Nhân Cách Nguy Hiểm

Chương 13: Cậu bé




Trì Thanh chắc chắn có thể khẳng định một điều.
Đó chính là… một tiếng trước, anh quả thực điên rồi mới đụng tay Giải Lâm ở dưới bàn ăn.
“Nói đùa thôi.” Giải Lâm nhìn vẻ mặt muốn rời khỏi đồn cảnh sát bây giờ của anh, rút tay về, lại mở hồ sơ trên tay còn lại đưa đến trước mặt anh, “Không chọc cậu nữa, xem hồ sơ không?”
Thực ra Trì Thanh chưa xem hồ sơ hiện trường hoàn chỉnh, số lượng ảnh hiện trường mà Quý Minh Nhuệ để lại ở nhà anh có hạn, anh chỉ nhìn thấy lác đác mấy tấm hình, trạng thái khi chết của mấy con mèo hoang trong ảnh gần như giống nhau.
Tô Hiểu Lan chịu trách nhiệm ghi chép hồ sơ, buổi thẩm vấn của hai người Quý Minh Nhuệ với Lý Quảng Phúc rơi vào tình trạng bế tắc, cô cũng không còn việc gì để làm.
Thế là sự chú ý của cô nhanh chóng bị hai người “chụm đầu lại với nhau” xem hồ sơ thu hút.
Nói chụm đầu lại với nhau cũng không thích hợp lắm, bởi vì dù là cùng xem một bản hồ sơ nhưng giữa hai người có một khoảng cách khá an toàn, người tạo khoảng cách này – anh Trì Thanh tay đút vào trong túi áo khoác, cơn sốt nhẹ khiến anh trông không có tinh thần gì, mí mắt cụp xuống, dù như thế anh vẫn cố hết sức dùng không khí vạch ra một đường ranh giới vô hình với người bên cạnh.
Giải Lâm: “Cậu ngồi xa như vậy, có nhìn rõ không?”
Trì Thanh: “Thị lực của tôi tốt.”
“…”
Lúc hai người chỉ thảo luận về vụ án mới thể hiện ra sự hòa thuận hiếm có.
Dần dần tiến gần đến chủ đề, nghe có vẻ khá là ăn ý… chỉ là nội dung nói chuyện là lạ thế nào ấy.
Giải Lâm: “Thực ra dao răng cưa rất thích hợp dùng để chặt xác.”
Trì Thanh tỏ ý tán thành, anh bình thản nói: “Nếu như muốn vứt xác, rửa sạch dấu vết phạm tội thì quả thực chặt xác là một biện pháp tốt hơn vứt xác trong bãi cỏ.”
Ngón tay Giải Lâm đặt lên trang giấy: “Chỉ là phải tốn chút sức lực.”
Trì Thanh: “Với lại dễ dơ tay.”
Giải Lâm: “Nếu như là cậu, cậu sẽ chọn ném chúng ở chỗ nào?”
“Chợ thịt tươi gần đó.” Trì Thanh nói không chút chần chừ, “Ở chợ thịt tươi, tỉ lệ gây chú ý của xác động vật ít đi rất nhiều.”
Tô Hiểu Lan: “…”

… Cô đã nghe thấy gì vậy?
Tâm trạng lúc này của Tô Hiểu Lan khó mà diễn tả được, rõ ràng Lý Quảng Phúc mới là nghi phạm hiện tại được tìm thấy theo manh mối, nhưng sao cô lại cảm thấy so với Giải Lâm và Trì Thanh thì nghi phạm Lý Quảng Phúc dường như càng giống một quần chúng vô tội hơn?
Giải Lâm: “Đúng vậy, cho nên hung thủ lựa chọn ném vào trong bãi cỏ, thực ra là giữ suy nghĩ muốn bị người khác phát hiện. Kẻ đó muốn giết người nhưng không dám, luôn phải tìm chút cảm giác thỏa mãn ở nơi khác… Ví dụ như nỗi sợ hãi của quần chúng, thảo luận của người xung quanh.”
Trì Thanh không phán xét hung thủ nghĩ thế nào, bởi vì anh rất khó cảm giác được người khác đang nghĩ gì, lại có cảm giác tâm lý gì.
Nhưng mà hình như Giải Lâm rất giỏi về việc này.
Hồ sơ nhanh chóng được lật đến trang cuối cùng, trên tờ giấy cuối cùng là mấy tấm ảnh dấu giày mới thêm vào, những dấu giày dính máu này được kĩ thuật viên phát hiện lúc điều tra hiện trường đầu tiên cách đây mấy ngày, đồng thời dùng cách đo lường đo ra được kích cỡ đại khái của giày, là một đôi giày số 42, cùng kích thước với đôi giày ở hiện trường vứt xác.
Tô Hiểu Lan cảm nhận được chủ đề của hai người cuối cùng cũng từ con đường “phạm tội” quay về lại rồi. Cô thấy Giải Lâm bỗng nhiên không nói nữa, ánh mắt của hắn ngừng lại một lát trên mấy tấm ảnh dấu giày đó, chợt nhíu mày.
Còn Trì Thanh cũng hiếm khi rút tay ra khỏi túi áo, ngón tay thon dài rút ra một tấm ảnh hiện trường từ trong tập hồ sơ.
Trong ảnh là con mèo Chinchilla của nhà bà cụ họ Vương, người chụp ảnh lúc ghi chép cố ý phóng to đặc trưng của mèo, ống kính rõ nét ngắm chuẩn lên đốm đen đặc biệt ở tai mèo.
Giải Lâm: “Cậu đang nhìn gì thế?”
Trì Thanh: “Tai mèo.”
Quý Minh Nhuệ đang liên tục xác nhận thông tin then chốt, hỏi Lý Quảng Phúc “anh thật sự không có trộm dao sao?”, còn chưa chờ Lý Quảng Phúc trả lời thì nghe thấy Giải Lâm không biết đã đi đến bên cạnh mình từ lúc nào nói: “Có lẽ anh ta không phải nghi phạm.”
“?”
Giải Lâm: “Dấu giày có vấn đề.”
Tối hôm đó trời quá tối, hắn cũng không để ý trên mặt đất ở hiện trường có dấu giày, sau khi xem hồ sơ mới phát hiện thấy bất thường.
“Hiện trường vụ án bị nước mưa xối rửa, cho nên không thể nào nhận ra, nhưng mà gót dấu giày bất ngờ lưu lại hiện trường thứ nhất, phần đặt chân xuất hiện hiện tượng nặng gót, rõ ràng hung thủ không mang giày của mình. Nếu như thật sự như thế, vậy thì kết luận “tố chất sức khỏe không tốt” của kẻ đó đã có căn cứ. “Kẻ đó” có lẽ không phải nam giới, khả năng là nữ giới cao hơn… Thậm chí, có thể chỉ là một đứa trẻ vị thành niên.”
Suy luận nữ giới cũng được đi, nhưng mà…
“… Đứa trẻ?”
“Nếu như là trẻ con thì tuổi của nó chắc khoảng chừng 12-15 tuổi.” Lúc nói chuyện, tay Giải Lâm chống lên bàn, tiến gần đến Lý Quảng Phúc đang ngồi nhận thẩm vấn ở đối diện với một tư thế vô cùng tự nhiên, rõ ràng là một đôi mắt cười, nhưng trong lời nói lại mang theo cảm giác áp bách bẩm sinh, “Anh Lý, anh nói đồ điện nhà anh hư rồi, anh một mình ra ngoài mua tua vít sao?”

Lý Quảng Phúc không đáp.
Ký ức của hắn ta theo câu hỏi này của Giải Lâm, quay lại đêm mưa ấy.
11:18 phút hắn ta ra ngoài, trời bên ngoài mưa rất to, bùn đọng lại trên đường, khó đi vô cùng, làm chân hắn ta dính bùn.
Hắn ta xoa xoa cánh tay, bất chấp thời tiết ẩm ướt lạnh lẽo, trong tay cầm dù, bước chân tăng tốc, muốn nhanh chóng mua xong đồ rồi về nhà.
11:30 phút.
Tạp hóa Tiện Dân sắp sửa đóng cửa ngừng bán.
Tay Lý Quảng Phúc suýt bị đông cứng mở cửa của cửa hàng ra.
“Đính đong!” Chuông cửa kêu lên.
Bé trai đang thu dọn dụng cụ học tập, bé ngẩng đầu lên, gọi một tiếng giòn giã: “Chú Lý.”
Lý Quảng Phúc cười với bé, không thu dù lại, mà hối con trai ở đằng sau mau bước vào: “Tiểu Khang, nhanh lên, đừng để bị ướt.”
Hắn ta nói xong, người bên ngoài mới chậm rãi bước vào.
Dáng người cậu bé cao hơn các bạn cùng lứa rất nhiều, cả người được bao trong áo khoác đồng phục rất dày.
“Một mình anh ra ngoài mua tua vít sao?” Giải Lâm hỏi lại lần nữa.
“Tôi…” Thực ra Lý Quảng Phúc không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà trong ánh nhìn chăm chú của Giải Lâm, hắn ta ấp úng nói, “Tôi… tôi đi một mình…”
“Chắc anh biết, chỉ cần một cuộc gọi đến hỏi cửa hàng rõ ràng thì sẽ rất nhanh biết được là một người hay là hai người.”
“…”
“Cần tôi hỏi lại lần cuối cùng không?”
“… Còn có con trai của tôi.” Lý Quảng Phúc nói, “Con trai tôi đi cùng tôi.”

“Tôi không biết mấy anh đang điều tra cái gì, nhưng mà nhất định không liên quan đến con trai tôi.”
Quý Minh Nhuệ cũng rất muốn nói: Chuyện này liên quan gì đến con trai hắn ta?
Chỉ dựa vào đặc điểm hung thủ mang giày không hợp chân không thể chắc chắn con trai hắn ta là nghi phạm chứ? Với lại một đứa trẻ, trước đây suy luận rằng có thể giết mèo để luyện tay, vậy thằng bé muốn giết ai?
Tuy con trai hắn ta là nghi phạm trộm dao, với lại lẻn vào nhà bà cụ họ Vương… khoan đã!
Quý Minh Nhuệ dường như tóm được một sợi dây.
Sợi dây này bắt đầu từ đêm mưa to liên tục ấy, bắt đầu từ một tượng gỗ nhỏ xíu không đáng chú ý, anh ta tóm được một đầu của sợi dây này, nhưng trong lúc nhất thời lại không tóm được đầu còn lại. Đến khi Giải Lâm chủ động nhắc đến vụ án tượng gỗ: “Lúc đó, mấy cậu tìm thấy một cái điện thoại cũ trong nhà của bà cụ họ Vương, điện thoại đó còn không?”
“Hai bên hòa giải suôn sẻ, đã trả lại từ lâu rồi.”
Quý Minh Nhuệ hỏi: “Điện thoại có vấn đề gì sao?”
Giải Lâm chỉ nói hai chữ: “Album ảnh.”
Quý Minh Nhuệ là người kiểm tra album ảnh của điện thoại đó, khi ấy anh ta theo lịch sử xem của Trì Thanh, xem một lượt các trình độ mà Trì Thanh đã mở, bởi vì là điện thoại cũ nên ảnh lưu trong album điện thoại không nhiều, có một vài tấm ảnh Lý Quảng Phúc chụp khi du lịch trước đây, ảnh mới thêm không nhiều… Nhưng mà anh ta nhớ ra tấm ảnh mới nhất trong đó.
Thời gian chụp chính là hôm xảy ra vụ án tượng gỗ, ảnh rất mờ, có trắng có đen, giống như thứ gì đó màu trắng đen lóe qua trước ống kính. Với lại tấm ảnh đó không giống chụp theo cách thường mà giống như không cẩn thận nhấn lộn nút chụp.
Ngẫm nghĩ kỹ lại, hình như còn có chút lông xù.

Giải Lâm hỏi: “Tấm ảnh thứ nhất trong album, có giống tai của con mèo Chinchilla kia không?”
“Giống.” Quý Minh Nhuệ dường như lập tức nghĩ thông được logic trong này. Lúc hai người nói chuyện đã tránh đương sự, đi đến hành lang, “Vậy là hôm đó, con trai Lý Đức Phúc có lẽ không phải đi trộm tượng gỗ mà thật ra là đi bắt mèo. Chuyện này có thể giải thích được vì sao điện thoại rơi trên đất, vì sao lại chụp được tấm ảnh như thế. Lúc bà cụ Vương về, thằng nhóc đó không kịp nhặt điện thoại, đành phải làm ra vẻ lanh trí tóm một thứ khác… Nhưng mà sao anh lại biết được?”
Giải Lâm cách tấm cửa kính, chỉ vào trong.
Phương hướng mà ngón tay của hắn chỉ vừa vặn chỉ về phía Trì Thanh đang ngồi vô cùng miễn cưỡng.
Trì Thanh chờ đến mất kiên nhẫn, ngồi trong sô pha, trông có vẻ hơi buồn ngủ, thỉnh thoảng ngước mắt nhìn đồng hồ trên tường, tính toán mình đã lãng phí bao nhiêu thời gian không cần thiết khi ngồi ở đây.
Mười phút trước.
Trì Thanh sau khi trả lời hai chữ “tai mèo” xong, lại nhìn tấm ảnh trong tay rất lâu: “… Vết đốm đen này, hình như tôi từng thấy ở đâu đó.”
Sau khi trải qua chuyện người anh em của mình với Giải Lâm cùng đưa đối phương đến đồn cảnh sát, Quý Minh Nhuệ ngạc nhiên về việc thì ra hai người họ có đủ bình tĩnh và năng lực ngồi suy luận vụ án cùng nhau.

Quý Minh Nhuệ lẩm bẩm nói: “Chẳng lẽ đây chính là âm âm thành dương* trong truyền thuyết sao?” (*số âm nhân số âm thành số dương, ở đây đại khái có nghĩa là hai người trái ngược gộp lại sẽ có cùng suy nghĩ)
Quý Minh Nhuệ nghĩ đến điều quan trọng nhất, cũng là điều mà tất cả mọi người lo lắng nhất bây giờ: “Nếu như Tiểu Khang này thật sự là nghi phạm, vậy động cơ giết người của nó là gì?”
Nói cách khác, người có thể bị hại là ai?”
“Tôi phải đi rồi, Tiểu Khang với Minh Minh còn đang ở nhà chờ tôi…” Lý Quảng Phúc chợt đứng dậy, mặc kệ Khương Vũ ngăn cản vẫn muốn đi ra ngoài, “Anh làm gì thế? Chuyện này dù thế nào cũng không liên quan đến tôi và Tiểu Khang, tôi không biết mấy người đang muốn tra gì, mấy người một là không có chứng cứ, hai là không có quyền, dựa vào đâu bắt tôi ở đây?”
Sau khi Quý Minh Nhuệ đi ra hành lang, Khương Vũ tiếp nhận vị trí của anh ta, vì đang ngồi nên không tiện dùng sức, lập tức không kéo hắn ta lại được.
Lý Quảng Phúc đi rất vội, thấy hai người đứng ở cửa, biết mình muốn đi không dễ như thế, bèn nhìn xung quanh tìm thứ gì đó phòng thân trước khi xông ra ngoài, lúc có người đến bắt hắn ta, hắn ta cũng dễ cản lại…
Hắn ta nhìn trúng cái ghế mà Giải Lâm mới ngồi, sau đó lúc cầm ghế vạ lây đến người đàn ông tâm trạng vốn đã không tốt ở bên cạnh.
Mí mắt buồn ngủ sắp khép lại của Trì Thanh lại hé ra một chút: “…”
Lý Quảng Phúc bỗng nhiên đến gần, vì cạnh ghế dễ chọt trúng người, Trì Thanh bèn đưa tay chắn chân ghế lại, vừa chắn thì mu bàn tay của anh đúng lúc đụng vào mu bàn tay phải đang vung lung tung của Lý Quảng Phúc.
[Mình phải về mau, không biết có phải Tiểu Khang còn đang tức giận với mình, cái tính của mình, mình không nên mắng nó.]
[Sau khi mẹ nó chết, nó vẫn luôn không chấp nhận mình tục huyền, cũng không muốn có thêm một em trai cùng cha khác mẹ. Nhưng mà mình thật sự không ngờ nó lại nói…]
Tất cả âm thanh đều lập tức đi xa.
Giọng nói của Khương Vũ ngăn cản Lý Quảng Phúc, tiếng ồn ào trong văn phòng, tiếng quát lớn của Quý Minh Nhuệ…. Những âm thanh này đều rời đi rất xa.
Bên tai chỉ có âm thanh biến dạng không ngừng phóng to, giống như có người ghé vào bên tai anh nhỏ giọng nói.
[Nó lại nói… nếu như không có em trai thì tốt.]
Giọng nói này ghé sát bên tai anh không ngừng nhấn mạnh: [… Nếu như không có em trai thì tốt.]

Nhưng mà những âm thanh hỗn loạn bỗng nhiên ngừng lại.
Trì Thanh chậm rãi chớp mắt, chậm nửa nhịp mới phát hiện, trong lúc rối loạn Giải Lâm kéo tay Lý Quảng Phúc ra.
Nhưng mà nguyên nhân âm thanh ngừng lại rõ ràng không chỉ vì Lý Quảng Phúc bị kéo đi, bởi vì một tay của hắn đè lên tay Lý Quảng Phúc, đồng thời tay còn lại cũng đang kéo tay anh.
Trì Thanh cụp mắt nhìn thấy ngón tay mình lúc này đang đặt hờ trong lòng bàn tay của Giải Lâm.
“Anh Lý.” Giải Lâm nhìn Lý Quảng Phúc nói, “Có gì từ từ nói, không có việc gì đừng đụng lung tung.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.