Translator: Nguyetmai
"Bánh kẹp Thiểm Tây?" Haben có vẻ nghi hoặc, cái tên này cũng khó hiểu hệt như cơm chiên Dương Châu vậy, nhưng có vẻ là có thịt. Nghĩ đến đây, hắn lập tức có hứng thú, tràn ngập mong chờ nói: "Ông chủ McGonagall, lấy cho tôi hai phần trước đi."
"Tôi… Cũng hai phần." Haga tiếp lời, cũng háo hức không kém. Hai anh em nhà họ thích nhất là ăn thịt, tuy cơm chiên Dương Châu rất ngon, nhưng lại ít thịt quá đi mất.
"Vâng, xin hãy chờ một lát." McGonagall đáp rồi xoay người vào nhà bếp.
"Ông chủ Mac, hôm nào ông cũng đến sớm nhất." Haben kéo ghế, ngồi xuống đối diện với Macbeth.
"Hôm nay người đến sớm nhất là một cô gái nhân loại, không phải là tôi." Macbeth lắc đầu.
"Cô… bé, chào buổi sáng." Haga nở nụ cười chất phác với Amy.
"Chú ngốc to con, chào buổi sáng!" Amy gật đầu đáp lại, tò mò nhìn răng thú trong miệng hắn: "Răng nanh của chú chìa ra ngoài thế này, lúc ăn uống có thấy vướng víu không ạ?"
"Quen… Quen rồi." Hắn cười lắc đầu.
"Răng cháu đều tăm tắp nhé." Cô nhóc khoe hàm răng nhỏ nhắn đều như bắp cho Haga xem.
Hắn cười ngây ngô, ngồi xuống bên cạnh Haben, chờ McGonagall bưng thức ăn lên.
Chỉ chốc lát sau, McGonagall đã mang ra ba túi giấy dầu đựng ba chiếc bánh kẹp Thiểm Tây cho mỗi người một chiếc.
"Thơm quá! Đây chính là bánh kẹp Thiểm Tây hả? Thịt cũng khá nhiều đấy." Haben cầm bánh kẹp lên, mùi thịt đậm đà khiến hắn ứa nước bọt. Bên trong túi, chiếc bánh trắng kẹp đầy thịt, có mỡ có nạc, bóng loáng ánh dầu, trông vô cùng hấp dẫn.
"Đúng là rất khác với cơm chiên Dương Châu. Đây là lần đầu tiên tôi ngửi thấy mùi thịt đặc biệt và thơm nức mũi thế này." Macbeth nhìn bánh kẹp trong tay mình, không nhịn được khen ngợi, sau đó vội ăn cho xong chỗ cơm chiên còn sót lại trong bát.
"Không được, tôi phải nếm thử ngay thôi." Haben thẳng tay xé túi giấy bọc bên ngoài rồi ngoạm một miếng, hơn nửa chiếc bánh kẹp đã nhanh chóng vào miệng hắn.
Bánh nướng thơm ngọt vây lấy thịt ba đậm đà ngon miệng, chỉ cần cắn một miếng, nước sốt thịt thấm đượm vào lớp bánh, thịt vừa vào miệng đã tan, vừa mềm lại vừa dẻo. Hương vị của món ăn này quả thật rất xuất sắc, từng dây thần kinh nơi đầu lưỡi đều bị kích thích mãnh liệt, thỏa mãn được cảm giác thèm thịt trong lòng Haben.
Hơn nữa, điều càng khiến hắn cảm thấy thần kỳ chính là, sau khi trôi tuột xuống cổ họng, miếng bánh kẹp lại dần hóa thành một đốm lửa nóng rực, từng mạch máu bắt đầu sôi trào hừng hực như vừa uống một ngụm rượu mạnh, dường như có thứ gì đó trong cơ thể đã rục rịch thức tỉnh.
"Grừ!"
Haben không nhịn được ngẩng đầu gầm lên, khiến chiếc bàn trước mặt cũng khẽ lung lay.
"Gì đấy?" Amy nhướng mày, có vẻ không vui, bàn tay nhỏ bé khẽ giơ về phía trước.
Ấy vậy mà, cô nhóc còn chưa kịp thả ra quả cầu lửa nào, McGonagall đã nhẹ nhàng cầm lấy tay cô nhóc, mỉm cười lắc đầu, ý bảo cô nhóc đừng manh động.
Gã tò mò nhìn Haben, dễ dàng nhận ra rằng hắn không cố ý gầm lên như thế. Trước đó, hệ thống cũng từng nói, chủng tộc nào có bản tính hoang dã hiếu chiến càng ít thì hiệu quả của bánh kẹp Thiểm Tây lên cơ thể lại càng nhỏ.
Chính gã ăn xong còn cảm thấy cả người khô nóng, huống chi Haben là người thú, bẩm sinh hoang dã hơn nhân loại rất nhiều lần, thế nên phản ứng của hắn sau khi ăn bánh kẹp có hơi mãnh liệt một chút cũng không có gì là lạ. Chẳng qua, gã cũng không rõ, rốt cuộc bánh kẹp sẽ tạo nên ảnh hưởng cụ thể gì.
Tiếng rống của Haben khiến Macbeth và Haga giật nảy mình. Có điều, do trước đó đã từng trải nghiệm tác dụng làm giảm bớt mệt nhọc của cơm chiên Dương Châu, nên họ cũng không lo lắng bánh kẹp Thiểm Tây sẽ gây ra tác hại gì, ngược lại còn nhìn Haben đầy chờ mong, muốn biết rốt cuộc món ăn lần này có hiệu quả đặc biệt nào.
Sau khi cất tiếng gầm vang dội, Haben cảm thấy máu thú trong cơ thể mình đều sôi trào mãnh liệt. Hắn quay sang nhìn Amy trước, thấy trong tay cô nhóc không có quả cầu lửa mới thở phào nhẹ nhõm, rồi lại ngượng ngùng cười nói: "Đột nhiên không cầm lòng được thôi, tôi không cố ý kêu lên đâu. Ông chủ McGonagall, bánh kẹp Thiểm Tây của anh thật sự là quá ngon, chỉ là hiệu quả hơi là lạ, tôi cảm thấy máu trong cơ thể mình sôi trào hừng hực, hình như sức lực cũng tăng lên một chút."
"Ừm." McGonagall mỉm cười gật đầu.
Nghe vậy, mắt Macbeth và Haga đều sáng hẳn lên, đồng thời cắn một miếng bánh kẹp trong tay.
Hương vị đầy kích thích của bánh kẹp khiến hai người đều say mê chìm đắm. Sau khi nuốt xuống, cảm giác mạch máu sôi trào cũng khiến họ không khỏi cất tiếng gầm nhẹ.
Macbeth còn đỡ, tiếng kêu không lớn lắm, nhưng tiếng gầm của Haga thì không thua Haben bao nhiêu, gầm xong còn ngại ngùng gãi đầu, quay sang lắp bắp với Amy: "Xin… Xin lỗi."
"Đây là lần đầu tiên chú ngốc to con phạm lỗi nên không sao, nhưng người nào đó phải chú ý đấy nhé." Cô nhóc gật đầu đáp.
"À… ừm…" Haben tự giác gật đầu, nhưng vẫn không nhịn được cắn thêm một miếng lớn, cảm nhận hương vị thịt và bánh nướng càn quét trong khoang miệng. Hương vị này thật sự quá hấp dẫn, nhưng lần này, nhờ đã có kinh nghiệm từ trước, vừa nuốt bánh xuống, gã đã tự động bịt miệng lại, không cho bản thân phát ra tiếng kêu nào.
Haga cũng bắt chước hắn, ăn một miếng rồi vội bịt miệng, khống chế tiếng kêu của mình, đắm chìm trong món ăn ngon.
"Ngon quá, ông chủ McGonagall, lại cho tôi năm chiếc nữa đi!" Haben đặt túi giấy rỗng lên bàn rồi nói với McGonagall, sắc đỏ trên mặt còn chưa biến mất, trông rất là kích động.
Ăn xong một chiếc bánh kẹp Thiểm Tây, hắn đã hoàn toàn cảm nhận được lợi ích từ món ăn này. Không chỉ là cảm giác kích thích từ cơ thể, mà quan trọng hơn cả, là có thể khơi dậy tiềm năng trong huyết mạch, tăng cường lực lượng.
"Tôi… Tôi cũng… Năm chiếc." Haga cũng giơ năm ngón tay về phía McGonagall.
"Công nhận là ngon, nhưng tôi già rồi không chịu nổi kích thích như vậy, tốt nhất chỉ nên ăn một chiếc thôi là được rồi." Macbeth lắc đầu nói. Tuy rằng ông có thể nhanh chóng thích nghi với cảm giác máu sôi trào trong người, thậm chí còn khá thoải mái nữa là đằng khác, nhưng so với nó, ông vẫn thích cảm giác từng thớ thịt được xoa bóp mà cơm chiên Dương Châu mang lại hơn.
"Hôm nay là buổi ăn thử, nên mỗi bữa, mỗi người chỉ được tối đa ba phần bánh kẹp Thiểm Tây mà thôi, tạm thời bánh vẫn cần được cải tiến nhiều hơn. Ngày mai, khi chính thức bán món này, số lượng sẽ không giới hạn như hôm nay nữa. Tuy vậy, do mỗi bữa tôi đều chỉ chuẩn bị lượng nguyên liệu có hạn, nên ai đến trước thì được mua trước." McGonagall mỉm cười lắc đầu.
Hôm nay chỉ là buổi ăn thử, gã không định làm quá nhiều bánh kẹp Thiểm Tây. Thịt vẫn chưa được ướp đến mức hoàn hảo nhất, tổ chức ăn thử cũng chỉ là để việc buôn bán ngày mai thêm thuận lợi, ngoài ra, số lượng bánh bán ra không nhiều, có thể thu hút càng nhiều khách đến ăn lại càng tốt.
"Bánh kẹp thịt ngon thế này cơ mà, ba chiếc không đủ ăn đâu!" Nghe thấy thế, Haben vô cùng sốt ruột, vội nói với McGonagall: "Ông chủ McGonagall, anh định bán bao nhiêu tiền một phần bánh kẹp Thiểm Tây đấy? Hay là tôi ra giá gấp đôi mua thêm hai chiếc nữa được không?"