Nhà Hàng Dị Giới Của Ông Bố Bỉm Sữa

Chương 90: Cứ gọi là quân đoàn Burning đi




Editor: Nguyetmai
"Được, vui lòng đợi trong chốc lát." McGonagall gật đầu, đi vào bếp.
Tất nhiên gã nhìn thấy ánh mắt của Harrison, nhưng nếu hai người họ đã tách ra để gọi món, thì cũng không tạo nên xung đột gì với quy định của nhà hàng, gã cũng không nói gì thêm. Bạn bè thân thiết giúp đỡ nhau là chuyện rất bình thường, gã cũng không phải người quá cứng nhắc.
"Hai đứa nhóc Palmer và Pabor cũng thích món cơm chiên Dương Châu này rồi hả?" Đợi McGonagall vào bếp rồi, Harrison mới cười hỏi Gjergj.
"Đúng vậy, hai đứa nó thích lắm, cả Angus cũng muốn nếm thử, nhưng nó chỉ mới mọc răng, chỉ ăn được chút trứng gà thôi." Nói đến con mình, nụ cười trên mặt Gjergj càng rực rỡ.
"Được, lát nữa anh cũng mang phần của em về cho bọn nhỏ đi, nói là chú Harrison mua cho chúng nó ăn, lần sau sẽ dẫn chúng đến trại nuôi ngựa chơi." Harrison cũng cười cười gật đầu.
"Được, hai đứa nó vẫn nhắc mãi hai con ngựa con trắng của chú đấy." Gjergj gật đầu, hai người lại tán gẫu về chuyện của trại nuôi ngựa thêm một lúc. Nhà Harrison có góp vốn mở một trại nuôi ngựa, lúc trước còn hỏi Gjergj có muốn hùn vốn mua thêm ít ngựa, mở rộng quy mô của trại, nếu có thể mở trại nuôi kiêm học viện đua ngựa như ở thành Lorde thì lại càng thú vị.
Crassus im lặng ăn hết phần cơm chiên Dương Châu thứ hai, chán nản vì nghĩ mãi vẫn chưa ra điều kiện gì có thể lay động McGonagall.
Ông ta có vài người bạn già ở thành Chaos, nhưng nhờ vả họ vì chuyện thế này lại thấy hơi mất thể diện.
Vả lại cách mà những tên đó có thể nghĩ ra, quá nửa là kiểu vừa đấm vừa xoa, ông không muốn học trò cưng của mình vừa bắt đầu đã không cam tâm tình nguyện theo mình học phép thuật, không có tính chủ động sẽ không thể học tốt được, vì quá trình này chắc chắn rất khô khan.
"Ông Nửa Bộ Râu ơi, ông đừng buồn nữa, tuy cháu không thể theo ông đến nơi thật xa để dạy ông thuật Hỏa Cầu, nhưng ông có thể ở lại đây để cháu dạy mà. Khi nào học xong rồi, ông nhớ ngoan ngoãn về nhà đi nhé." Amy nghiêm nghị nói với Crassus, ông Râu Bạc bị mình đốt râu cũng tội nghiệp lắm, không chỉ đi đường không được nhanh nhẹn, cả ma pháp cũng rất kém, thật khiến người ta lo lắng mà.
Bị cô nhóc nhìn với ánh mắt thương hại, mắt Crassus chợt lóe lên như vừa nghĩ ra điều gì đó. Nếu ông ta thay đổi ý định một chút, không nhất định phải mang cô nhóc về tháp pháp sư ở Lorde, có khi McGonagall sẽ đồng ý.
Chỉ là nếu theo cách này, kế hoạch ban đầu sẽ phải thay đổi, phải cho người về Lorde chuyển mấy món đồ kia đến mới được.
"Tính tiền nào, cô nhóc." Nghĩ vậy, Crassus lấy 2 đồng rồng khỏi ngực rồi đặt xuống bàn, lại nở nụ cười trên môi.
"Tổng cộng 12 đồng vàng, thối lại ông 8 đồng vàng." Amy cầm 2 đồng rồng trên bàn, sau đó đưa 8 đồng vàng cho ông ta, nhìn ông với ánh mắt kỳ lạ, nghĩ bụng: "Được theo mình học thuật Hỏa Cầu là chuyện vui mừng đến vậy à?"
"Tạm biệt nhé cô nhóc." Crassus cất tiền vàng đi, cầm gậy pháp sư, mỉm cười đi về phía cửa.
Tuy làm vậy sẽ hơi phiền một chút, nhưng ông ta nghĩ lại, thật ra bản thân cũng hơi không muốn quay về tháp pháp sư kia nữa. Ông ta đã dành cả đời mình ở nơi lạnh lẽo nặng nề ấy, năm xưa tên kia còn thường gọi nó là tháp quan tài nữa cơ.
Tính ra, không khí ở thành Chaos dường như ngập tràn hương vị của tự do, quan trọng hơn là ở đây còn có thể ăn được món ngon, lại có thể nhận thêm một học trò cưng, ông ta cứ sống quãng đời còn lại thế này mãi cũng được.
Các vị khách khác đều nghi hoặc nhìn Crassus, không hiểu sao đột nhiên tâm trạng của ông ta lại trở nên tốt hơn hẳn.
Sargeras khẽ cúi đầu, không dám nhìn vào mắt Crassus, còn tưởng ông ta sẽ cảnh cáo hắn vài câu. Không ngờ ông ta chỉ liếc nhìn hắn một cái rồi đi thẳng ra cửa.
"Phù, làm ông đây giật cả mình." Hắn thở phào, ngoảnh đầu nhìn theo bóng lưng khuất dần của Crassus, tiếp tục cắn bánh kẹp Thiểm Tây trong tay mình.
Hắn có thể cảm nhận rõ huyết dịch trong cơ thể đang sôi trào, nút thắt trong mạch máu li ti đều như không ngừng được kích thích. Đó là nơi đang phong ấn thứ mà hắn vẫn luôn khao khát, dù sức công phá không lớn, nhưng vẫn đủ giúp hắn thấy được niềm hy vọng le lói. Hắn tin rằng, chỉ cần không ngừng ăn bánh kẹp Thiểm Tây, hắn có thể tiến hóa, ý nghĩ ấy càng khiến hắn say mê.
"Đúng rồi, nếu hữu hiệu đối với mình thì chắc cũng sẽ hữu hiệu với các chiến sĩ dung nham khác. Đa số họ đều chưa phá được tầng tiến hóa thứ hai, hiệu quả của món bánh kẹp này hẳn sẽ càng mãnh liệt hơn. Xem ra mình phải quay về một chuyến, bảo họ đến nếm thử món bánh kẹp Thiểm Tây này, sau đó thành lập một đội thám hiểm đi làm nhiệm vụ cấp cao, kiếm tiền mua bánh kẹp Thiểm Tây mới được." Sargeras gật đầu, tộc quỷ dung nham im hơi lặng tiếng nhiều năm, đã đến lúc phải thể hiện bản lĩnh cho đám người kia phải trầm trồ rồi. Hắn ngẫm nghĩ thêm một lúc lại khẽ thì thầm: "Chi bằng, gọi là quân đoàn Burning đi nhỉ?"
Bận rộn suốt một buổi tối, vừa đến chín giờ, McGonagall liền từ chối nhận gọi món, đợi những khách hàng còn lại ăn và thanh toán xong xuôi mới lật bảng đóng cửa, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Gã loay hoay suốt bốn giờ liền, cơ thể đã thấm mệt, liền kéo chiếc ghế ở gần cửa ngồi xuống, định nghỉ ngơi một lát rồi bắt đầu quét dọn nhà hàng.
"Cha ơi, hôm nay chúng ta bán được ba trăm linh năm phần bánh kẹp Thiểm Tây và bảy mươi sáu phần cơm chiên cầu vồng, tổng cộng thu được 1.371 đồng vàng." Amy đi đến, thả Vịt Con Xấu Xí xuống đất, vừa nhón chân đấm lưng cho gã vừa nói.
"Ừm, thu nhập tăng gấp đôi rồi." Nghe cô nhóc nói vậy, mắt gã lập tức lóe sáng, sau khi trừ đi chi phí, gã xem như thu được hơn 900 đồng vàng. Hôm nay quyết định tăng số lượng bánh kẹp Thiểm Tây quả nhiên là sự lựa chọn chính xác.
Buổi tối, nhà hàng còn có thêm hơn năm mươi vị khách mới, phần lớn là do các vị khách quen dẫn đến, cũng có người bị bầu không khí náo nhiệt của nhà hàng thu hút. Nhiệm vụ đã hoàn thành được 260/1000 khách hàng rồi. Cứ theo tiến độ này, gã chắc chắn có thể hoàn thành nhiệm vụ trong vòng mười lăm ngày.
Gã đã bán được hơn bốn trăm cái bánh kẹp Thiểm Tây rồi, cứ theo tiến độ hiện tại, qua hai ngày nữa, gã đã có thể hoàn thành nhiệm vụ, mở khóa món tào phớ.
Nghĩ đến bát tào phớ nóng hôi hổi, tâm trạng của gã cũng háo hức hẳn lên.
"Cha ơi, chúng ta ăn bánh kẹp Thiểm Tây mấy ngày liền rồi, bao giờ mới ra món ngon mới đây ạ?" Amy vừa đấm lưng cho McGonagall vừa háo hức hỏi.
"Xem nào, có lẽ khoảng hai ngày nữa thôi, Amy sẽ được ăn món ngon mới đấy." Gã tươi cười xoa đầu cô nhóc, ngập ngừng một chút rồi nghiêm túc hỏi: "Amy, con có muốn học ma pháp không?"
"Muốn ạ, con muốn học ma pháp siêu lợi hại, như vậy thì nếu sau này có ai bắt nạt cha, Amy có thể dùng ma pháp để bảo vệ cho cha." Cô nhóc thành thật gật đầu, bàn tay nhỏ bé nắm lấy một ngón tay của gã: "Cha yên tâm, Amy nhất định sẽ trở nên thật lợi hại."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.