Nhà Tuck Bất Tử

Chương 1:




Đã từ lâu rồi con đường dẫn vào Treegap do đàn bò trông còn hơn cả nhàn nhã giẫm đạp lên mà thành. Chúng thơ thẩn theo những đường cong và hơi dích-dắc, đung đưa thân mình leo ngược lên cao tạo thành một mặt phẳng sinh động nối với đỉnh ngọn đồi nhỏ, rồi lại thong dong đi xuống giữa hai bờ cỏ ba lá rập rờn ong lượn, sau đó băng ngang qua mé đồng cỏ. Tại đây, đường viền của mặt phẳng ấy mờ đi. Chúng tản ra rồi như dừng hẳn lại, bắt đầu những cuộc dã ngoại yên bình theo kiểu bò: chậm rãi nhai cỏ và trầm tư về cái vô hạn. Gặm cỏ xong chúng lại tiếp tục lên đường và cuối cùng cũng đến được khu rừng. Nhưng vừa chạm vào bóng râm dưới những hàng cây đầu tiên, chúng đột nhiên đổi hướng, lượn theo một vòng cung rộng, cứ như thế đây là lần đầu tiên chúng có lý do để suy nghĩ xem mình đang đi đâu, và vượt qua ở bên cạnh.
Bên kia khu rừng, cảm giác nhẹ nhõm vô ưu tan biến. Con đường không thuộc về đàn bò nữa. Thay vào đó, hơi đột ngột, nó biến thành tài sản của con người. Và cùng lúc trời trở nên nóng bức khó chịu, bụi bốc mù ngột ngạt, còn bờ cỏ lơ thơ dọc bên đường có phần xơ xác tiêu điều. Bên trái đường xuất hiện căn nhà đầu tiên, một ngôi nhà thôn dã vuông vắn và vững chãi mang dáng vẻ đừng-đụng-vào-tôi nằm giữa một bãi cỏ bị cắt trụi sát sạt cho nhanh và được bao quanh bởi một hàng rào thép chắc chắn cao đến hơn một mét rõ ràng là muốn nói rằng, "Đi tiếp đi - chúng tôi không muốn bạn ở đây." Thế là con đường khiêm nhường nép mình đi tiếp, mỗi lúc lại qua thêm nhiều ngôi nhà nhưng càng lúc càng bớt đáng sợ, cứ thế mà dẫn vào làng. Nhưng ngôi làng không có ý nghĩa gì, ngoại trừ nhà giam và cái giá treo cổ. Chỉ có ngôi nhà đầu tiên là quan trọng; ngôi nhà đầu tiên, con đường, và khu rừng.
Khu rừng có cái gì đó thật lạ. Nếu vẻ ngoài của ngôi nhà đầu tiên gợi ý rằng tốt hơn hết ta nên bỏ qua nó, thì cái vẻ của khu rừng cũng vậy, nhưng là vì một lý do hơi khác. Ngôi nhà nom có vẻ tự đắc đến mỗi bạn chỉ muốn làm náo động ầm ĩ lên khi đi ngang qua, hoặc thậm chí choảng cho nó dăm ba cục đá. Nhưng khu rừng thì mang dáng vẻ mơ màng thiếp ngủ, như thuộc về một thế giới khác, đến nỗi bạn chỉ muốn nói thầm thì. Đó ít ra cũng là những gì đàn bò hẳn phải nghĩ: "Để nó yên; chúng ta sẽ không làm phiền nó."
Khó mà biết được con người có cảm thấy như thế về khu rừng hay không. Có lẽ là có vài người nghĩ vậy thật. Nhưng phần lớn mọi người đều đi theo con đường vòng ra khu rừng bởi vì đó là đường có sẵn. Không có đường xuyên qua rừng. Và dù sao đi nữa, đối với con người, còn có một lý do nữa khiến họ để cho khu rừng được yên: nó thuộc về gia đình Foster, chủ nhân ngôi nhà đừng-đụng-vào-tôi, và do đó là tài sản cá nhân dù nó có nằm bên ngoài hàng rào và có dễ vào đến đâu đi chăng nữa.
Quyền sở hữu đất là một thứ thật kỳ quặc nếu bạn để tâm nghĩ đến. Sau cùng thì người ta có thể sở hữu đất sâu đến mức độ nào? Nếu một người là chủ mảnh đất, thì người ấy có được sở hữu hoàn toàn cả bên dưới, hiểu theo khía cạnh hẹp nhất, cho tới tận từng mảnh tâm trái đất không? Hay là quyền sở hữu ấy chỉ bao gồm các lớp vỏ mỏng manh mà bên dưới nó mấy chú giun thân thiện chưa từng nghĩ đến chuyện vượt qua?
Dù gì đi chăng nữa thì khu rừng nằm bên trên, dĩ nhiên là ngoại trừ rễ cây, thuộc về gia đình Foster trong ngôi nhà đừng-đụng-vào-tôi đến từng cành cây ngọn cỏ, và nếu họ chưa từng vào đây, chưa từng thả bộ dưới những tán cây, thì đó là chuyện của họ. Winnie, đứa trẻ duy nhất trong nhà, chưa bao giờ đến đấy, dù đôi khi cô bé thường đứng bên trong hàng rào, lơ đễnh gõ nhịp một cái que lên những thanh hàng rào, và ngắm nhìn khu rừng. Nhưng Winnie chưa từng tò mò về nó. Khi đã thuộc về mình thì mọi thứ xem ra chẳng hề thú vị - chỉ thú vị khi chúng không phải là của mình thôi.
Mà khoảnh rừng cây rộng có vài mẫu này thì có gì thú vị cơ chứ? Đó chỉ là một không gian lờ mờ với những vệt nắng xuyên qua, một lũ sóc và chim, một lớp nệm lá ẩm trên nền đất và tất tật những thứ quen thuộc khác dù chẳng dễ chịu bằng – những thứ như nhện, gai và dòi.
Tuy vậy, nói cho cùng, đàn bò chính là thủ phạm làm cho khu rừng trở nên tách biệt, và đàn bò, bằng đôi chút thông thái mà chúng không đủ khôn ngoan để biết rằng mình sở hữu, thực ra đã rất thông minh. Vì nếu chung đi xuyên qua rừng thay vì đi đường vòng thì con người chắc đã theo đó mà đi rồi. Người ta hẳn sẽ để ý ngay đến cây tần bì khổng lồ nằm ngay chính giữa khu rừng, và rồi, theo thời gian, họ sẽ để ý thấy cả con suối nhỏ đang sùi bọt trào lên giữa đám rễ cây tần bì bất chấp đống đá cuội đã được lấp xuống để giấu nó đi. Và sẽ là một thảm họa khủng khiếp nếu quả đất già nua mệt lử này, dù cho có bị sở hữu đến tận phần lõi nóng bỏng của nó hay không, bỗng rung quanh trục như con bọ trên chiếc đinh ghim.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.