Nhân Cách Nguy Hiểm

Chương 160: Xuân




Dịch: LTLT
Tất cả họng súng đều ngắm vào Z, vụ án này gần như đã ngã ngũ.
Quý Minh Nhuệ thở phào một hơi, báo cáo với người bên ngoài: “Đã khống chế được người rồi!”
Nhưng vào lúc này, Giải Lâm nhìn Z bỗng nhiên nói: “Không, tạm thời vẫn chưa.”
Trì Thanh: “Trong tay gã đã không còn con tin rồi, đối mặt với nhiều cảnh sát như thế gã còn làm được gì chứ?”
Trì Thanh hỏi tiếp: “Chẳng lẽ chỗ này còn có bẫy khác?”
Anh hỏi xong lại tự phủ định khả năng này.
“Không thể nào, nơi này đã bị cắt điện từ lâu, chẳng có gì cả. Vả lại hiện tại gã hành động khó khăn, với phạm vi hành động này dù có bẫy cũng không thể khởi động. Nếu như là bom tự chế có hẹn giờ thì gã sẽ chú ý đến thời gian, nhưng rõ ràng là gã không như thế.”
“Không phải.” Giải Lâm nói, “Mau đè gã lại, rất có thể gã sẽ…”
Gần như cùng lúc với Giải Lâm nói, Z đã nhúc nhích.
Gã bỗng nhiên từ dưới đất bật dậy, nhào về phía cảnh sát đứng gần gã nhất. Ngay sau đó, trong mấy giây ngắn ngủi tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng, đến bốn từ uy hiếp “không được nhúc nhích” còn chưa kịp nói ra, thì tay Z đã đè chặt lên cây súng mà cảnh sát đó đang cầm trong tay.
Gã muốn cướp súng!
Kẻ địch đột ngột áp sắt, muốn khống chế gã không còn lựa chọn nào khác. Phản ứng đầu tiên của hầu hết cảnh sát đều là: Nổ súng.
Có cảnh sát hành động quyết đoán, lập tức nhắm vào chân của Z. Trước khi gã sắp bóp cò, cảnh sát đó để ý quỹ đạo hành động của Z hình như không giống với anh ta nghĩ. Bởi vì hành động của Z không phải là cướp lấy khẩu súng trước mặt, mà ngược lại gã cố định họng súng, để họng súng tiếp tục nhắm vào mình.
Sau đó, tay của Z đặt lên tay người cảnh sát đặt trên cò súng.
Không hề do dự, gã dùng sức ấn xuống.
Hình như Z đã mỉm cười.
Họng súng gần như dính vào vị trí tim của Z. Trong một khoảnh khắc nào đó, người cảnh sát đang cầm súng dường như có thể nghe thấy tiếng nhịp tim truyền đến từ họng súng đen ngòm. Nhưng ngay lập tức, đạn đã xuyên qua vị trí ấy với tốc độ mắt thường không thể nhìn thấy được.
“Pằng!”
Âm thanh này là âm thanh phát ra từ trong tay người cảnh sát đó.
“Pằng pằng!”
Âm thanh này là từ súng của cảnh sát khác trong lúc hoảng loạn.
Con ngươi của Z trong nháy mắt trợn to, sau đó lại thu nhỏ. Ngay sau đó, tiếng nhịp tim truyền đi từ họng súng đã ngừng lại.
Trong mấy giây họng súng dính chặt vào tim, Z nghĩ đến những chi tiết vụn vặt của mười năm trước.
Mười năm trước, gã trở thành “con trai” của Dương Yến.
Một người con trai không thể gặp người ngoài.
Gã chỉ có thể thích thứ mà đứa bé mặt tròn kia thích, bao gồm màu sắc, khẩu vị và sở thích.
Có một buổi tối trước khi đi ngủ, gã nhớ đến cậu bé mặt tròn lúc ở chung phòng với gã đã nói: “Tớ lạnh quá, cậu có lạnh không? Chắc tớ sắp bị bệnh rồi. Trước đây lúc tớ bị bệnh, mẹ tớ sẽ hát cho tớ nghe.”
Lúc đó mùa đông vẫn chưa qua. Gã tắt điều hòa trong phòng, mở cửa sổ.
Gã lớn lên theo quỹ đạo cuộc sống của đứa bé đó. Khi đứa bé đó phải đi học cấp 3, ngày nào gã cũng xem sách vở cấp 3 mà người phụ nữ mua về.

Thành tích một hóa của cậu bé mặt tròn không tốt lắm, nên lúc gã làm bài tập hóa không thể làm được điểm cao quá, cố ý làm sai vài câu. Người phụ nữ sẽ nhìn gã bằng ánh mắt tràn trề yêu thương: “Sao con vẫn thế này chứ? Thành tích môn nào cũng giỏi, chỉ có môn hóa… làm sai hoài.”
Nhưng thời gian dần trôi qua, chút ký ức mười năm trước chầm chậm bị loãng đi bởi thời gian đang không ngừng tiến về trước và kéo dài ra.
Gã và người phụ nữ bắt đầu có vài ký ức chỉ thuộc về bọn họ.
“Tết năm nay, chúng ta cùng đi mua sắm đồ Tết nhé?”
“Chú thỏ bên đường dễ thương ghê, con muốn nuôi không?”
“Bài tập làm rất tốt, con muốn thưởng gì nào? Ngày mai chúng ta đến viện bảo tàng mới mở xem thử được không?”
Có lẽ là vì những kí ức này không ngừng tăng lên, gương mặt nào đó bị lãng quên ở sâu trong ký ức càng ngày càng rời xa Dương Yến. Bà ta thỉnh thoảng bị đau đầu, đầu đau đến mức không chịu được. Sau đó, trong túi của bà ta thường chuẩn bị thêm mấy vỉ thuốc giảm đau.
Gã nhớ mãi, đó là một ngày mưa.
Năm đó, gã vừa tròn 18 tuổi. Giống như những người cùng tuổi khác, gã trổ giò, không còn là dáng vẻ thấp bé khi xưa. Gã mặt áo hoodie đơn giản, dáng người gầy gò, đội mũ và khẩu trang đi ra ngoài đưa dù cho Dương Yến.
Dương Yến từng chuyển nhà một lần. Sau khi rời khỏi đám hàng xóm biết con trai Dương Yến đã chết, hành động của gã không còn bị hạn chế nữa.
“Trời mưa rồi mẹ.” Gã đứng ở cửa hàng tiện lợi, để điện thoại bên tai gọi điện cho Dương Yến nói, “Mẹ không mang dù, con đến đón mẹ nhé.”
Lúc gã nói chuyện, trước cửa của cửa hàng tiện lợi có một con mèo hoang. Tâm trạng của gã tốt, cán dù lệch về phía mèo hoang, vừa vặn che mấy hạt mưa từ trên mái hiên rớt xuống.
Lúc đó Dương Yến đang đau đầu. Bà ta chỉ thuận miệng “ừ” một tiếng, sau đó cúp điện thoại tìm thuốc giảm đau.
Lục tìm trong túi không thấy, thế là bà ta chỉ có thể vừa chịu đựng cơn đau đầu vừa đứng ở cửa trung tâm thương mại chờ “con trai”.
Đầu càng ngày càng đau… càng ngày càng đau…
Đau quá đi…
Bà ta mơ hồ nghe thấy một giọng nói non nớt ở cách xa:
“Mẹ ơi!”
Là ai đang gọi bà ta?
“Mẹ ơi!”
Tinh thần Dương Yến bị hai tiếng mẹ ơi này làm cho hoảng hốt. Đầu đau đến mức sắp nổi điển ở nơi công cộng. Bà ta không chú ý đến chàng trai cao hơn mình nửa cái đầu cầm dù, đi dọc con đường bị ướt mưa đến trước mặt bà ta.
Thế là bà ta nghe thấy một tiếng “mẹ” đến từ thế giới thực.
“Đi thôi.” Gã che dù, đứng trước mặt bà ta nói, “Chúng ta về nhà.”
Nhưng khi hai người đi được một đoạn đường, Dương Yến lại trở nên kỳ lạ.
Bà ta bước đi càng ngày càng chậm.
Bỗng nhiên, ở ngã tư đúng lúc đèn đỏ sáng lên, bà ta chợt hỏi: “Cậu là ai?”
Tiếng còi xe trên đường ồn ào, gã không nghe rõ: “Gì ạ?”
Dương Yến dừng bước, dù không che đến chỗ bà ta.
Bà ta hoàn toàn mặc kệ mưa đang rơi trên người mình, hỏi: “Cậu không phải con trai tôi… Rốt cuộc cậu là ai?”

“Mẹ, mẹ đang nói gì vậy? Con là con trai mẹ mà.”
“Cậu không phải.” Ánh mắt của Dương Yến trong trạng thái tỉnh táo bỗng nhiên trở nên sắc bén. Trong ánh mắt bà ta nhìn chàng trai không còn “tình yêu” nữa, “Con trai tôi sao lại là loại người giống như cậu? Cậu không giống nó chút nào. Con trai tôi tốt bụng, lạc quan. Nó chắc chắn không giống người như cậu.”
Gã đứng ở ngã tư, đèn tín hiệu màu đỏ lóe sáng sau lưng gã. Gã bước lên một tiếng, lặp lại lời nói của Dương Yến một cách rất chậm, rất chậm: “… Người giống như con?”
Vẻ mặt Dương Yến trở nên kích động. Bà ta nghĩ rằng chàng trai này tiến lại gần là muốn ra tay với bà ta. Dương Yến vung tay lên, cú vung tay này vừa khéo đánh vào cán dù, cây dù bị bà ta đánh rơi xuống đất.
“Ầm ầm…”
Tiếng sấm từ xa truyền đến.
“Cậu không phải con trai tôi. Con trai tôi sẽ không giống… ác ma… giống như cậu.”
Mưa dần to lên.
Z nhớ rõ lúc ấy mình nhìn Dương Yến rất lâu, sau đó gã mím môi nói một chữ: “Con…” Sau đó không còn gì nữa.
Câu nói sau đó Dương Yến không nghe thấy, có lẽ gã chẳng hề nói gì cả, hoặc là không có ai chú ý.
Tại sao lại nhớ đến hôm ấy chứ?
Trong mấy giây cuối cùng thuộc về gã, Z nghĩ.
Tại sao không phải là cảm giác sung sướng lúc giết người, nhớ đến lúc cầm dao đâm vào da thịt, nhớ đến cảm giác bọn họ thầm thì vào tai gã xong nhìn bọn họ cũng sa lầy giống như gã, mà nhớ đến ngày mưa hôm ấy. Gã nhớ đến lời gã muốn nói hôm ấy.
Hôm ấy gã đứng trong cơn mưa, câu gã muốn nói là: “Con vốn nghĩ rằng… sống tiếp giống như này cũng được.”
Gã thế mà cảm thấy mình có thể sống tiếp như này.
Mưa rất to.
Khắp người gã đều bị ướt.
Vào hôm đó, cuối cùng gã đã nhận ra, trong địa ngục không có đường.
“Ai bắn súng?! Cậu bắn à?!”
“Không phải tôi. Gã… gã tự bắn.”
Ngay lập tức, tất cả nhân viên y tế đều bắt đầu cấp cứu. Bác sĩ mặc áo blouse trắng, trợ lý cầm hộp thuốc, cùng với các nhóm nhân viên bên ngoài cửa chờ lệnh đều xông vào. Không gian chật hẹp trở nên vô cùng chen chúc.
Dù tất cả mọi người đều biết rõ: “… Bị súng bắn vào vị trí đó, có lẽ không còn mạng nữa.”
“…”
Xác chết của Z nằm yên tĩnh trên mặt đất. Sau khi xác nhận tử vong, trên người gã có thêm một tấm vải trắng. Vải trắng không che được lỗ máu ở ngực gã, máu tươi nhuộm đỏ vải trắng.
Trì Thanh đứng bên cạnh, khi Z nhào về trước trái tim anh cũng giật nảy lên. Anh trơ mắt nhìn máu đỏ thẫm đang không ngừng lan rộng từng vòng trên vải trắng: “Gã… tự sát rồi?”
“Tại sao chứ?” Trì Thanh không hiểu nổi, “Vừa rồi anh đoán trúng à?”
Trì Thanh vốn khó hiểu được một vài cảm xúc phức tạp. Khoảng thời gian này anh tiến bộ rất nhiều, có thể phân biệt được người khác vui thật hay là giả vờ vui mừng, với cảm xúc cơ bản kiểu tại sao lại đau lòng. Nhưng “tự sát” hiển nhiên vượt xa mọi cảm xúc khác.

Giải Lâm cũng nhìn tấm vải trắng đó, bên tai là tiếng ồn ào của người ra vào tấp nập. Những âm thanh này khiến Z bây giờ càng yên tĩnh hơn. Hắn nói: “Bới vì gã đã không muốn chơi nữa từ lâu rồi, sống hay là chết đối với gã mà nói không có gì khác biệt. Gã không bao giờ sợ chúng ta tìm ra được, ngược lại có lẽ gã đã chờ ngày này rất lâu. Cái chết đối với gã mà nói là một loại giải thoát, cũng chỉ có cái chết mới có thể khiến gã giải thoát.”
“Gã là một người cực kỳ bi quan và kiêu ngạo. Gã có sự tự cao của mình. Gã có thể chọn kết thúc mạng sống của mình, nhưng gã không muốn bị bất cứ ai “trừng phạt” ngoại trừ bản thân gã. Dù sao thì trong thế giới của gã…” Trước mắt Giải Lâm xuất hiện hình ảnh nhà thờ đó, “… Gã chính là thần.”

“Mẹ ơi!”
“Bố ơi! Hu hu hu!”
Bên ngoài khu vui chơi, những đứa trẻ được giải cứu nháo nhào chạy về phía người thân của mình.
“Con sợ quá.” Có đứa bé ôm mẹ nói, “Con thật sự rất sợ.”
Người phụ nữ mắt đỏ bừng. Bảy ngay nay trong nhà luôn có tiếng khóc, nhưng cô không thể hiện ở trước mặt con mình, chỉ xoa đầu con nói: “Con rất giỏi, rất dũng cảm… Chúng ta về nhà thôi.”
Cũng có vài phụ huynh, sau khi nhận được tin tức thì ở đây chờ, nhưng chờ rất lâu vẫn chưa thấy con mình bước ra.
Giải Lâm và Trì Thanh cũng lên xe. Trì Thanh ngồi trong xe, nhìn qua cửa kính thấy nhân viên y tế khiêng băng-ca đưa xác chết lên xe cấp cứu. Thần kinh căng thẳng cao độ ngay lúc này bỗng nhiên trùng xuống, cơn mệt mỏi rã rời dâng lên, bất giác anh phát hiện vết thương trên tay mình còn chưa băng bó xong. Khi ấy Dương Yến quá kích động, không có tâm tư để băng bó cho anh.
Vết thương trên cánh tay Giải Lâm vừa rồi đã được bác sĩ vội vàng xử lý. Hắn chuẩn bị lái xe thì liếc thấy Trì Thanh đang nhíu mày: “Em sao thế?”
Nói xong, ánh mắt hắn dời xuống, nhìn thấy vết thương trên tay anh.
“Đưa tay cho anh.” Giải Lâm lục ra một hộp thuốc cấp cứu rất nhỏ ở trong xe, tháo miếng băng gạc màu trắng băng bó lộn xộn ra từng chút một, quả nhiên nhìn thấy vết thương chưa được xử lý bên trong. Hắn nói tiếp, “Băng bó kiểu gì đây, em có đau không?”
Trì Thanh nói thật: “Cũng ổn, chịu được.”
Vụ án đã kết thúc, tâm trạng Giải Lâm cũng nhẹ nhõm được một chút. Hắn thuận miệng nói: “Chẳng phải lúc này em nên làm nũng với anh sao?”
Trì Thanh nhíu mày càng chặt.
Giải Lâm vừa xé tăm khử trùng vừa bắt đầu dạy tại chỗ: “Anh Giải Lâm, em đau quá à.”
Trì Thanh: “…”
Giải Lâm mặt bình tĩnh: “Muốn anh hôn, muốn anh ôm cơ.”
“… Cút xuống xe.”
“Không làm nũng thì thôi.” Giải Lâm không chịu từ bỏ, “Lời ngon tiếng ngọt có thể giấu trong lòng, nhưng phải có hành động.”
Trì Thanh mặt lạnh tanh: “Em không muốn nói lần hai.”
Giải Lâm lầm bầm “vô lương tâm” trong miệng, khử trùng cho Trì Thanh xong hắn lại xé một túi băng gạc tiện lợi, cẩn thận quấn từng vòng lên tay Trì Thanh. Sau đó hắn bỗng nhiên nhắc đến Giải Phong: “Không biết tại sao anh có cảm giác rất kỳ lạ. Anh cảm giác hôm nay là… lần anh gần anh ấy nhất.”
Năm ấy Giải Phong từng lướt ngang qua sự thật, cho đến thời khắc cuối cùng anh ấy vẫn không từ bỏ. Đội trưởng đội cảnh sát hình sự trẻ nhất mười năm trước, vào lúc đó đã nghĩ đến khả năng bí ẩn này. Anh từng đến khu vực này, có lẽ mười năm trước, chàng trai dịu dàng hăng hái ấy cũng từng đi đến khu vui chơi này.
Bọn họ đang đi trên con đường Giải Phong từng đi năm đó, cũng hoàn thành việc mà năm đó Giải Phong chưa làm xong.
Cuối cùng Giải Lâm nhìn phía chân trời sắp sáng lên bên ngoài cửa xe, nói: “Lúc Z nhắc đến anh ấy, anh không thấy tiếc nuối cũng không đau lòng quá. Anh cảm thấy tự hào vì anh ấy.”
Băng bó xong xuôi.
Giải Lâm cúi đầu hôn lên đầu ngón tay của Trì Thanh: “Thuốc đặc hiệu chuyên dùng.”
Trì Thanh khẽ nhúc nhích ngón tay.
Lúc này bên ngoài xe có động tĩnh mới, Dương Yến được các cảnh sát khác đỡ đi, chậm rãi bước ra.
Sắc mặt của bà ta tiều tụy, giống như vẫn còn đang bàng hoàng.
Giải Lâm nhìn bước chân yếu ớt của bà ta, bỗng nhiên nhắc đến một chi tiết: “Đúng rồi, còn có việc này, em có chú ý đến không…”
Giải Lâm còn chưa nói hết thì Trì Thanh đã biết hắn muốn nói gì: “Anh muốn nói bước chân ấy?”
Giải Lâm không nói tiếp nữa.

Hắn biết Trì Thanh cũng đã nhìn thấy.
Với sức quan sát của mình, Trì Thanh không thể không để ý đến động tác bất giác hơi bước lùi về sau lúc Dương Yến mới bước vào. Khi ấy, bà ta nhìn cảnh tượng hỗn loạn trong phòng. Sau khi bước vào phòng, bà ta hoảng sợ nhìn vết máu trên ao nước, vô thức muốn lùi về sau.
Chi tiết này thật sự rất là nhỏ.
Cảnh sát không chú ý, Quý Minh Nhuệ không chú ý, có thể chỉ có ba người để ý đến chi tiết này.
Hắn, Trì Thanh và Z.
Có lẽ khoảnh khắc Dương Yến xuất hiện trong tầm mắt mình Z đã phát hiện rồi.
Từ giây đầu tiên Dương Yến xuất hiện trước mắt gã thì gã đã biết “người mẹ” này không phải mẹ của gã.
Một người mẹ yêu thương con sâu sắc, sao có thể bất giác lùi lại?
Nhưng có lẽ vào giây phút đó, trong lòng Z nghĩ dù có giả cũng không sao.
Gã đã sớm không còn để ý, cũng không thể cố chấp chuyện thật giả nữa.

Bên ngoài xe.
Cảnh sát phụ trách chăm sóc Dương Yến lo lắng trạng thái tinh thần của bà ta, cả đoạn đường đều nói chuyện với bà ta. Lúc này anh đang an ủi bà ta nói: “Đã kết thúc rồi, qua hết rồi… Không sao đâu…”
Dương Yến không nói lời nào.
Bà ta dường như đã mệt lắm rồi, mỗi bước đi đều giống như không đạp lên mặt đất.
Cảnh sát dẫn Dương Yến lên xe chuẩn bị đưa bà ta về nhà. Người phụ nữ ngồi ở ghế sau xe cảnh sát, đèn xanh đỏ trên nóc xe không ngừng nhấp nháy. Bởi vì còn phải thu thập chứng cứ và tiếp tục khám xét ở hiện trường nên tiếng còi xe cảnh sát vẫn không ngừng vang lên xung quanh.
Xe chầm chậm khởi động.
Cảnh sát suy nghĩ cẩn thận, muốn hỏi bà ta về thẳng nhà hay là đưa bà ta đến nơi khác trước, dù sao trong “ngôi nhà” kia của bà ta còn có rất nhiều dấu vết của Z.
Nhưng lời nói của cảnh sát mới đến bên miệng, anh nhìn qua kính chiếu hậu thì phát hiện ánh mắt của Dương Yến đang thẫn thờ rời rạc, không hề báo trước bỗng nhiên nước mắt chảy ra từ hốc mắt của bà ta.
Giọt nước mắt này rơi rất vội vàng.
Bản thân Dương Yến cũng không phát hiện mình đã khóc. Qua rất lâu, lâu đến mức xe đã rời khỏi khu vui chơi lúc này bà ta mới đưa tay lên, lấy ngón tay lau đi.
Sau đó ánh mắt bà ta lệch đi vài phân, dường như muốn nhìn gì đó qua kính chiếu hậu.
Trong kính chiếu hậu, khu vui chơi đã biến thành một điểm đen dù nhìn thế nào cũng không thể rõ ràng được.

“Trời sáng rồi.”
Trì thanh nhìn màu trắng bạc dần dần hiện ra ở đường chân trời nói.
Giải Lâm cũng liếc nhìn. Hắn nhìn thấy ánh bình minh từ từ mọc lên từ đường thẳng. Vùng ánh sáng này xuyên qua tầng mây màu xanh mực nhuộm đỏ một góc trời. Bầu trời từ màu xanh như màu mực đen biến thành xanh nhạt.
Trông giống như màn đêm đã bị đánh lui.
Mùa đông năm nay với mùa đông tối tăm mười năm trước có liên quan với nhau. Đều là mùa đông, vụ án bắt cóc lần lượt xảy ra, nhưng mọi người đều biết tất cả đã kết thúc. Vụ án cũ kia đến hôm nay đã kết thúc hoàn toàn.
Sự thật chứng minh “kẻ đó” có thể gi ết chết được.
Từ nay về sau, sẽ không còn trò chơi hoang đường kia nữa, sẽ không còn mùa đông lạnh giá như thế nữa, cũng sẽ không còn “cái ác” được truyền lại theo cách này nữa.
Trì Thanh cảm thấy chút ấm áp. Thời tiết ngày càng ấm lên, mấy hôm nay tốc độ chuyển sang ấm áp vô cùng nhanh, quần áo mặc trên người lúc này lại cảm thấy có hơi nóng.
Trên ngọn cây vốn xơ xác bên ngoài cửa xe không biết từ khi nào lặng lẽ mọc lên vài chồi non xanh nhạt.
Mùa đông năm nay sắp kết thúc rồi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.