Nhà Tôi Thật Sự Có Mỏ Vàng

Chương 28:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tài khoản Weibo Official của Tự Thuần đã đăng trực tiếp lịch sử trò chuyện giữa PR và Đại Dung Dung.
Kèm thêm một dòng chú thích.
“Từ đầu đến cuối Tiểu Thuần chỉ nhắn tin riêng với Đại Dung Dung thôi. Phía đầu tư và người sáng lập đã chọn được người hợp tác ngay từ đầu rồi. Ôm chặt Đại Dung Dung của tôi *ôm* *ôm* *ôm*.”
Đây là lần đầu tiên phía thương hiệu đích thân đứng ra lên tiếng khi có đấu khẩu.
【Aaaaaaaaaaaa, đứng ra lên tiếng rồi!】
【Thương cho em Dung của mị *khóc thút thít*. Nhận một quảng cáo đàng hoàng mà cũng bị ăn vạ.】
【Fan Thỏ ngậm miệng được chưa? *bó tay*】
【Phía thương hiệu: Không tìm Thỏ Thỏ Đường làm quảng cáo là nguồn gốc của tội lỗi *chào thân ái*.】
【Blogger gì đó ơi im lặng được chưa? Đúng là tự cho mình là ánh sáng của vũ trụ, tất cả thương hiệu đều phải quỳ liếm *cười khúc khích*.】
【Fan Thỏ nhìn thấy chưa! Ngay từ đầu người hợp tác được chọn chính là! Em! Dung! Của! Chúng! Tôi! Chẳng liên quan gì tới thần tượng các cô *dễ thương*.】
【Em Dung của tui bị chửi lên hot search rồi, đỉnh.】
【Cảm phiền mấy đứa gáy to ra đây nói xin lỗi được không? *cười to*】
Fans của Đại Dung Dung đều giận sôi máu, tất cả đều ùa vào dưới tài khoản Weibo Official.
Cũng có fan của Thỏ Thỏ Đường uy hiếp dưới bình luận sẽ không bao giờ mua sản phẩm của Tự Thuần nữa.
Lời uy hiếp này giống như thọc lét vậy.
Bài viết đầu tiên trong tài khoản mới của Dung Dung: Tạo Weibo rồi.
Bài viết thứ hai là chuyển tiếp nội dung làm sáng tỏ của tài khoản Weibo Official, lời chú thích: Cảm ơn chủ thương hiệu đã giúp đỡ *đáng yêu*.
Tài khoản Weibo Official đáp lại: Nếu thực sự muốn cảm ơn thì mau ra video đi *ngoáy mũi*.
Không nói gì nhiều, nhưng đủ lực sát thương. Ai cũng có thể đoán được tại sao Đại Dung Dung lại tạo Weibo trong thời điểm mấu chốt này.
Sau đó, cô để lại bình luận dưới bài viết ảnh chụp màn hình cuộc nói chuyện mà Thỏ Thỏ Đường đăng.
【Không phải không để ý, mà là tôi cảm thấy không thể giải thích.】
Cuối cùng hai chủ đăng lớn của khu làm đẹp đã cạch mặt. Các “bà tám” mài dao xoèn xoẹt hóng chuyện.
Là đối thủ cạnh tranh, thật khó để khiến mọi người tin rằng ngoài mặt Đại Dung Dung và Thỏ Thỏ Đường có vẻ hòa bình.
Cũng chỉ có fan ngây thơ mới thực sự cho rằng họ là bạn bè.
Chủ đề của mấy ngày trước còn chưa nguội đã nhanh chóng leo lên bảng hot search, cho đến khi bị gắn tag là “Bùng nổ”.
Diễn đàn hóng hớt cũng theo sát tin hot.
【Hóng chuyện cực mạnh! Cuối cùng Đại Dung Dung và Thỏ Thỏ Đường đã nghỉ chơi!】
【Hai chị đại nổi tiếng nhất khu làm đẹp đều không đẩy lên, hot search này như rớt từ trên trời xuống.】
【Lần này chắc Thỏ Thỏ Đường bị phía thương hiệu vả mặt ngay trước mặt mọi người rồi. Chẳng phải trước đây cả hội đều nói ẩn ý như đinh đóng cột là phía thương hiệu sẽ không ra mặt sao?】
【Cô ta đúng là mặt dày, tự cho mình là trung tâm của thế giới, thương hiệu nội địa phải tìm cô ta hợp tác.】
【Lần này Đại Dung Dung chẳng thèm sợ sụp đổ hình tượng nữa, đứng ra phốt luôn, chắc là nhịn lâu lắm rồi.】
【Trước đây luôn đi theo hình tượng sống không bon chen, bây giờ không hiền được nữa. Hít drama, hít drama.】
【Nếu là tôi thì tôi cũng chửi, nhận một quảng cáo thôi mà cũng bị nói mỉa mai. Vậy là hễ sau này Thỏ Thỏ Đường không nhận được quảng cáo là tất cả blogger khác đều không được nhận.】
【Bon chen một câu: Thỏ Thỏ Đường vẫn luôn phủ nhận chuyện này mà. Cô ấy chưa từng nói Đại Dung Dung cướp quảng cáo của cô ấy mà.】
【Bạn trên lí giải thiệt là ngây thơ. Nếu cô ta thực sự phủ nhận thì cần gì ăn nói quái đản, chèo lái fan đi chửi Đại Dung Dung? Bạn cho rằng ai quản lí các blogger cung cấp lượt xem cho hot search?】
Trên diễn đàn, hầu hết mọi người đều giữ quan điểm trung lập, xem kịch hay và hóng chuyện. Dưới sự so sánh, chiến trường Weibo đã phân chia rõ ràng, giống như hai phe ra trận.
Thỏ Thỏ Đường đã xóa bài viết Weibo kia.
Diễn giải lại suy nghĩ “thật sự” của mình.
Hôm nay Thỏ Thỏ ăn kẹo chưa: Bài viết trước đó xảy ra tranh cãi quá lớn nên mình đã xóa rồi. Mình sẽ giải thích một lần nữa là mình chưa từng đề cập tới chuyện Đại Dung Dung cướp quảng cáo của mình. Bản thân Dung Dung không quan tâm cư dân mạng nói về cô ấy như thế nào, nhưng mình sợ cô ấy bị tổn thương nên mới giải thích với cô ấy. Tất cả mọi chuyện đều là tự mình đa tình, xen vào chuyện người khác, thành thật xin lỗi. Xin fans hãy bình tĩnh lại, đừng nói nữa *khóc thút thít*.
Bình luận bên dưới vô cùng trung thành.
【Thỏ Thỏ chưa từng nói Đại Dung Dung cướp quảng cáo của cô ta! Chưa từng nói! Chưa từng nói! Chưa từng nói! *tạm biệt*】
【Thỏ của chúng tôi liên tục giải thích chuyện này, chị ấy đã làm gì sai? *khóc tỉ tê*】
【Ôm cái nào Thỏ Thỏ, chúng em đều ở đây *ôm*.】
【Xin các fan khác bình tĩnh lại, tin đồn khắp nơi mà chẳng có bằng chứng gì. Tui thực sự nghi ngờ các cô là anti-fan đó *chào quyết thắng*.】
【Xin các fan không lý trí tự động rời fandom. Thỏ Thỏ chúng tôi không cần fan não tàn các bạn nữa *mỉm cười*.】
Chó Lương vừa lướt bình luận vừa cười khẩy, “Fan não tàn và anti-fan đúng là thảm, tội nào cũng gánh hết.”
Cô vội vàng chạy tới nhà Dung Dung sau khi tan việc, sợ cô ấy trốn trong nhà bực tức vì mấy lời mắng chửi trên mạng, nín nhịn một mình.
Dung Dung ngồi trên thảm, ngón tay lướt trên màn hình điện thoại.
Chó Lương nhanh tay làm mới.
Có một bình luận mới bên dưới, giọng điệu của “Một cây đa lớn trước cửa” vô cùng khó chịu.
【Tôi không quan tâm thì tôi tạo Weibo làm gì?】
“Xuất sắc.” Chó Lương giơ ngón cái về phía cô, “Chó Dung, mày cứng lắm, không sợ đấu võ mồm à?”
“Fan của tao nhiều hơn cô ta, còn có phía thương hiệu chống lưng, sợ cái gì?” Dung Dung mỉm cười, dửng dưng nói: “Tao cũng không muốn để cô ta làm người tốt một mình, còn tao phải ngậm bồ hòn.”
Trước đây cô ngậm bồ hòn vẫn còn ít sao?
Nhưng vì im lặng quá lâu khiến Thỏ Thỏ Đường cho rằng cô dễ bị bắt nạt.
Thỏ Thỏ Đường trả lời rất nhanh: 【Dung Dung, thành thật xin lỗi *khóc thút thít*.】
Dung Dung nói thẳng: 【Nếu cô đã cảm thấy uất ức thì bảo fan của cô xin lỗi tôi đi.】
Bình luận này nồng nặc mùi súng, fan của hai bên lại làm ầm lên.
Thỏ Thỏ Đường không trả lời bài viết nữa, mà trực tiếp gửi tin nhắn cho Dung Dung.
【Chúng ta gặp mặt đi, nói rõ ràng với nhau.】
Dung Dung đứng lên từ trên thảm, dùng tay ra hiệu cho chó Lương, “Đi, đi đối mặt với Thỏ Thỏ Đường.”
Đây là lần đầu chó Lương thấy Dung Dung tràn đầy tinh thần chiến đấu, nhất thời hơi lo lắng, “Chó Dung, nếu mày cứng quá có khi nào làm mất thiện cảm của người qua đường không?”
“Tao không tạo Weibo, không tạo Instagram, cũng không có tài khoản xã hội, kết quả thì sao? Chuyện nên đến tìm người khác giải quyết lại quăng lên người tao. Cho dù tao làm gì cũng có người ghét tao, vậy tại sao tao còn phải nhẫn nhịn?” Đôi mắt của Dung Dung trở nên ảm đạm, bình tĩnh nói: “Tao không làm thánh mẫu nổi, nhẫn nhịn để tạo phúc cho người khác. Nếu bọn nó đã vác xác đến tận nơi thì không thể trách tao cứng được.”
Chó Lương vỗ đỏ cả tay, “Chó Dung, hôm nay tao rất ngưỡng mộ mày!”
Sau đó, cô thấy Dung Dung liên lạc với PR của Tự Thuần và MAC.
“Mày liên lạc với MAC làm gì?”
“Vốn dĩ không muốn làm vậy, nhưng tao không muốn cho cô ta cơ hội dây dưa với tao nữa.” Dung Dung mỉm cười, “Giống như con muỗi vậy, rất phiền.”
Lúc nói câu đó, cô ấy nhướng mày lên, giọng điệu cũng rất dịu dàng.
Sau một lúc thất thần, chó Lương mới nhận ra chó Dung thực sự đã hóa ác rồi.
Để phô bày khí thế, Dung Dung cố tình chọn áo khoác dài kiểu rộng Chloe màu nâu caramel, phối với giày boot cao qua đầu gối. Cô chải tóc mái lên, lộ ra vầng trán trơn bóng. Khi kẻ mắt, cô cố tình lục lại bảng Charlotte Tilbury Bella Sofia* ít khi sử dụng. Lớp nền màu nâu đỏ kết hợp màu rượu sâm banh và vàng đồng thời thượng, khác hẳn với lối trang điểm thường ngày của cô.
*Charlotte Tilbury Bella Sofia: Các ô phấn với 4 shade màu đơn giản dễ dùng, phù hợp trang điểm tự nhiên cả ngày lẫn đêm. Ánh nhũ mịn, lên màu rất rõ và chuẩn. Độ bám màu nhẹ nhàng tự nhiên nhưng lâu trôi, dễ dàng cho mọi phong cách trang điểm khi bạn tự do mix các gam màu cùng nhau.
Charlotte Tilbury Bella Sofia (hình minh họa)
Màu môi là Colourpop Arriba, màu đỏ đậm phô trương khiến cô trông hung dữ hơn.
“Mày giống như đi bắt tuesday vậy.” Chó Lương nuốt nước miếng, thành thật đánh giá cách ăn mặc của cô ấy.
Dung Dung chỉ mỉm cười, cầm túi lên rồi chuẩn bị ra ngoài, “Đi thôi.”
Thỏ Thỏ Đường hẹn gặp cô ở một quán cà phê.
Quán cà phê này cũng được xem là quán nổi tiếng trên mạng của thành phố, thường xuyên có người đến check-in TikTok và Tiểu Hồng Thư. Sau khi cô bước vào thì thấy một khuôn mặt quen thuộc.
Người ngồi bên cạnh cô ta là Xuyên Nam. Vừa thấy cô, đầu tiên cô ta há hốc mồm, sau đó liếc mắt khinh thường cô.
Dung Dung chẳng thèm nhìn cô ta, ngồi xuống bên cạnh Thỏ Thỏ Đường.
Sắc mặt của Thỏ Thỏ Đường tái nhợt, mở miệng chào hỏi cô: “Hôm nay trông cô rất lạ.”
Dung Dung đi thẳng vào vấn đề, “Có gì cứ nói thẳng đi.”
“Tôi xin lỗi cô, là do tôi lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử.” Thỏ Thỏ Đường cắn môi, tỏ vẻ vô cùng đáng thương, “Tôi không ngờ các fan lại kích động đến vậy. Nhưng chuyện này thật sự không phải là chủ ý của tôi, cô tin tôi không?”
Nói xong, cô ta ngước mắt nhìn Dung Dung, trong đôi mắt ngấn nước.
Dung Dung lắc đầu, “Tôi không tin.”
“Cô muốn sao mới chịu tin tôi?” Thỏ Thỏ Đường cúi đầu, khẽ nói: “Tôi thực sự rất muốn trở thành bạn tốt với cô.”
“Cô không thấy mệt hả?”
Dung Dung còn cảm thấy mệt thay với bộ dạng đó của cô ta.
Ở đây không có người ngoài, cô ta cần gì phải như vậy.
Thỏ Thỏ Đường lau khóe mắt, ngỡ ngàng nhìn cô, “Sao cơ?”
Xuyên Nam vẫn luôn im lặng đã lên tiếng: “Đại Dung Dung, cô không sao là được rồi. Lần trước đến Thâm Quyến tham gia sự kiện, chúng tôi thấy cô bị mất ví tiền mới tốt bụng đến thăm cô. Cô không cảm kích thì thôi đi, tỏ vẻ cao quý cũng không biết cho ai nhìn. Cô thực sự cho rằng chúng tôi không ở nổi phòng hướng ra biển hay là không chăm sóc da nổi? Chỉ có mấy nghìn tệ thôi mà, có đáng để cô khoe khoang không?”
Dung Dung ngẩn người, sau đó bật cười.
“Cô kích động như vậy đã nói lên tôi khoe khoang rất thành công.”      
“Cô!” Xuyên Nam giơ ngón tay chỉ vào mặt cô, thấy Dung Dung vẫn thản nhiên nhìn mình, không bị ảnh hưởng gì lại bực bội bỏ tay xuống, “Đồ mặt dày.”
“Đồ mặt dày là mấy người đấy. Chuyện của mấy tháng trước còn lấy ra nói, cho rằng mình lan tỏa hơi ấm đến cộng đồng hả?” Chó Lương đã nổi khùng, đập bàn thật lớn phản bác.
Trong quán cà phê yên tĩnh, có người tò mò quay sang nhìn.
Dường như nhận ra là bàn của bọn họ, Dung Dung thấy có người đã lấy điện thoại ra.
Mắt của Thỏ Thỏ Đường đỏ hoe, nói nhỏ: “Đừng làm ồn.”
Rồi cô ta chuyển sang xin lỗi Dung Dung: “Vì tôi rất thích Tự Thuần nên sau khi thấy cô nhận quảng cáo đã hơi buồn, tay nhanh hơn não, mong cô bỏ qua.”
Dung Dung nhếch môi, “Cô liên tục giới thiệu Tự Thuần trong video rốt cuộc là vì thích thương hiệu này, hay là muốn gây sự chú ý phía thương hiệu tìm cô làm quảng cáo?”
Thỏ Thỏ Đường nở nụ cười sượng trân, “Đương nhiên là thích rồi.”
“Vì cô mà mấy ngày nay Tự Thuần bị người ta mắng chửi suốt, lòng yêu thích của cô đúng là quá đáng sợ.” Dung Dung cười nói: “Có phải cô cho rằng sớm muộn gì Tự Thuần cũng sẽ đến tìm cô hợp tác, chặn miệng các fan không?”
“Tôi không hiểu cô đang nói gì.” Thỏ Thỏ Đường chợt đứng lên, “Tôi đi vệ sinh trước.”
Điện thoại của cô ta đặt bên cạnh túi xách trên bàn, từ góc độ của Dung Dung có thể thấy camera sau. Lúc Thỏ Thỏ Đường đứng dậy đã nhét vào trong túi áo khoác và mang nó đi.
Dung Dung nhìn về phía Xuyên Nam, đối phương cũng chỉ nhìn cô khinh khỉnh.
“Cô ta đang livestream à?” Dung Dung hỏi cô ta.
Xuyên Nam tỏ vẻ không kiên nhẫn, “Ai livestream?”
Dung Dung chợt cười hỏi: “Tại sao cô thích Thỏ Thỏ Đường nhưng lại khinh thường tôi?”
“Còn phải nói hả? Nếu cô thực sự giàu có thì làm blogger làm đẹp làm gì, nhận quảng cáo làm gì? Thỏ Thỏ cố gắng làm việc bằng chính sức mình, không giả nghèo như cô.”
Lúc Xuyên Nam nói ra câu này còn kèm theo mấy tiếng giễu cợt, sự khinh thường sắp tràn ra khỏi khóe miệng.
Dung Dung mỉm cười, phản bác cô ta: “Chính vì tôi giàu nên mới rảnh rỗi làm blogger làm đẹp.”
Đối phương há miệng, xì một tiếng.
Cô lại chỉ về phía nhà vệ sinh, “Ít nhất tôi nhận quảng cáo nhưng vẫn công khai thừa nhận, loại người không thừa nhận như cô ta mới là trơ trẽn nhất.”
Xuyên Nam nhướng mày, “Sao Thỏ Thỏ không thừa nhận? Thậm chí cô ấy còn đánh dấu cả quảng cáo nhẹ nhàng nữa mà.”
Dung Dung không nói gì thêm.
Chó Lương thúc vào cánh tay cô, khẽ hỏi: “Lúc nãy mày nói livestream gì?”
Cô ghé vào tai chó Lương, nhàn nhạt nói: “Chắc Thỏ Thỏ Đường đang livestream.”
“Hả?” Chó Lương mở to mắt, giọng điệu kinh ngạc, “Bị khùng hả?”
“Chắc là livestream xin lỗi.” Dung Dung nhún vai.
Chó Lương chửi thầm trong bụng vài câu, vừa nhìn về phía Xuyên Nam đầy kiêu căng ngồi đối diện, vừa cười khẩy, “Cô đúng là bị người ta lợi dụng mà không biết.”
Cho đến khi Thỏ Thỏ Đường đi vệ sinh về, Dung Dung nở nụ cười, thản nhiên hỏi: “Sao đi lâu vậy?”
“Hôm nay bụng hơi khó chịu.” Thỏ Thỏ Đường cười gượng rồi ngồi xuống.
Cô ta đặt điện thoại về vị trí cũ.
Xuyên Nam lo lắng hỏi: “Cậu không sao chứ? Dù sao đã xin lỗi rồi thì về trước đi.”
Thỏ Thỏ Đường xua tay, khẽ nói: “Mình không chỉ tới xin lỗi, mà còn muốn xin tha thứ.”
Dung Dung từ chối thẳng thừng: “Tôi sẽ không tha thứ.”
Xuyên Nam đập bàn, “Cô đủ chưa!”
“Cô hỏi tôi đủ chưa thì sao không thử hỏi cô ta đủ chưa?” Dung Dung khoanh tay trước ngực, nhìn sang Thỏ Thỏ Đường, cười nói bâng quơ như đang chế nhạo: “Không nhận được quảng cáo cũng chẳng phải chuyện đáng xấu hổ, cần gì cố chấp như vậy? Trông cô rất nhỏ nhen.”
Đồng tử của Thỏ Thỏ Đường hơi co lại, cuối cùng bật cười, “Sao cô biết tôi không nhận được? Xét về fan và độ nổi tiếng, tôi có chỗ nào thua cô? Dựa vào đâu cô có thể nhận được mà tôi không được? Tự Thuần đâu phải là thương hiệu hàng đầu, có cửa gì mà chê tôi?”
Dung Dung không trả lời, lấy điện thoại ra bấm một dãy số, sẵn tiện ấn vào loa ngoài.
Bên kia nhanh chóng bắt máy.
“Đại Dung Dung?” Một giọng nữ thanh thoát vang lên ở đầu dây bên kia.
“Ban đầu lúc các cô dự định chọn người hợp tác có Thỏ Thỏ Đường không?” Cô dửng dưng lặp lại câu hỏi.
Bên kia “A” lên một tiếng, thân thiện trả lời: “Không có. Các blogger có tính chất thương mại rõ ràng như Thỏ Thỏ Đường đã được chúng tôi sàng lọc trong nhóm đầu tiên, không có trong danh sách dự định hợp tác.”
Sắc mặt của Thỏ Thỏ Đường trắng bệch, nắm chặt hai tay dưới bàn. Sự xấu hổ và lửa giận trong mắt như miệng núi lửa sắp phun trào, gần như sắp phun ra nham thạch nóng chảy.
Dung Dung mỉm cười, hỏi tiếp: “Tại sao tính chất thương mại lại rõ ràng?”
“Nếu nhận được quảng cáo có thù lao khá cao sẽ che giấu tính chất quảng cáo của sản phẩm, gạt fan nói là tự mua, từ đó kích thích fan chi tiền mua. Hơn nữa, loại hình thức quảng cáo này rất vô hình, thông thường xuất hiện trong video vlog, đập hộp, chia sẻ sản phẩm thích dùng. Tất cả đều không có lời kêu gọi hành động như mã giảm giá hoặc xổ số, vì vậy fan rất khó phát hiện.”
Thỏ Thỏ Đường đứng phắt dậy, kích động nói: “Nói dối!”
Cô ta giật mạnh lấy điện thoại của Dung Dung, đập mạnh xuống đất. Màn hình và thân máy vỡ thành đôi trong chớp mắt.
Hành động này lập tức thu hút sự chú ý của mọi người trong quán cà phê.
Thậm chí có người quên tắt tiếng chụp ảnh, vội vàng chụp lại cảnh này.
Xuyên Nam giật mình, kéo tay áo của Thỏ Thỏ Đường bảo cô ấy bình tĩnh lại.
Thỏ Thỏ Đường hất tay cô ấy ra, trừng mắt nhìn Dung Dung như sắp nứt ra, “Mấy người có bằng chứng gì không?”
“Không có bằng chứng.” Dung Dung mỉm cười, “Giống như cô vậy, chỉ là suy đoán thôi. Còn fan của cô tin hay không thì tôi không biết.”
“Cô điên rồi.” Thỏ Thỏ Đường chợt cười gượng, chán nản ngồi xuống, giơ điện thoại lên thì thấy đã bị mưa bình luận lấp kín màn hình.
【????】
【Chuyện gì xảy ra?】
【Thật thất vọng.】
【Thỏ Thỏ QAQ.】
【Ngay cả trong vlog cũng có quảng cáo????】
【Ha ha, chất.】        
Cô đứng dậy, nhìn về phía chiếc điện thoại vỡ tan tành trên mặt đất, ánh mắt hờ hững, “Điện thoại vẫn phải đền, nhớ chuyển tiền sang WeChat cho tôi. Còn nữa, chẳng phải cô nói tôi cướp quảng cáo của cô sao? Tôi nói cho cô biết, đại sứ quảng bá MAC cũng là do tôi nhường cô.”
Thỏ Thỏ Đường kinh ngạc nhìn cô, lắc đầu phủ nhận, “Không thể nào.”
Dung Dung lấy một chiếc điện thoại khác từ trong túi ra, nhanh chóng soạn tin rồi đăng lên Weibo.
Một cây đa lớn trước cửa: Trước đây có mắt như mù, xin lỗi chủ MAC.
Hình ảnh là lịch sử trò chuyện cô từ chối khéo léo làm đại sứ quảng bá.
【Em Dung cứng quá, yêu yêu!】
【Sao cô gái này khi cứng mà vẫn ngầu đến vậyyyyy? *khóc thút thít*】
【Muốn bắt nạt em Dung hả, trước hết hỏi thử các chủ thương hiệu lớn có đồng ý chưa nhé *doge*.】
Cô cất điện thoại, cười nói với Xuyên Nam chưa hết kinh sợ: “Cần đưa cô về nhà không?”
Xuyên Nam nhất thời ngớ ra, nhìn Dung Dung chỉ vào chiếc xe đậu trước quán cà phê.
BMW M760 bỏ cách xa BMW 3 Series của Thỏ Thỏ Đường cả một con phố.
Xuyên Nam há hốc mồm, gương mặt đau ê ẩm, cả buổi không nói nên lời.
Dung Dung lại lắc đầu, “Thôi bỏ đi, dù sao tôi là giả nghèo, cô vẫn nên ngồi xe của Thỏ Thỏ Đường về nhà đi.”
Lần này cô cố tình nói như vậy, giống như là cố gắng khiêu khích.
Sau khi lên xe, chó Lương kích động đến mức hai vai vẫn còn run, vẻ mặt phấn khích, “Đệch mợ, quá đã! Tao muốn vào Weibo xem thử bây giờ Thỏ Thỏ Đường bị xỉa xói ra sao.”
Cô lấy điện thoại ra lướt vài cái, đột nhiên hét lên: “Sao mới đó đã lên hot search rồi?”
Chủ đề “Đại Dung Dung Thỏ Thỏ Đường” bất ngờ lọt vào hot search thứ nhì.
Dung Dung cầm vô lăng, dửng dưng nói: “Tao mua.”
“Hả?” Chó Lương ngẩn người, tưởng mình nghe nhầm.
“Cô ta lên hot search trói tao rất nhiều lần, tao chỉ trói cô ta lần này, chắc không quá đáng đâu.”
Chó Lương ngơ ngác hỏi cô: “Sao mày liên lạc được với bên Sina?”
Dung Dung khẽ cười, “Có người từng bỏ tiền xóa hot search, tao hỏi nhờ người đó.”
***
Trước đây ngày nào đám fan ảo spam bài của Thỏ Thỏ Đường cũng phao tin khi nào hình tượng thảo mai của Đại Dung Dung mới sụp đổ.
Bây giờ hình tượng của Đại Dung Dung đã sụp đổ thật rồi. Thậm chí hình tượng của Thỏ Thỏ Đường cũng sụp đổ theo.
Có điều Đại Dung Dung chuyển từ thảo mai sang thẳng tính, Thỏ Thỏ Đường chuyển từ thảo mai thành thánh quảng cáo.
Thỏ Thỏ Đường đã bị vạch trần, cứ hai video thì có ít nhất một quảng cáo nhẹ nhàng trá hình.
Tự nhiên đến mức giống như tự bỏ tiền mua, không hề đề cập tới sản phẩm đến từ đâu.
Fans không ngờ ngoài video đập hộp và chia sẻ sản phẩm thích dùng, đến cả vlog hằng ngày của các blogger cũng có thể chèn quảng cáo vào.
Đi ăn ở nhà hàng nào, mua đồ ở đâu có lẽ chỉ là quảng cáo mà thôi. Thoạt nhìn fan không hề bị dụ mua, nhưng thật ra chuyện này giống như vô tình khen ngợi và chia sẻ bâng quơ, đặc biệt có thể khiến fan vô thức tin rằng đây chỉ đơn thuần là chia sẻ. Thỉnh thoảng khi họ đến đó sẽ tự dưng nhớ đến có một blogger từng đề cử chỗ này, từ đó vào cửa hàng mua đồ.
Cách thức quảng cáo vô cùng cao siêu, khó mà đề phòng.
Trong mỗi video hằng ngày của Thỏ Thỏ Đường có ít nhất hai đến ba quảng cáo.
Thậm chí thu nhập hằng năm của cô ta cao hơn những gì Weibo từng phân tích trước đây. Các blogger nổi tiếng trên mạng thường kiếm được một triệu tệ một năm. Cho dù phải chia thu nhập với công ty, tiền lời vẫn còn khá nhiều.
Đối với các blogger kiếm tiền dựa vào fan, một khi có lượng fan lớn cạch mặt thì rất khó có cơ hội quay trở lại.
Giậu đổ bìm leo. Hội chị em trước đây của Thỏ Thỏ Đường giờ đã giải tán, rút khỏi hội. Những blogger theo dõi video đăng lên ác hơn chút, nhanh chóng bỏ theo dõi các tài khoản xã hội của Thỏ Thỏ Đường, giống như chưa từng quen biết cô ta.
Trên diễn đàn, bài đăng có liên quan đến Thỏ Thỏ Đường vẫn trôi nổi trên trang chủ.
【Thỏ Thỏ Đường không khoe mẽ quảng cáo nhẹ nhàng sẽ chết, ngấm ngầm lôi kéo, hút máu fan để mua BMW. Chuyện gì xảy ra với ả thảo mai nức tiếng này?】
Tiếp đó là ảnh chụp màn hình video livestream xin lỗi ngày hôm đó. Đến hiện tại, những bằng chứng đanh thép đã được chọn lọc xong, tất cả đều được đặt trong thớt chính theo dòng thời gian.
【Vậy là quảng cáo của cô ta được chia làm ba loại: Một là quảng cáo cứng rắn thuần túy, một là quảng cáo nhẹ nhàng nhìn ra được, một là quảng cáo siêu nhẹ nhàng không ai nhìn ra ngoại trừ cô ta???】
【Vừa nghĩ tới những thứ mà mà cô ta nói tự mua trong vlog, kết quả đều là do thương hiệu gửi đến, tôi cảm thấy mình đã ăn sh*t. Quan trọng là tôi còn đi mua nữa chứ, đệch bà.】
【Cô ta còn nói mua dư để xổ số tặng fan. Ha ha, kết quả tất cả đều là cho không, thương hiệu tặng miễn phí cho cô ta.】
【Tôi đã nghỉ chơi rồi. Tôi không quan tâm cô ta nói móc về Đại Dung Dung như thế nào, nhưng quả thật tôi không thể chịu nổi cô ta vừa nói với fan rằng chừng nào nhận quảng cáo sẽ báo cho chúng ta biết, vừa lén bòn tiền của fan.】
Thỏ Thỏ Đường đã đăng một bài xin lỗi, tuyên bố tạm thời rút khỏi giới. Hầu hết mọi người đều chửi mắng, chỉ có một số fan chân chính bày tỏ biết sai biết sửa là tốt rồi, họ vẫn sẽ chờ cô quay lại.
Dung Dung đã nhận được tiền bồi thường từ cô ta.
【Hài lòng chưa?】
Sau đó, cô ta lại gửi tới một câu: 【Nếu tôi có xuất thân tốt hơn cô, bây giờ chưa chắc không bằng cô.】
Dung Dung chỉ đáp lại bằng một đoạn văn.
Trích đoạn 《Ác Ý》 của Keigo Higashino*.
*Higashino Keigo: là một tác giả người Nhật Bản được biết tới rộng rãi qua các tiểu thuyết trinh thám của ông.
“Tôi hận bạn. Tôi hận bạn giành quyền thực hiện lý tưởng của tôi trước tôi. Tôi hận cuộc sống sung túc của bạn. Tôi hận bản thân tôi không may mắn. Tôi dùng sự căm thù với chính mình để hận bạn, dùng tất cả để hận bạn.”
Ác ý lớn nhất trong bản chất con người là không nhìn ra được mặt tốt của người khác.
Dung Dung xóa WeChat cô ta.
Sau đó chuẩn bị hành lý cho mình.
Sự kiện kỷ niệm của Trung Nhuận đã thuê hẳn một con tàu du lịch, tổ chức chuyến đi ba ngày hai đêm trên biển, bắt đầu từ cảng Victoria đến các thành phố cảng.
Giọng nói của Dung Thanh Từ vang lên ở đầu dây bên kia, “Cô Hai nhà họ Dung quá siêu đẳng, chẳng trách ông nội nói cô sinh ra để làm doanh nhân.”
Dung Dung biết chị ấy đang nói về chuyện Thỏ Thỏ Đường.
“Ông nội hết giận chưa?”
“Cô hỏi làm gì? Chẳng lẽ ông nội giận sẽ có lợi?”
Dung Dung bật cười, “Không phải.”
“Rốt cuộc cái này có gì thu hút cô?” Dung Thanh Từ thở dài, “Ông nội miễn cưỡng cho phép cô vẽ tranh là tốt lắm rồi. Nhưng cả đời này chắc ông không hiểu được nghề blogger làm đẹp.”
“Em thích.” Dung Dung nhẹ nhàng đáp lại, đôi mắt tĩnh lặng, “Dù là vẽ tranh hay là nghề này.”
Bên kia im lặng rất lâu mới khẽ nói: “Chẳng qua ông nội không chịu nổi việc cô bị người ta mắng chửi trên mạng, sau khi thấy đòn phản công đẹp mắt của cô mới không giận nữa. Ông chỉ muốn mượn cớ trói cô lên thuyền với tôi, bảo tôi đưa cô đi làm quen với một số người. Sao nào, cô muốn chạy trốn hả?”
“Em không chạy trốn.” Dung Dung bỏ hành lý xuống, thở phào một hơi, “Em đi với chị.”
Dung Thanh Từ khá kinh ngạc, “Nghĩ thông suốt rồi?”
“Không có, chỉ là làm cho có với ông nội thôi.” Dung Dung cười tít mắt giải thích.
“… Con nhóc chết tiệt.” Dung Thanh Từ khịt mũi, “Cô cứ tiếp tục làm họa sĩ đi, để xem cô có thể chống đỡ tới khi nào.”
Dung Dung cười khanh khách, “Vậy lần sau khi em mở triển lãm tranh, chị và ông nội có thể mua một số tranh em vẽ, để em có cơ hội bán tranh cho khách hàng chân chính được không?”
Dung Thanh Từ: “…”
Sau khi cúp máy, Dung Dung duỗi người, đi tới tủ sách lấy một quyển sưu tập tranh ra.
Đây chỉ là ấn bản đầu tiên, cố tình in nháp để cô xem thử.
Trang bìa dày được làm bằng chất bóng mờ, các trang bên trong đều là giấy stencil cao cấp, giúp màu chì vẫn còn nguyên vẹn.
Cô lật tới trang thứ hai. Nét vẽ mềm mại phác họa ra một đôi trai gái đang đứng ngắm nhìn nhau từ hai phía dưới ánh chiều tà vàng rực.
Nhìn chăm chú thật lâu, cô mới đóng bộ sưu tập tranh lại.
Trên bìa sách có khắc nghệ danh của cô.
Yinel.
Lần xuất bản thứ hai, cô sẽ hỏi xin nhà xuất bản vài quyển để gửi cho ông nội và chị xem thử.
Dung Dung quyết định mang dụng cụ vẽ tranh lên thuyền.
Cảnh bình minh và hoàng hôn trên biển càng có thể khơi nguồn cảm hứng vẽ tranh hơn.
Máy bay bay qua bầu trời, để lại một vệt khói.
Chia đôi bầu trời.
Hôm nay thời tiết rất đẹp, bầu trời quang đãng, trời xanh bao la.
Dung Dung ngủ quên mất.
Khi xuống máy bay chuẩn bị lên thuyền, cô vẫn chưa lấy lại sức.
Dung Thanh Từ gọi cô hai lần: “Hoàn hồn.”
Hai chị em lên thuyền liền vội vàng đến phòng đã được sắp xếp sẵn, tranh thủ leo lên giường ngủ bù, bổ sung năng lượng chuẩn bị cho buổi dạ tiệc sau vài tiếng nữa.
Phòng của Dung Dung và Dung Thanh Từ ở kế nhau.
Dung Thanh Từ ngáp một hơi, “Buổi tối gặp lại.”
Dung Dung đứng trước ban công, nhìn chằm chằm vào bọt biển xanh thẳm rất lâu. Gió biển thổi qua lạnh thấu xương, nhưng cô lại thấy sảng khoái.
Ở Bắc bán cầu vẫn còn là mùa đông. Lần này Trung Nhuận tổ chức tiệc kỉ niệm trên tàu du lịch có lẽ là vì tiền nhiều quá không có chỗ “rửa”, hoặc là đề phòng phóng viên.
Dù sao các phóng viên không thể bơi tới đây vào mùa đông.
Đóng cửa sổ lại, Dung Dung khịt mũi, trốn vào căn phòng ấm áp.
Dù sao cũng không ngủ được, thế là dứt khoát ra ngoài đi dạo một vòng.
Cô sắp xếp hành lý rồi định đi ra ngoài một lát.
Vừa mới mở cửa, vẫn chưa mở cửa ra hết đã nghe thấy tiếng hét giận dữ, “Đệch bà, sao cậu lại ở đây? Còn ở đối diện phòng tôi nữa.”
Là giọng nói của Dung Thanh Từ, giọng nói đó như đang tra tấn dã man và theo dõi tội phạm.
Sau đó có một giọng nam hờ hững, trầm khàn truyền vào tai cô từ đằng xa, “Sao nào? Tôi không thể tới hả?”
“Sao cậu lại tới đây?”
“Ông Trần của văn phòng luật sư là cố vấn pháp luật của Trung Nhuận, chúng tôi là đối tác của Trung Nhuận, lý do này đã đủ chưa?”
Dung Dung đóng sập cửa.
Thôi rồi lượm ơi.
Trên tàu du lịch có rất nhiều phòng, đổi phòng khác cũng không khó lắm nhỉ.
Cô vừa mới theo dõi tài khoản cộng đồng của tàu du lịch, nhưng gửi vài tin nhắn vẫn chưa thấy trả lời.
Dung Dung lại bấm số điện thoại trên tủ đầu giường.
Kết quả là dịch vụ chăm sóc khách hàng nói cho cô biết có rất nhiều khách được mời đến sự kiện kỉ niệm lần này, trên tàu du lịch đã kín phòng, không thể đổi phòng khác.
Cô lại mở cửa sổ ra, gió biển thổi qua lạnh buốt, cô đơn lạc lõng.
Cuối cùng cô vẫn gọi cho Thẩm Độ.
Giọng nói to rõ vang lên, “Có chuyện gì?”
Cô đi thẳng vào vấn đề, “Tổng giám đốc Thẩm, tôi có thể xin đổi phòng được không?”
“Lý do.”
Dung Dung cố gắng nghĩ ra lý do, “Căn phòng này quá nhỏ, tôi ở không quen, con người tôi rất cao quý.”
“Vậy cô muốn ở phòng rộng cỡ nào?”
“Phòng thượng hạng, loại có ba phòng hai sảnh, càng sang trọng càng tốt.” Dung Dung bổ sung: “Tiền không là vấn đề, tốt nhất đổi tầng khác cho tôi.”
“Ồ.” Bên kia vang lên tiếng cười nhàn nhã, “Thì ra cô thích phòng của tôi.”
Dung Dung: “?”
“Muốn tới không?”
Dung Dung: “???”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.