cậu con trai Do Thái nhạy cảm, xanh xao sống ở căn gác mái nhà kế bên. Nghe có vẻ hơi hư hỏng tí nhỉ?”
“Một chút xíu.”
“Tớ nghĩ đó chỉ là một giai đoạn mà tất cả bọn con gái chúng tớ phải trải qua ở độ tuổi nhất định, như kiểu là cắt cổ tay, nôn mửa, rồi là đồng tính nữ ấy.”
“Cậu đã thử làm đồng tính nữ?” tôi buột miệng hỏi, bằng giọng gần như the thé.
“À, ở trường nội trú thì ít nhiều gì cậu cũng phải thử. Cái đó là bắt buộc; đồng tính nữ, tiếng Pháp và bóng rổ.”
“Thế cậu đã... làm gì?”
“Cậu sẽ không muốn biết đâu.” À, phải rồi, rõ ràng là như vậy.
“Thật ra cũng chẳng có gì nhiều. Tớ chỉ thử xem thế nào thôi.”
“À, có lẽ cậu sai lầm chính ở chỗ đó đấy!” Nàng nở một nụ cười mệt mỏi.
“Xin lỗi. Thế thì... chuyện gì đã xảy ra?”
“Chỉ là việc đó không phù hợp với tớ cho lắm. Tớ cho là vậy. Tớ luôn thích làm tình với đàn ông hơn. Tớ nhớ cái cảm giác về sự xâm nhập.” Chúng tôi đã đi xa hơn một chút. “Thế còn cậu thì sao?”
“Tớ hả? Ồ, tớ cũng nhớ sự xâm nhập.”
“Brian, tớ đang cố nói nghiêm túc đấy,” nàng nói, đấm vào cánh tay tôi bằng đôi găng tay hở ngón. “Cậu cũng vậy hả?”
“Tớ cũng làm sao cơ?”
“À, tớ cho là cậu cũng ngủ với đàn ông.”
“Không!”
“Thật chứ?”
“Hoàn toàn không. Sao cậu lại hỏi thế?”
“Tớ chỉ giả định là cậu làm thế thôi.”
“Cậu nghĩ tớ đàn bà thế à?” tôi hỏi. Một lần nữa lại là cái giọng the thé.
“Không, không phải đàn bà. Mà ngoài ra, tính đàn bà không phải là dấu hiệu của đồng tính luyến ái...”
“À, không, dĩ nhiên không phải.”
“... và dù sao thì nó cũng không phải là chuyện xấu xa gì.”
“Không, dĩ nhiên không phải. Chỉ là cậu nói nghe hệt như một người bạn học của tớ, chỉ vậy thôi.”
“À, đối với tôi bà ta thưởng phản kháng quá nhiều.”[2]
[2] Nguyên văn: “Methinks the lady doth protest too much”, một câu nói của Shakespeare.
Đổi chủ đề thôi. Tôi tha thiết muốn khơi lại cuộc nói chuyện về đồng tính nữ, nhưng rồi lờ mờ nhớ lại là trước đó nàng có nói về việc nàng tự cắt cổ tay. Có lẽ tôi nên khai thác từ đó.
“Thế còn... tự hủy hại mình?”
“Tự hủy hại cái gì cơ?”
“Cậu nói cậu từng cắt cổ tay?”
“Ồ, chỉ thỉnh thoảng tôi. Một lời-kêu-cứu, tớ nghĩ người ta gọi hành động đó như thế. Hay chính xác hơn là lời-kêu-gọi-sự-chú-ý. Tớ hơi buồn chán ở trường, hơi lẻ loi, chỉ vậy thôi.”
“Tớ ngạc nhiên đấy,” tôi nói.
“Thật à? Tại sao điều đó lại làm cậu ngạc nhiên nhỉ?”
“Chỉ là tớ không thể tưởng tượng nổi cậu mà cũng có điều gì đó phiền muộn.”
“Brian, cậu phải thôi cái ý nghĩ tớ là cái đĩa bạc kiểu Người Hoàn Hảo đi. Thật sự không phải vậy đâu.”
***
Nhưng buổi chiều hôm đó nàng khá là hoàn hảo.
Khi tản bộ về gần đến nhà, chúng tôi nô đùa chơi trò ném tuyết vào nhau trên bãi cỏ trước nhà, hoàn toàn khác những lần chơi ném tuyết trước đây của tôi, không có ai gói phân chó hay kính vỡ vào giữa những nắm tuyết. Thậm chí đó cũng không phải là trận đánh nhau bằng tuyết, chỉ là một trò vờn đuổi kích thích nhẹ nhàng, cái kiểu đùa giỡn không tự nhiên vì có cảm giác như thể đang được quay phim, lý tưởng nhất là với máy quay đen trắng. Sau đó chúng tôi bước vào nhà và ngồi trên sofa gần lò sưởi để hong khô, và nàng mở đĩa nhạc yêu thích, rất nhiều đĩa của Rickie Lee Jones, Led Zeppelin, Donovan và Bob Dylan - mặc dù Alice mới mười sáu tuổi vào năm 1982, nhưng ở nàng nhất định có cái gì đó rất 1971. Tôi nhìn nàng nhảy quanh phòng với bài “Crosstown Trafic” (Giao thông xuyên thành phố) của Jimi Hendrix, rồi khi đã mệt hết cả hơi và chán việc cứ ba phút lại phải thay đĩa, nàng liền bỏ cái đĩa than cũ của Ella Fitzgerald kêu lạch cạch vào, và chúng tôi nằm trên sofa đọc sách, thỉnh thoảng lén đưa mắt nhìn nhau, giống như một cảnh giữa Michael York and Liza Minnelli trong Hộp đêm, chỉ nói chuyện khi chúng tôi cảm thấy thích. Và, thật kỳ diệu, gần trọn buổi chiều tôi đã kiềm chế được mình không nói điều gì ngốc nghếch hay khoe khoang hay lên mặt ta đây, không chọc cười hay tự thương mình, không làm vỡ hay đổ bất cứ thứ gì, không nói xấu ai, không rền rĩ, than vãn hay rờ lên mặt khi nói. Thực tế, tôi chỉ là người tốt nhất mà tôi có thể trở thành, và nếu người đó không hoàn toàn đáng yêu thì ít ra anh ta cũng khá đáng mến. Và khoảng bốn giờ chiều Alice mon men đến bên, nằm dựa đầu vào lòng tôi mà ngủ thiếp đi, và ít nhất là lúc này đây, dường như thật sự đúng, nàng tuyệt đối và hoàn toàn hoàn hảo. Giờ chúng tôi đang nghe album Blue, mặt 2, bài số 5, và Joni đang hát “Lần cuối tôi gặp Richard là ở Detroit vào năm 68/ Và anh bảo rằng một ngày nào đó mọi kẻ lãng mạn đều sẽ cùng chung số phận/ Là một kẻ nào đó chán chường, say xỉn và hoài nghi trong một quán cà phê tăm tối...” và khi đĩa nhạc kết thúc, căn phòng đã chìm trong im lặng, chỉ còn tiếng khúc gỗ cháy âm ỉ, tôi vẫn ngồi đó yên lặng, thật yên lặng, ngắm nàng ngủ. Đôi môi nàng hé mở và tôi cảm thấy hơi thở âm ấm của nàng trên đùi mình, tôi nhìn vào cái thẹo lồi nhỏ xíu ở môi dưới nàng, màu trắng nhạt tương phản với màu đỏ của môi, và có khao khát cháy bỏng là lấy ngón cái rờ qua vết thẹo đó, nhưng không muốn làm nàng tỉnh giấc, nên tôi chỉ nhìn nàng, nhìn, nhìn mãi, nhìn mãi. Cuối cùng tôi buộc lòng phải đánh thức nàng dậy, vì lo rằng sức nặng và hơi ấm tỏa ra từ đầu nàng lên đùi tôi có thể làm tôi bị kích thích quá mức, bạn biết tôi muốn ám chỉ gì rồi đấy, và chúng ta hãy đối mặt với thực tế: không ai thích bị đánh thức theo kiểu đó. Không phải với cái đó trong lỗ tai của họ.
Và rồi, tin nổi không, chuyện thậm chí còn trở nên tốt hơn. Tối đó bố mẹ nàng đi ra ngoài, ăn món rau tại một nhà máy của ai đó được cải tạo thành nhà hàng ở Southwold, thế là chỉ còn tôi và Alice ở nhà. Khi chúng tôi đứng trong bếp uống những cốc to gin & tonic, tôi phải xấu hổ mà nói rằng tôi đang tự sướng bằng cách ảo tưởng rằng chúng tôi chung sống với nhau ở đây. Chúng tôi tắt hết đèn trong nhà và chơi trò xếp chữ trên ngọn nến, chăm chú nhìn vào các chữ cái, và tôi thắng, thật ra là cũng phải mất một lúc lâu, nhưng với sự khiêm tốn và thái độ lịch sự. Hai chữ “quỷ quyệt” và “kinh ngạc” tình cờ lại nằm ở những ô được ghi điểm gấp ba lần.
Bữa ăn nhẹ là cơm gạo lức xào rau, có màu sắc và hương vị hơi giống như khi chúng ta xào những thứ rác rưởi ở cái hót rác, nhưng cũng ăn được nếu cho nước tương vừa đủ. Hơn nữa, lúc có thời gian để ăn, cả hai đã xỉn quắc cần câu, hai đứa chồm lên nói chuyện với nhau rồi cười và nhảy nhót quanh phòng khách theo giai điệu những bài hát cũ của Nina Simone, rồi xem mình có thể trượt bằng vớ bao xa trên sàn gỗ đánh véc ni bóng loáng. Sau đó khi hai đứa nằm phịch xuống sàn cười rúc rích, ngả ngớn bên nhau, Alice thình lình nắm lấy hai tay tôi, mỉm cười tinh quái mà nói, “Cậu muốn lên lầu không?”
Tim tôi muốn phọt ra khỏi miệng.
“À, còn tùy. Có gì trên lầu?” tôi nói, quỷ quyệt và kinh ngạc.
“Đi với tớ rồi tự tìm hiểu lấy,” và nàng bò lên các bậc thang bằng tất cả tay chân, la vọng lại, “Phòng ngủ cậu, hai phút nữa - mang rượu vang!”
Tập trung. Chỉ cần tập trung.
Tôi đi tới bồn rửa ở bếp, dời cái chảo sũng nước qua một bên, mở vòi nước lạnh, và vỗ vỗ nước lên mặt, một phần để cho tỉnh rượu, một phần để chắc là tôi không phải đang nằm mơ, rồi cầm chai rượu và ly nước chỉ còn nửa bằng các đầu ngón tay, tôi theo nàng lên lầu.
Alice chưa vào phòng tôi, vậy nên tôi bèn đi tới bồn rửa mặt và nhanh nhẹn đánh răng, tai vểnh lên nghe ngóng bước chân nàng để nàng không bắt gặp tôi đang đánh răng và nghĩ rằng tôi xem nhẹ việc đó. Rồi khi nghe bước chân nàng dọc hành lang, tôi súc miệng và nhổ nước ra, rồi tắt đèn ở trên đầu và tạo dáng nằm trên giường kiểu hững hờ và chờ đợi.
“Tén tèn!”
Nàng đang đứng ở ngưỡng cửa, cánh tay vung rộng ra giống như người vừa đoạt giải Oscar, nhưng tôi không biết phải nhìn vào cái gì nữa. Có lẽ là ngực nàng chăng? Hy vọng hão huyền, tôi tự hỏi liệu có phải nàng đã mặc một loại đồ lót đặc biệt nào đó, và rồi tôi nhận ra nàng cầm giấy cuốn trên một tay còn tay kia cầm một cuộn giấy bóng kích cỡ nhỏ dùng để bao thực phẩm.
“Cái gì thế này?”
“Cần sa, anh bạn ạ. Cần sa độc hại. Chúng mình không thể hút ở dưới lầu - Michael giống như chó đánh hơi vậy. Ông bố đó có dễ dãi phóng túng thì cũng chỉ đến mức nào đấy tôi.” Nàng chộp lấy cuốn Thế giới ngộ nghĩnh của Richard Scarry từ trên kệ sách rồi bắt đầu lăn cái ống lên cuốn sách.
“Vậy mẹ cậu thì sao?”
“Ồ, thật ra là mẹ mua cái này cho tớ, mua cả một gã đáng sợ trong làng. Tớ có thể nói gì đây! Cơn khủng hoảng của bà nội trợ chăng. Hơn nữa, bà phải tìm cái gì đó để cho qua ngày tháng, tớ cho là thế. Thứ này thật tuyệt vời. Tuyệt cú mèèèèèo!” Chúa giúp con, nàng đang nói giọng người Tây Ấn, Jamaica lẫn Aldeburgh, và lần đầu tiên tôi thấy mình thật sự xấu hổ về nàng. “Ma túy mạnh thật sự, thậậậậật... là... loại cần...sa tôôôôốt...” Alice ơi, làm ơn dừng lại đi, làm ơn đi được không? Giờ nàng châm lửa và đang hít sâu vào, ghìm khói trong phổi và trong khi mắt trợn ngược lên đê mê, rồi trề môi thổi khói ra về hướng cái chao đèn, và tôi băn khoăn không biết thứ cần sa này có phải là chất kích dục không.
Alice nhìn tôi với vẻ mặt lờ đờ, và đưa tôi cái ống, như một lời thách thức. Mà đúng thế thật.
“Tới lượt cậu, Bri.”
“Thật ra, Alice này, e tớ không hút được đâu.”
“Sao không? Sao cậu lại không muốn phê hả Bri?”
Chất này đã tác động khiến nàng rất vui, rất vui vẻ, và khi nàng đang đập đầu vào giường, tôi phân trần, “Không, tớ thích lắm, chỉ là tớ chưa bao giờ học cách hút, thậm chí với thuốc lá, tớ không thạo lắm, không thể giữ hơi lại, không thể nếu không muốn phun cả phổi ra.” Thật ra, hút thuốc lá là một trong những chuyện tôi đã hy vọng được làm ở trường đại học, giống như đọc Don Quixote, mọc râu và học thổi kèn xắc-xô-phôn âm nữ trầm, nhưng tôi chỉ không muốn làm cái này thôi.
“Cậu là một người kỳ lạ, đúng không, Brian Jackson?” nàng nói, đột nhiên có vẻ nghiêm túc. “Làm sao cậu có thể không hút cơ chứ! Hút gần như là điều tớ làm tốt nhất. Hoặc không thì cũng là tốt nhì...” nàng nói, nháy bên mắt lờ đờ. Cần sa chắc là chất kích dục. “Được rồi, chúng mình sẽ thử một cái gì đấy kích thích hơn. Nhưng trước hết cho tí nhạc đi đã!” Và nàng vấp ngã vào cái máy ghi âm trẻ con, hộc băng dẹt, thiết kế nặng nề và rườm rà, có chữ “Của Alice” được viết bên trên bằng bút xóa, rồi nàng bới tung ngăn kéo cũ tìm một cuộn băng, nhét nó vào và bấm nút. Tôi tin đó là Brian Cant đang hát bài hát thiếu nhi “A Froggy Went A Courtin” (Chàng Ếch đi tán tỉnh).
“Wow - Hồi tưởng kiểu Proust[3] hả?” nàng nói. “Bài hát này chính là tuổi thơ của tớ. Tớ thích bài hát này chết đi được! Cậu có thích không? Được rồi, đến đây, chàng trai trẻ, ngồi thẳng lên...” Chúng tôi quỳ trên giường, mặt đối mặt, và nàng đưa mặt tới cách mặt tôi khoảng năm xăng ti mét.
[3] Marcel Proust (1871- 1922): nhà văn Pháp. Tác phẩm nổi tiếng nhất của ông là Đi tìm thời gian đã mất.
“Được rồi, đặt tay cậu ở đây...” và nàng nắm lấy hai cổ tay tôi, đẩy chúng ra sau lưng tôi “và bĩu môi, thế này này.” Môi nàng chỉ cách môi tôi có vài xăng ti mét, tôi có thể ngửi thấy vị ngọt của nước xốt tương và gừng trong hơi thở của nàng. Rồi nàng lấy hai tay ép hai má tôi lại với nhau để môi trề ra to tướng.
“Ếch đi tán tỉnh, nó đã đi thật, ừ hư...”
“Bây giờ, cái cậu sắp sửa nhận được, ngài Brian Jackson ạ, được gọi là nạp đạn tự động, mà không, không phải cái cậu nghĩ đâu, nên làm ơn đừng có mà lanh chanh. Tớ định sẽ thổi khói vào miệng cậu, cậu phải hít sâu khói vào rồi giữ nó trong phổi mà không được ho, hiểu chứ? Tớ cấm đấy! Thay vào đó cậu cứ nín hơi lâu chừng nào cơ thể cho phép, và chỉ lúc đấy cậu mới được thở ra. Rõ chưa?”
“Hoàn toàn rõ.”
“Thế thì được. Bắt đầu!”
Nàng đặt ống nối giữa môi, nuốt khói vào sâu, rồi mỉm cười, nhướng cặp lông mày lên như muốn hỏi “Sẵn sàng chưa?”, và tôi gật đầu, rồi, tớ sẵn sàng. Nàng đưa môi lên môi tôi gần đến nỗi chúng cách có vài xăng ti mét, vài mi li mét, thậm chí chắc cũng không phải thế, chắc là chạm vào nhau rồi cũng nên, rồi nàng thổi, và tôi hít vào, thật ra chỉ là tự nhiên thôi, dựa vào tình huống này, và tôi muốn khoảnh khắc này cứ thế mãi mãi.
“Ếch đi tán tỉnh, nó đã đi thật
Với một thanh kiếm và khẩu súng lục đeo bên mình
Một con ếch đi tán tỉnh, nó đã đi thật, ừ hư...”
Cuối cùng, khi phổi tôi chực nổ tung đến nơi, tôi bèn thở ra và nàng ngồi phịch xuống hỏi, “Cậu nghĩ sao?”
Khi đã tìm ra cách để mấp máy miệng, tôi nói, “Được lắm!”
“Thấy gì không?”
“Không có gì to tát.”
“Muốn thử lần nữa không?”
Ồ, Chúa ơi, vâng, Alice, tớ có thể được à? Muốn nhiều hơn bất kỳ thứ gì trên thế giới này ấy chứ...
“Được, được, phải rồi...”
“Cậu có chắc không? Nó mạnh lắm đấy.”
“Thật mà, Alice, tin tớ đi. Tớ có thể lo liệu chuyện đó mà.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.