Nhà Trọ Hoa Yêu

Chương 40: Phải kiên trì diễn trò trong hai ngày




Chước Tử không đi tìm Thiển Thiển thì nàng ấy đã đến tìm bọn họ.
Thư Sinh đang định khoe với Chước Tử đã chuẩn bị chăn ấm đệm êm xong xuôi thì tiếng gõ cửa vang lên. Chước Tử mở cửa, hỏi: “Thiển cô nương, cô muốn lấy nước ấm hay ăn khuya à?”
Thiển Thiển bước vào, khóa trái cửa lại: “Hừ, ta vừa đuổi Yêu Bát đi, ta có chuyện muốn nói với hai người.”
Thư Sinh nhíu mày nói: “Buổi tối mà Yêu Bát lại rời khỏi cô à?”
Thiển Thiển gật đầu: “Hắn nói ở đây có thượng cổ thần thú Tỳ Hưu gì đó trấn giữ, có thể che được khí tức, tuy không hữu ích nhất nhưng ít ra cũng chống chế được phần nào.”
Chước Tử vò đầu: “Nhưng không phải cô nói muốn gặp Hắc Bạch Vô Thường sao? Chỉ cần bước ra khỏi khách điếm là bị bắt ngay mà… Ấy, khoan, ta không phải có ý đó! Không phải ta xúi cô đi chịu chết đâu nhé!”, nàng che miệng, tỏ vẻ đáng thương nhìn sang Thư Sinh: “Nếu để lão tổ tong biết, liệu hắn có xé nát ta không?”
Thư Sinh ôm nàng vào lòng, long trọng nói: “Hắn dám động đến nàng, ta sẽ xé xác hắn trước.”
Chước Tử cảm thấy thật an toàn. Thiển Thiển đằng hắng một tiếng, nói: “Bảo sao Yêu Bát lại nói hai người là đồ đen tối. Hắn đưa ta một cái vòng vàng, khi Hắc Bạch Vô Thường đến gần, hắn sẽ lập tức quay về, chiến đấu với bọn họ. Thôi được rồi, đừng có trừng mắt như thế chứ, không còn nhiều thời giờ đâu, vào chủ đề chính nhé.”
… Đánh nhau với quỷ sai… Khóe miệng Chước Tử khẽ giật giật, lão yêu tổ tông à, uy vũ quá đi!
Thiển Thiển liếc mắt nhìn một vòng trong phòng, cách bài trí đơn giản, cũng như mấy phòng cho khách trọ, nhưng chậu rửa mặt và khan mặt lại có hai cái, quả nhiên là ngủ chung một phòng. Tuy rất tò mò nhưng chính sự quan trọng hơn, liền nói: “Nói tóm lại là, ta biết hai người, à không phải, là chưởng quầy, ngươi rất lợi hại.”
Chước Tử nắm tay, tốt xấu gì ta cũng là Lão Đại của lũ yêu sau hậu viện, có rất nhiều thủ hạ đấy, có biết không hả?! Tuy cái danh Lão Đại chỉ là do nàng chơi oẳn tù tì mà đoạt được…
Thiển Thiển nói: “Yêu Bát không đánh được ngươi, cho nên cầu xin ngươi giúp ta một việc.”
Thư Sinh nói: “Việc gì?”
“Giúp ta cầm chân Yêu Bát, chờ ta vào luân hồi rồi thì hãy thả hắn ra, cố gắng đừng để hắn đến quấy rối là được.”
Chước Tử nhíu mày: “Thiển cô nương, sao cô cứ muốn lao đầu vào chỗ chết thế? Cô nói cô mệt mỏi nhưng nếu cô làm như vậy, lão yêu sẽ tổn thương lắm đấy!”
Thiển Thiển cười cười: “Là một yêu quái, cuộc sống của hắn dài như vậy, nhanh chóng quên đi thôi.”
“Không có đâu, trí nhớ của yêu quái cũng tồn tại lâu như thế mà, nếu sâu đậm thì cũng sẽ khắc sâu mãi trong lòng.”
Thiển Thiển khe khẽ cười, nhàn nhạt cất tiếng: “Ai… Cũng đúng nhỉ, khi động lòng sẽ quên đi vài thứ quan trọng, lúc trước không phải hắn cũng đã quên sao… Chờ đến lúc ta sắp chết hắn mới nhớ ra. Giờ ta sống dở chết dở phải dùng yêu tâm của hắn để gắng gượng. Không những trói buộc ta mà còn trói buộc cả hắn nữa, ta không muốn thế… Quá mệt mỏi rồi!”
Chước Tử không nhịn được nói: “Thiển Thiển, hay là cô kể thêm ít chuyện trước kia đi…”
Không rõ đầu đuôi ngọn ngành câu chuyện thực sự rất thống khổ mà! Chước Tử thấy mình thông minh như vậy mà lại không nghĩ ra.
Thiển Thiển nhìn nàng chăm chú một lúc mới nói: “Minh gia ta vốn là một gia đình thương nhân rất giàu có, nếu nói không có ai địch nổi cũng không phải quá đáng. Theo như bà cố của ta kể lại thì từ đời ông nội bà cố là bắt đầu phất lên. Tổ tiên ta tìm được một quyển trục, có một cao tăng từng nói quyển trục này hết sức không bình thường. Bởi thế, Minh gia ta nâng niu bảo vệ như gia bảo qua các đời. Đến đời cha ta, gia đình cũng coi như giàu có, sung túc. Lúc ta mười lăm tuổi, mới đến ngân khố xem, trộm quyển trục ấy ra, ai ngờ bị cuốn vào trong quyển trục ấy. Sau đó… sau đó ở trong ấy đến một năm thì hắn bảo, năm trăm năm qua rồi, hắn phải tiếp tục ngủ, có việc cứ gọi hắn đến giải quyết… Ta bị đạo tặc chém một đao, đến lúc sắp chết hắn mới xuất hiện. Để giữ mạng của ta, hắn đưa yêu tâm cho ta, nói là bồi thường vì áy náy không xuất hiện kịp thời khi đó.”
Chờ nàng nói xong, Thư Sinh cười nói: “Yêu Bát ấy mà, cứ năm trăm ngủ một giấc rồi lại tỉnh năm trăm năm. Khi tỉnh lại sẽ cuốn mọi sinh linh vào bức tranh, gần như không ai có thể còn sống mà ra đâu. Thế mà năm ấy, cô chẳng những đi vào bình an đi ra lại khiên Yêu Bát phải xuất hiện cứu cô. Trong đó liệu có ẩn tình gì không?”
Thiển Thiển cười cười: “Nếu nhắc đến việc đó thì vài ngày chẳng kể xong được. Ta chỉ là một phàm nhân, chỉ muốn được vào luân hồi để lại đầu thai làm người. Nhưng Yêu Bát đáng ghét kia cứ không chịu buông tay, hai người giúp ta được không?”
Chước Tử nhìn nàng mở to đôi mắt mong chờ, cau mày: “Thiển cô nương, cô thấy mình đã quá yếu, sợ liên lụy đến lão tổ tông đúng không?”
Lũ yêu chen lấn hóng chuyện đồng loạt lắc đầu, Hồ Lô mập đứng cạnh cửa sổ ngán ngẩm nói: “Lão Đại nhìn chuyện của người khác thì thông suốt thế mà với chuyện của bản thân thì thực quá ngu ngốc mà.”
Đỗ Quyên bồi thêm: “Người ngoài cuộc tỉnh táo, kẻ trong cuộc lại u mê mà. Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường.”
Lũ yêu đều nhìn Đỗ Quyên với ánh mắt ngưỡng mộ…
Thiển Thiển liếc nàng một cái, trong lòng Chước Tử âm thầm kháng nghị. Này này, vì sao mỗi lần nhìn nàng không phải lườm thì là liếc chứ? Rõ ràng nàng nói câu nào cũng có lý hết mà!
“Thế hai người có giúp ta hay không?”
Thư Sinh cười: “Chúng ta chỉ là mở khách điếm thôi, không có việc gì khác.”
Thiển Thiển hít sâu, lúm đồng tiền hiện rõ: “Hay thế này đi, ngươi giúp lấy yêu tâm ra, sau đó nó thuộc về ngươi. Yêu Bát là một yêu quái lợi hại, yêu tâm đương nhiên cũng không phải dạng vừa, chắc ngươi cũng biết. Người bên cạnh ngươi không phải thược dược yêu sao? Cho nàng ta ăn vào, tu vi tăng lên rất nhiều.”
Thư Sinh không cần suy nghĩ, kiên quyết nói: “Không được! Sao có thể đem tâm nam nhân khác đặt vào trong bụng Chước Tử được, hắn thà tự mình độ tu vi cho nàng còn được!
Chước Tử cũng không muốn: “Không làm gì mà có tu vi là hành vi không tốt!”
Thiển Thiển đỡ trán, cái cây thược dược này với chỉ số thông minh vậy mà cũng còn sống tới bây giờ được… Với lại, Thư Sinh nghịch thiên này thế nào lại coi trọng thược dược ngốc này cơ chứ… Thực sự nghĩ không nổi! Không giật dây được, nàng quyết định bỏ cuộc, có lẽ nói với Yêu Bát còn hơn, nhưng mà nếu có thể thì sớm đã thuyết phục được lâu rồi! Chẳng lẽ tính tình ngoan cố của yêu quái cũng giống nhau sao?
Thấy nàng định đi, Chước Tử vội gọi nàng ta lại.
Thiển Thiển mừng rõ, quay lại nhìn nàng: “Cô đồng ý giúp ta à?”
Chước Tử cười nhạt: “Còn khuya, ta chỉ muốn hỏi, cô làm cách nào mà khiến lão tổ tông ra ngoài lâu như thế thôi?”
Thiển Thiển lại liếc xéo nàng, cười cợt: “À, ta nói quỳ thủy(*) đến rồi, bảo hắn đến gặp đại thẩm cuối phố mua đồ mang về thôi.”
*Quỳ thủy: là nguyệt sự hàng tháng của con gái ^^
Thư Sinh: “…”
Có thể để, để cho một yêu quái nam đi làm mấy chuyện ngượng ngùng này được hả?
Chước Tử cung tiễn nàng ta nghênh ngang rời đi, nhìn phía xa thấy quyển trục bay đến, Yêu Bát từ trên nhảy xuống, trong tiếng gió ồn ào, đưa cho nàng ta một bọc đồ: “Lần tới không đi mua cho nàng nữa đâu, đến mấy nhà ai cũng nhìn ta như kẻ biến thái vậy!”
“Vậy ngươi học làm đi, thì không cần đi mua nữa.”
“Ồ, ý kiến hay đấy!”
“Ngươi…”, Thiển Thiển ném bọc đồ vào lòng hắn: “Đồ yêu quái ngốc nghếch!”
“…”
Chước Tử dựa vào cửa nhìn hai người dùng dằng rồi đi vào phòng, lẩm bẩm: “Thật ra Thiển Thiển là một cô nương tốt!”
Đặt mình xuống, Thư Sinh đang chuẩn bị ngủ lại ngửi thấy mùi của lũ yêu bên ngoài cửa sổ, liền vung tay, đóng chặt cửa sổ lại.
“Ta thấy đêm nay chắc chắn bọn họ sẽ lăn lộn trên giường nha! Nếu không sao phải đóng cửa sổ chứ!”
“Muốn xem sau đó quá!”
“Đừng có thế chứ, ngại cái quái gì, chúng ta có thể chỉ bảo vài chiêu mà!”
Chước Tử nhìn bên kia, thấy cửa sổ đóng chặt, làm sao có thể nhìn được cái gì nữa. Chạy đến bên giường, thả mình bịch một cái, rơi trên chăn ấm nệm êm, ôm cái gối lăn một vòng: “Vẫn là trên giường tốt nhất!”
Thư Sinh cúi xuống nhìn nàng: “Hóa ra ta không so được với chăn hả?”
Chước Tử đảo đôi mắt sáng ngời, nghiêm chỉnh nói: “Bởi vì chàng chưa lên mà!”
Thư Sinh cười không ra hơi, cởi áo khoác và giầy, rồi nhấc chân nàng cũng cởi giầy ra: “Mau đi ngủ thôi, đây cũng có phải đất bùn đâu, sao lăn vui vẻ thế cơ chứ!”
Chước Tử rụt chân lại, nhích từng chút từng chút lại giữa giường: “Thư Sinh ngốc à, hiện tại ta càng lúc càng không phải ở trong bồn hoa nữa rồi, cho dù vài ngày không vào đấy cũng vẫn sống tốt nhé. Tu vi của ta cũng tăng lên rất nhiều đấy!”
Thư Sinh với chăn đắp cho nàng, cười nói: “Chắc do ta ảnh hưởng đến nàng.”
“Ảnh hưởng thế nào cơ?”
“Cùng chung chăn gối, ngủ trên một giường… À, còn tiếp xúc thân mật nữa.”
Chước Tử bật dậy nhìn hắn: “Có phải là hôn nhẹ không?”
Thư Sinh gật gật đầu, tuy rằng không hẳn là như thế… Sao hắn cứ luôn có cảm giác đang lừa gạt thược dược bé nhỏ này chứ… Hắn tuyệt đối không có dụ dỗ để Chước Tử hôn hắn đâu! Nếu thực sự muốn nói đến phương pháp nâng cao tu vi thì hắn đã sớm nói cho nàng rồi… Đúng thế, làm như vậy đem lại hiệu quả nhanh hơn nhiều!
Còn chưa nghĩ xong đã bị đè xuống, ngước mắt nhìn thấy Chước Tử đang dùng mọi thủ đoạn bám vào người mình, cúi đầu hôn hắn, tư thế này rõ ràng là bị ép hôn mà.
Thư Sinh hơi trừng mắt, chỉ là một cây thược dược nho nhỏ thế mà dám nghịch thiên, công khai áp đảo hắn thế này… Nhưng chẳng hiểu sao lại không thấy có gì sai trái cả…
Hắn thầm nghĩ, trên đời này người có thể chèn ép hắn thế này, ngoài Chước Tử ra, không còn ai khác.
Chước Tử lúc này cũng đang âm thầm suy tính, tu vi ơi tu vi… Mau tăng lên gấp trăm lần đi nào… Cả buổi tối hôn hôn, có phải ngày mai sẽ biến thành đại yêu quái luôn không ta ơi?
Thư Sinh giơ tay ôm lưng nào, cũng không quá gầy, lại rất ấm áp.
Chước Tử trong đầu vẫn còn tung hô “tu vi ơi, tu vi à, thật nhiều, thật nhiều tu vi ơi”.
Lúc chiếc lưỡi mềm mại kia len vào, Chước Tử mới cau mày nhưng vì tu vi thân thương, nàng liền… cố trấn tĩnh không cắn hắn. Nhưng cái tay kia lại sờ lên sờ xuống, nhào nặn nàng đến mềm oặt ra, gần như tan ra trên người hắn mất tiêu rồi. Liền hé miệng, thở dốc: “Thư Sinh ngốc, không chơi nữa.”
Thư Sinh nhìn nàng, cũng không buông tay, lực tay còn mạnh thêm chút, trở mình đè nàng xuống, đặt lên trên mềm mại, ghé vào tai: “Không được.”
Chước Tử trợn tròn mắt, túm lấy hắn: “Ta không cần tu vi nữa.”
Thư Sinh bật cười, trong tiếng cười chứa không hết phong tình: “Không được mà.”
Chước Tử còn muốn phản kháng nhưng cái tay kia đã thò vào trong áo, trực tiếp sờ lên da thịt nhẵn nhụi, khiến nàng rung mình, khó khăn nói: “Thư Sinh háo sắc, ta cắn chết chàng.”
“Nào, đừng sợ, ta đã nghiên cứu sách kỹ lắm rồi, sẽ cố gắng dạo đầu thật tốt, không làm nàng đau đâu.”
“Dạo đầu, dạo đầu.. Chàng đừng có sờ loạn nữa mà! Khoan đã nào, dạo đầu là cái gì? Sao lại có đau ở đây?”
“Ngoan nào, nàng sẽ biết nhanh thôi mà.”
“…”, Chước Tử như cây măng bị bóc từng lớp từng lớp một, bỗng nhiên ngộ ra một điều, Thư Sinh này rõ ràng cũng mơ tưởng đóa hoa thược dược là nàng từ lâu rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.