Nhân Cách Nguy Hiểm

Chương 23: Ngoại lệ




Dịch: LTLT
Hành động này của Giải Lâm chỉ duy trì một lát, bản thân hắn cũng nhanh chóng nhận ra động tác này không ổn, người ở đối diện vốn không thích để ý đến hắn có thể lập tức bảo hắn cút.
“Xin lỗi, quên là cậu bị chứng ưa sạch sẽ.” Giải Lâm buông tay.
Từ “chứng ưa sạch sẽ này” cũng nhắc nhở Trì Thanh.
Anh chợt phát hiện dường như mình không có bất cứ phản ứng gì.
Anh muốn kéo tay của Giải Lâm ra nhưng hình như anh lại không cảm thấy khó chịu vì bị người khác đụng vào như trước. Lúc trước, dù là tiếp xúc theo hình thức nào chỉ cần đến gần anh thì cả người anh sẽ cứng đờ, cảm thấy bài xích khó mà kiểm soát được.
Nhưng vừa rồi ngoại trừ cảm thấy bất ngờ thì anh không còn suy nghĩ gì khác nữa.
Thậm chí lúc bên tai yên tĩnh, khoảnh khắc đó dường như anh cảm nhận được một chút không gian có thể tạm nghỉ.
Giải Lâm nhìn thấy đằng xa có một hộp thuốc để trên bàn ăn: “Uống thuốc chưa?”
Trì Thanh cảm thấy cáu kỉnh, “ừ” một tiếng cho có lệ.
“Còn ừ, chẳng rót nước nữa là.” Giải Lâm nhìn nhà bếp còn chưa đụng đến, không phát hiện có dấu vết của nấu nước, trên bàn cũng không có nước khoáng. Hắn đi đến bàn ăn, tiện tay lật hộp thuốc, đều là thuốc mới, “Còn chưa xé bao bì, cậu uống thuốc gì hả?”
Sau một lúc được nghỉ ngơi, Trì Thanh miễn cưỡng có tâm trạng trả lời câu hỏi của Giải Lâm, anh không quan tâm lắm, nói: “Hết hạn rồi.”
Thái độ của anh đối với việc uống thuốc và khám bệnh vẫn luôn không tích cực.
Từ lần bất ngờ đó, anh không thích bước chân vô bệnh viện, có thể uống thuốc giải quyết thì nhất định không đi bệnh viện, không có thuốc vậy thì ngủ một giấc.
Giải Lâm đi một vòng trong phòng khách của anh, cả căn phòng đều là mùi thuốc khử trùng lành lạnh, cực kỳ nghi ngờ cái người Trì Thanh này có phải là yêu tinh khử trùng đầu thai không. Với lại trong phòng còn không mở đèn, khiến lúc nhìn hộp thuốc hắn phải tốn sức một hồi. Nhà bếp không có mấy món dụng cụ bếp, nhưng dao thì lại rất nhiều, một hàng dao lóe lên ánh sáng bạc, xếp ngay ngắn từ lớn đến nhỏ, con dao răng cưa từng dùng để cắt bánh mì cũng có trong hàng.
Giải Lâm nói: “Chờ ở đây, khoan hẵng đóng cửa.”
Trì Thanh: “?”

Giải Lâm nhìn anh: “Chẳng phải thuốc hết hạng rồi sao? Tôi đi xem thử chỗ tôi có không.”
Trong hòm thuốc của hắn có đủ hết các loại thuốc, hắn lấy thuốc liên quan đến bệnh cảm ra: “Đây là thuốc cảm, uống theo liều lượng là được, sợ cậu có biến chứng gì khác nên cũng để lại mấy loại khác cho cậu, có gì cứ tìm tôi là được.”
Lúc Giải Lâm đưa thuốc cho Trì Thanh, thực ra có chạm đến tay của anh, ở trên không sượt ngang qua đầu ngón tay một chút xíu.
Trì Thanh định nói “bao nhiêu tiền, tôi chuyển tiền thuốc cho anh” thì Giải Lâm giống như biết anh muốn nói gì, lập tức chặn lời anh.
“Mấy thuốc này của tôi không rẻ đâu.” Giải Lâm nói, “Không cho không cậu, hôm nào mời tôi đi ăn, thời gian cậu quyết định, tôi đều được.”
“…”
Sau khi Giải Lâm đi, Trì Thanh cầm hộp thuốc đứng bên bàn ăn rất lâu, sau đó mới đi đến máy đun nước rót nước.
Lúc rót nước, anh nhìn chằm chằm bàn tay đang cầm ly nước của mình, đầu ngón tay hơi cong lên, vẫn trắng bệch giống như trước đây.
Trì Thanh nhìn một hồi, lúc nuốt thuốc xuống nghĩ: Có lẽ mình thật sự nên đi gặp bác sĩ.
“Ý của cậu là… xuất hiện tình huống không bài xích khi người khác đụng chạm?”
Hôm sau, bác sĩ Ngô tiến hành chữa trị trực tuyến cho Trì Thanh.
Mặc dù hiệu quả của tư vấn qua điện thoại không bằng tư vấn trực tiếp, nhưng mà đối với Trì Thanh mà nói thì trực tuyến hay không đều giống nhau, thái độ của anh sẽ không vì bác sĩ Ngô ngồi ngay trước mặt thật mà thay đổi.
Ngược lại, tình hình của anh bây giờ không có cách nào khống chế, nếu như bác sĩ Ngô ngồi trước mặt anh thật thì trong nhà bác sĩ Ngô có mấy người, mấy hôm nay gặp chuyện gì, xảy ra bước ngoặt nào khiến người ta bất ngờ, trong lòng cất giấu bao nhiêu bí mật, những thông tin này chưa đến nửa tiếng đã có thể chui vào trong tai anh rồi.
Anh không phủ nhận: “Hôm qua người đó đến đưa thuốc, tôi phát hiện hình như tôi không bài xích anh ta đến thế.”
Giọng nói của bác sĩ Ngô kích động, ông cảm thấy rằng có lẽ việc chữa trị của mình đối với anh Trì đã đạt được một bước tiến quan trọng: “Chẳng lẽ việc chữa trị của chúng ta đã có được hiệu quả nhất định? Có thể nói cụ thể với tôi không?”
Trì Thanh cũng không biết nói cụ thể thế nào, không có nhắc thẳng đến Giải Lâm: “Hắn…” Trì Thanh mở đầu, lại đổi đại từ xưng hô, “Người đó.”

Bác sĩ Ngô nắm bắt được từ quan trọng: “Người đó, chỉ đối với một người sao?”
Trì Thanh im lặng.
Một lát sau, anh thành thật nói: “Không thể xác nhận.”
“Theo quan sát của tôi trong khoảng thời gian này, thực ra tôi vẫn luôn có một suy nghĩ.” Bác sĩ Ngô trầm ngâm nói, “Tôi cảm thấy, có lẽ sự bài xích của cậu đối với người khác không phải vì có người đến gần nên cảm thấy bài xích, có thể tiếp cận chỉ là một cách thức cuối cùng thể hiện ra ngoài mà thôi.”
“Đương nhiên nguyên nhân cụ thể là gì, hiện tại tôi cũng không rõ lắm.”
“Trước đây tôi có một khách hàng, bệnh án của cô ấy rất thú vị. Lúc nói chuyện với người khác, cô ấy luôn cảm thấy vô cùng buồn ngủ, nói nhiều thì dễ hô hấp dồn dập. Nhưng không phải cô ấy không thích nói chuyện với người khác, chỉ là một khi nói chuyện thì sẽ nhớ đến dáng vẻ lúc nhỏ vì nói sai mà bị ba mẹ phạt tội. Bởi vì lúc cô ấy còn nhỏ, ba mẹ cô ấy luôn thích để cô ấy phát biểu trước đám đông, hi vọng cô ấy có thể đ ĩnh đạc nói chuyện, thể hiện tài ăn nói không tầm thường ở các buổi gặp gỡ. Nhưng cô ấy vẫn luôn hướng nội, cho nên cực kỳ sợ tình cảnh này.”
Bác sĩ Ngô đã hành nghề nhiều năm, quả thực rất có nghiên cứu về mảng “rối loạn cảm xúc”: “Cho nên tôi đoán, thứ mà cậu gạt bỏ có lẽ không phải ở bản thân việc tiếp xúc mà là một vài ấn tượng tiêu cực nào đó do động chạm mang đến.”
Cuối cùng bác sĩ Ngô đưa ra ý kiến: “Cậu có thể tìm những người khác xung quanh cậu để thử, xem là thật sự không bài xích hay chỉ đối với “người đó” thôi.”
Chiều hôm đó, Trì Thanh nhớ đến lời nói của bác sĩ Ngô, do dự hôm nay có nên ra ngoài một chuyến tìm người thử không.
Găng tay còn chưa mang vào thì Quý Minh Nhuệ đã gửi một tin nhắn đến.
Quý Minh Nhuệ: Ông có nhà không?
- ?
– Nếu có thì đừng đi đâu, mẹ tôi gói chút sủi cảo, bảo tôi đem đến cho ông, đúng lúc tôi đến gần đó làm việc.
Trì Thanh vội lướt xong, trả lời một câu.
– Không đóng cửa, ông đến thẳng là được.

Quý Minh Nhuệ xách theo hai hộp sủi cảo, lúc lên thang máy nói thầm trong miệng: “Sao hôm nay lại chủ động cho mình vào nhà nhỉ? Trước đây chẳng phải đều bảo mình không có việc gì thì bớt đến tìm sao?”
Sau khi lên, Quý Minh Nhuệ giống như người mẹ già, nhét hai hộp sủi cảo vào trong tủ lạnh giùm Trì Thanh: “Ông chuyển qua đây mấy ngày rồi, tôi vốn phải đến đây thăm ông từ lâu, nhưng dạo này bận quá.”
Anh ta vốn nói nhiều, sau khi mất khống chế, số lượng lời nói mà Trì Thanh nghe thấy tăng lên gấp đôi: [Vụ án chậm chạp không có tiến triển, sau khi toàn bộ suy đoán ban đầu bị đánh đổ thì, haiz, thật sự thành một vụ án huyền bí.]
“Chờ tôi bận xong thì tôi tìm ông ăn bữa cơm chuyển nhà, nấu ở đây.” Lúc nói chuyện, Quý Minh Nhuệ đóng cửa tủ lạnh, vừa quay đầu lại thì nhìn thấy Trì Thanh đang dựa vào cửa bếp nhìn mình. Người anh em này của anh ta vốn trông u ám, lúc này cứ nhìn chằm chằm mình, nhìn đến mức sau lưng anh ta run lên, cảm thấy mình giống như cá trên thớt: “… Ông nhìn tôi làm gì?”
“Cậu có thể tìm người khác xung quanh cậu thử.”
Trì Thanh nhớ đến lời nói của bác sĩ Ngô, chợt bảo: “Ông qua đây.”
Quý Minh Nhuệ: “?”
Trì Thanh nhìn khoảng cách giữa mình với Quý Minh Nhuệ còn có thể đứng thêm hai người nữa, im lặng mấy giây: “Ông đứng xa như vậy làm gì?”
Quý Minh Nhuệ hoàn toàn chẳng hiểu gì hết: “???”
Khoảng cách giữa hai người là thói quen mà Quý Minh Nhuệ đã hình thành trong nhiều năm qua.
Mấy năm nay anh ta không dám đến quá gần Trì Thanh, Trì Thanh dễ phát bệnh, còn anh ta thì dễ bị đánh.
Quý Minh Nhuệ cẩn thận tiến lên trước một bước, thấy Trì Thanh thật sự không có phản ứng, lúc này mới tiến thêm bước nữa: “Anh hai, hôm nay anh có hơi khác thường đó…”
Trì Thanh không đeo găng tay, tay rụt lại trong tay áo, chuẩn bị tâm lý xong mới vươn tay ra một chút: “Ông đừng nhúc nhích.”
Đầu Quý Minh Nhuệ đều là dấu chấm hỏi.
Sau đó anh ta mở to mắt nhìn Trì Thanh duỗi tay, chạm vào tay anh ta với vẻ mặt ghét bỏ: “…”
Âm thanh biến dạng bên tai Trì Thanh lập tức áp đảo các âm thanh khác, tiếng cảm thán vang lên: [Đây không phải chuyện có thể giải thích bằng hai từ “bất thường”, mình nghi ngờ hôm nay cậu ta bị điên rồi.]
Trì Thanh chạm xong thì nhanh chóng rút tay về.
“Đây là lời khuyên mà bác sĩ cho.” Trì Thanh không muốn bị coi thành kẻ điên lắm, giải thích, “… Một loại phương án chữa trị.”
Quý Minh Nhuệ bừng tỉnh: “Vậy bây giờ ông cảm thấy thế nào? Có tác dụng gì không?”

Trì Thanh: “Cảm thấy hơi buồn nôn.”
Không chỉ buồn nôn, bây giờ cả người anh đều khó chịu.
Trì Thanh: “Ông đi được rồi, cảm ơn dì giùm tôi.”
Quý Minh Nhuệ: “…”
Trì Thanh thử xong thì trở mặt vô tình: “Tôi đi rửa tay.”
Quý Minh Nhuệ: “???” Cũng không cần chê đến thế này chứ.
Quý Minh Nhuệ nói: “Một màn anh em mà dùng từ “buồn nôn” nói thì có hơi quá đáng đó.”
Thực ra, tay Trì Thanh có mấy chỗ dễ ửng đỏ, đều là tật xấu do thường xuyên rửa tay quá nhiều để lại, da mỏng, vừa chà đã đỏ.”
Sau khi vào nhà vệ sinh, anh rửa tay hai lần, lau khô theo thói quen, đến lúc này mới đành phải thừa nhận: Giải Lâm dường như là ngoại lệ thật.
Một ngoại lệ mà anh không nghe thấy tiếng lòng, có lẽ cũng chính vì thế mà không nghe thấy, dần dần bắt đầu không còn bài xích tiếp xúc.
Lúc Trì Thanh rửa tay xong mở cửa bước ra thì điện thoại Quý Minh Nhuệ vừa vặn reo lên.
Anh ta vừa thay giày ở huyền quan, vừa nghe máy: “Alo? Hiểu Lan à? Có chuyện gì?”
Lúc này Tô Hiểu Lan đang đứng ở cửa một tòa nhà đơn nào đó trong tiểu khu Thiên Thụy, sau lưng cô là một sợi dây cảnh báo vô cùng bắt mắt, đây là dấu hiệu phong tỏa hiện trường.
Tốc độ nói của Tô Hiểu Lan rất nhanh: “Tôi đang ở Thiên Thụy, bên này xảy ra chuyện rồi.”
Tiểu khu Thiên Thụy chẳng qua chỉ cách tiểu khu Dương Viên bị phong tỏa kiểm tra không lâu trước đây một con đường, hai tiểu khu đối diện nhau. Lúc này trên đường đông nghịt người đến nghe ngóng tin, trong con đường chật hẹp, tụ tập một nhóm người, những dân cư này vừa bàn tán vừa nhìn vào trong tiểu khu.
“Tìm thấy một xác chết nữ ở Thiên Thụy, cũng sống một mình. Cô gái đó ở một mình, khoảng chừng 23 tuổi.”
Động tác mang giày của Quý Minh Nhuệ khựng lại.
“Chết trong đêm qua sao?”
“Không.” Tô Hiểu Lan mới đến hiện trường, cô che ngực, nhớ lại cảnh tượng vừa nhìn thấy không khỏi buồn nôn, bình tĩnh lại mới nói, “Chết một tháng rồi, người bị nhét trong tủ lạnh. Bắt đầu từ tháng trước chủ nhà hối cô ấy đóng tiền thuê nhà tháng sau, hối thế nào cũng không có phản ứng. Hôm nay chủ nhà dẫn người đến nhà định thanh lý đồ đạc của cô ấy, tìm một khách thuê khác, cuối cùng vừa mở tủ lạnh thì nhìn thấy xác chết của cô gái đó.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.