Editor: Nguyetmai
Cơm chiên Dương Châu rất ngon, bánh kẹp Thiểm Tây cũng xuất sắc, nhưng với những người xem cơm là món chính, hai món ăn này vẫn chưa đủ.
Tuy rằng hệ thống vừa mới thông báo nhiệm vụ mới, chỉ cần hoàn thành là có thể mở khóa công thức món tào phớ, nhưng McGonagall vẫn muốn thăm dò hệ thống, xem có thể mở khóa thêm một hai món ăn đặc biệt nào khác không.
Hệ thống im lặng một lúc rồi mới lên tiếng: "Xét thấy ký chủ xem thường nhiệm vụ của hệ thống, có ý định đầu cơ trục lợi, kích hoạt nhiệm vụ ẩn: Chỉ cần đủ 1.000 lượt khách vào nhà hàng dùng bữa thì có thể mở khóa công thức món cơm gà om, mỗi người tính một lượt. Nếu trong vòng mười lăm ngày không hoàn thành, ký chủ bị -0.5 điểm sức khỏe. Mức độ hoàn thành hiện tại: 155/1.000."
"Nói cách khác, trong vòng mười lăm ngày phải có một nghìn vị khách khác nhau vào nhà hàng dùng bữa đúng không?" McGonagall nhướng mày, nhiệm vụ này còn khó khăn hơn cả bán một nghìn chiếc bánh kẹp Thiểm Tây. Dù sao, có vài vị khách một lần có thể ăn đến mấy chiếc bánh kẹp, hơn nữa khách quen cũng sẽ đến ăn nhiều lần, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, một người có thể mua đến mười mấy chiếc bánh kẹp cũng không phải chuyện lạ.
Tuy nhiên, một nghìn khách khác nhau lại là chuyện khác, nếu có thể hoàn thành, nhà hàng có thể phát triển đến mức khách ngồi kín chỗ.
Nhưng nhà hàng chỉ mới khai trương được vài ngày, khách đến ăn cũng chỉ có một trăm năm mươi lăm người, nhiệm vụ không hoàn thành còn bị giảm điểm sức khỏe, đúng là hơi quá rồi.
Đương nhiên, điều gã lo lắng lúc này không phải là chuyện có bán được hay không, mà lo lắng khách quen quá trung thành với các món ăn của nhà hàng, dẫn đến việc các khách mới không có cơ hội được thưởng thức, tốc độ gia tăng khách hàng cũng theo đó mà suy giảm.
"Điểm cần chú ý của nhiệm vụ là lượng khách vào nhà hàng ăn uống, xem ra vẫn phải giới hạn số lượng bán ra, tốt nhất là đạt được hiệu quả tuyên truyền, đồng thời cố gắng thỏa mãn yêu cầu của khách đến nhà hàng dùng bữa." McGonagall thầm nghĩ, nhớ đến món cơm gà om, mắt không khỏi sáng rỡ.
Cùng với mì kéo Lan Châu và đồ ăn vặt Sa Huyện, cơm gà om chính là một trong ba món ăn hàng đầu của nền ẩm thực Trung Hoa.
Kiếp trước, McGonagall đã từng thưởng thức món cơm gà om chính tông ở vài nhà hàng, tuy ăn xong gã vẫn buông lời nhận xét vô cùng ác độc, nhưng hương vị của món ăn này quả là không thể chê vào đâu được. Thịt gà tươi mới, nước canh ngọt thanh, ăn xong thịt gà lại gọi thêm một bát cơm ăn kèm với nước canh, tạo thành một phần cơm chan canh gà thơm ngon tuyệt hảo.
Giờ nghĩ lại, trước kia gã đúng là vạch lá tìm sâu, nhớ lại những lời nhận xét ác ý của mình, vẻ mặt gã chợt trở nên vặn vẹo. Đậu xanh, xem ra dù có hoàn thành nhiệm vụ, lấy được thực đơn thì cũng phải chuẩn bị tâm lý bị nhốt trong sàn huấn luyện thần bếp mấy trăm ngày rồi.
Bị nghiệp quật thật sự rất đau khổ!
McGonagall tự phỉ nhổ bản thân lúc ấy đã đưa ra tiêu chuẩn nấu nướng trên trời như thế, chỉ chốc lát sau cũng chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, gã bị giọng nói của Amy đánh thức, vôi bật đèn ở đầu giường rồi ngồi dậy nhìn về phía giường nhỏ. Lúc này cô nhóc đang ngồi trên giường, có vẻ là mới ngủ dậy, dụi đôi mắt còn hơi nhập nhèm, nhìn quanh, rồi lại quay sang hỏi McGonagall vẻ khó hiểu: "Cha ơi, Vịt Con Xấu Xí đâu rồi?"
"Hả?" Gã ngây người một lúc, không phải đêm qua mèo quýt gối đầu lên tay Amy ngủ sao.
"Meo!" Lúc này, dưới gầm giường chợt truyền đến một tiếng kêu tủi thân.
Hai cha con cùng cúi đầu nhìn xuống, thấy Vịt Con Xấu Xí đã bị ngã xuống gầm giường từ bao giờ. Nó ngửa đầu nhìn Amy vẻ ấm ức, trông không khác gì một cô vợ nhỏ bị đá xuống giường, đôi mắt nhỏ đầy hờn dỗi.
"Ha ha…" Amy bật cười lớn, dựa vào mép giường cười nói: "Vịt Con Xấu Xí, có phải là chị đá em xuống giường không?"
Dường như nó cũng hiểu lời cô nhóc nói, khẽ gật đầu, ánh mắt càng thêm tủi thân, nâng bàn chân bé nhỏ như muốn cô nhóc ôm một cái.
Trên mặt McGonagall cũng đầy ý cười, mèo quýt đang nằm trên đất đúng là đáng thương thật.
"Thấy chưa, đã bảo chị có thể sẽ đá em xuống giường mà không tin, lần sau em vẫn nên ngoan ngoãn ngủ trong rổ của mình đi." Amy nhún vai, lại quay sang hỏi gã: "Cha ơi bây giờ đã phải dậy chưa ạ?" Nói xong, cô nhóc lại ngáp một cái.
"Bây giờ vẫn còn sớm lắm, Amy và Vịt Con Xấu Xí ngủ thêm đi, cha dậy chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn." McGonagall nhìn lướt qua đồng hồ báo thức ở đầu giường, chỉ mới bốn giờ năm mươi phút. Gã đứng dậy, bế Vịt Con Xấu Xí mềm nhũn, chỉ to bằng lòng bàn tay từ dưới đất lên rồi đặt lại lên giường nhỏ, cười lắc đầu.
"Được rồi, vậy Amy ngủ thêm chút nữa nhé." Amy gật đầu, lại vỗ vỗ đầu nhỏ của Vịt Con Xấu Xí đang cào chăn sột soạt, cố chui vào lòng mình, nghiêm túc cảnh cáo: "Vịt Con Xấu Xí, không được cào quần áo đâu nhé, đây là quần áo mới cha mua cho chị, nếu cào rách thì sau này chị không cho em lên giường nữa đâu."
"Meo." Vịt Con Xấu Xí lập tức không dám nhúc nhích, khẽ gật đầu, sau đó nằm sấp trên chăn, thoải mái nhắm hai mắt lại.
"Ngoan lắm." Amy hài lòng nằm xuống, vừa nhắm mắt đã lập tức chìm vào giấc ngủ say.
McGonagall cười đắp lại chăn cho cô nhóc, quấn thêm một lớp chăn cho Vịt Con Xấu Xí, mèo con rất cần giữ ấm cơ thể.
Thay quần áo, rửa mặt xong xuôi, gã xuống lầu chuẩn bị các loại nguyên liệu để làm bánh kẹp Thiểm Tây. Sáng nay McGonagall định làm sáu mươi tư chiếc bánh kẹp, bốn mẻ bánh nướng, có thể bán hết chỉ trong vòng nửa giờ của khung giờ bán buổi sáng.
Đến bảy giờ sáng, gã lên lầu gọi Amy dậy, lúc cô nhóc rửa mặt còn khăng khăng đòi đánh răng cho Vịt Con Xấu Xí.
McGonagall dở khóc dở cười giải thích hồi lâu mới khiến cô nhóc chịu bỏ qua ý định này, nhưng cuối cùng vẫn ép Vịt Con Xấu Xí súc miệng mấy lần mới chịu thôi.
"Bây giờ tạm thời bỏ qua, nhưng chờ đến lúc răng em mọc đủ thì phải đánh răng đấy nhé." Thấy Vịt Con Xấu Xí liếm mấy ngụm nước rồi nuốt luôn vào bụng, Amy vừa đánh răng vừa gật gù nói.
Mèo quýt trố mắt nhìn bàn chải đánh răng đầy bọt trong miệng Amy, chậm rãi lùi về phía cửa, thứ gì mà trông đáng sợ thế, phải tránh càng xa càng tốt thôi.
Sữa dê mua hôm qua đã uống hết rồi, phải chờ bán xong khung giờ buổi sáng mới có thời gian đi mua thêm.
Do đó, lúc ăn sáng, Vịt Con Xấu Xí dựa vào lòng Amy, mắt lấp lánh nhìn hai cha con ăn bánh kẹp Thiểm Tây và cơm chiên Dương Châu nhưng không được ngó ngàng, cuối cùng đành đau lòng giơ móng vuốt lên che kín mắt lại, tỏ vẻ "mắt không thấy, tâm không phiền".
"Vịt Con Xấu Xí, chị thấy mắt em sau móng vuốt rồi nhé, muốn nhìn thì cứ nhìn đi, dù sao chị cũng không cho em ăn đâu." Amy cắn một miếng bánh, cúi đầu cười nói.
Mèo quýt chậm rãi quay mặt sang chỗ khác, bỏ móng vuốt xuống, nhìn trời, vẻ mặt chán đời.
McGonagall cười lắc đầu, ăn sáng rồi dọn dẹp bàn xong xuôi, đợi đồng hồ chỉ đúng bảy giờ thì mở cửa nhà hàng.
Hôm nay, người đứng chờ ngoài cửa đầu tiên vẫn là Macbeth, nhưng đằng sau ông ấy cũng đã có bốn, năm người chờ sẵn, tự giác xếp thành hàng. Thấy McGonagall mở cửa, mắt ai nấy đều sáng bừng lên, mấy người khách quen còn luôn miệng cười chào hỏi: "Ông chủ McGonagall."