Nhà Hàng Dị Giới Của Ông Bố Bỉm Sữa

Chương 40: Các người có thể gọi nó là Than Đen




Translator: Nguyetmai
"Phần thưởng nhiệm vụ: Một gói kinh nghiệm làm món bánh kẹp Thiểm Tây, mời ký chủ mau chóng tiến vào sàn huấn luyện thần bếp." Giọng nói của hệ thống vừa vang lên, trong đầu McGonagall tức thì xuất hiện một gói kinh nghiệm lấp lánh.
"Hệ thống, cho tôi thêm một gói kinh nghiệm buộc tóc đủ kiểu đi." Gã thầm nói. Hôm nay gọi vốn được 3.000 đồng vàng, nghĩa là còn lại hơn 400 đồng vàng, một nghìn phần nguyên liệu nấu ăn cũng đã mua xong, gần đây cũng không có gì cần chi tiêu, vừa khéo có thể mua một gói kinh nghiệm buộc tóc.
"Bản hệ thống cần tiến hành đánh giá lại xem có nên cho ký chủ quyền mua các gói kinh nghiệm khác không." Hệ thống tỏ vẻ do dự.
"120 đồng vàng, tôi trả bằng tiền mặt." McGonagall thản nhiên nói.
"Đã nhận 120 đồng vàng, gói kinh nghiệm buộc tóc tóc đã sẵn sàng, mời ký chủ nhận." Hệ thống cho hiện một hàng chữ, sau đó, một gói kinh nghiệm màu xanh tức thì xuất hiện trong đầu gã.
"Thu tiền nhanh thế không biết." McGonagall mắng thầm. Vừa mở gói kinh nghiệm màu xanh ra, một lượng tin tức đáng kể đã tràn vào đầu gã, rồi nhanh chóng tự sắp xếp đâu vào đấy.
Lúc này, trong đầu gã có cả trăm cả nghìn cách buộc tóc, từ tóc đuôi ngựa, tóc buộc hai bên, tết bím, búi nửa đầu... Tất cả các kiểu tóc, miễn là có tồn tại trên đời này, gã đều đã biết cách làm, gói kinh nghiệm của hệ thống quả nhiên rất tốt.
Tuy nhiên, 120 đồng vàng bằng những 120.000 đồng tiền, học phí hơi cao, nhưng gã nghĩ, miễn là Amy được vui, bao nhiêu tiền cũng xứng đáng.
"Cha ơi, chúng ta đi ra ngoài chơi một lát được không ạ? Đến giữa trưa mới có khách đến nhà hàng mà phải không cha?" Amy khẽ kéo ống tay áo gã, khuôn mặt nhỏ nhắn tỏ vẻ nài nỉ.
Cô nhóc đang ở thời kỳ hiếu động, có thể ngoan ngoãn giúp gã thu tiền trong nhà hàng đã rất ngoan rồi, đương nhiên gã không nỡ từ chối lời nài nỉ này, mỉm cười, gật đầu: "Được, nhưng trước khi ra ngoài, chúng ta phải buộc cho Amy một kiểu tóc xinh xắn đã nhé."
"Thật sao ạ?" Đôi mắt màu xanh thẳm của Amy tròn xoe đầy kinh ngạc, nhìn gã đầy vẻ lo lắng: "Nhưng mà cha ơi, ý cha là buộc tóc giống hôm qua ấy ạ?"
Amy nhớ lại búi tóc to như một cục sưng khổng lồ trên đầu ngày hôm qua, thầm nghĩ, nếu mang quả đầu ấy ra ngoài, nhất định sẽ thành trò cười cho các bạn nhỏ khác.
"Đương nhiên không phải rồi, ban nãy cha vừa nhớ đến một kiểu tóc rất hợp với Amy, Amy tin cha lần nữa, được không?" Nhớ đến búi tóc như chiếc bánh bao khổng lồ hôm qua, gã không khỏi xấu hổ, nhưng vẫn chân thành hứa hẹn với cô nhóc.
Amy nhìn chằm chằm McGonagall một hồi mới miễn cưỡng gật đầu: "Được, vậy Amy cho cha một cơ hội nữa nhé, nếu vẫn thất bại thì cha phải sang chỗ cô Luna học đấy."
"Được rồi." Gã cười gật đầu, tất nhiên việc phải đến chỗ cô Luna học chắc chắn sẽ không xảy ra, bởi vì trong đầu gã bây giờ chứa cả trăm cả nghìn kiểu tóc, có khi sau này chính cô Luna mới là người phải học hỏi gã cách làm mấy kiểu tóc mới đấy.
McGonagall cắt dây vải màu tím mà hôm qua Amy đưa cho mình thành hai đoạn, sau đó cầm lược, bắt đầu buộc tóc cho cô nhóc.
Về phần kiểu tóc, ấy thế mà gã lại không quá khó khăn để lựa chọn giữa trăm nghìn kiểu tóc trong đầu.
Bởi vì đối với loli, kiểu tóc đuôi ngựa cột hai bên chính là quyết định đúng đắn nhất!
Tuy nhiên, để tỏ vẻ tay nghề buộc tóc của mình đã tiến bộ đến nhường nào, McGonagall quyết định đổi sang kiểu tóc khó hơn một chút là tóc bím hai bên.
Amy ngoan ngoãn ngồi trên ghế cao, đôi mắt hơi nghi ngờ xen lẫn chút chờ mong liên tục liếc lên trên, cố gắng quan sát từng động tác của McGonagall. Chỉ khổ một nỗi, chiếc gương nhỏ xíu của cô nhóc đã bị gã tịch thu vì không muốn cho cô nhóc nhìn trộm trong quá trình buộc tóc.
Có gói kinh nghiệm, McGonagall cột tóc một cách bình tĩnh, không hề căng thẳng như hôm qua, dù động tác còn hơi lóng ngóng, nhưng vẫn đúng thứ tự. Đầu tiên là chia tóc thành hai nửa, sau đó tết bím mỗi bên, cuối cùng lấy sợi dây màu tím cột lại, kiểu tóc tết bím hai bên tức thì hoàn thành.
Gã thu tay lại, lùi về sau hai bước nhìn Amy. Mái tóc màu bạc của cô nhóc được thắt thành hai bím tóc đẹp đẽ rũ xuống trước ngực, gần đuôi tóc là sợi dây tím được thắt thành nơ bướm, kết hợp với khuôn mặt tinh xảo, đôi mắt xanh thẳm to tròn khẽ chớp, cùng chiếc váy lolita màu đen, trông cô nhóc quả thật vô cùng đáng yêu.
"Cha ơi, có đẹp không ạ?" Amy cúi đầu nhìn thoáng qua hai bím tóc trước ngực, háo hức hỏi gã.
"Tự Amy nhìn thử xem." Gã không trả lời, chỉ cười đưa gương cho cô nhóc xem.
"Ồ!" Amy há hốc mồm nhìn hình ảnh của mình phản chiếu trong gương, chớp mắt mấy cái, dường như không thể tin được cô nhóc xinh đẹp trong gương lại chính là mình. Hồi lâu sau, cô nhóc mới rời mắt khỏi gương, nhìn McGonagall đầy ngưỡng mộ: "Cha ơi, cha buộc tóc còn đẹp hơn cả cô giáo Luna nữa, cha thật lợi hại."
"Đây đã là gì, sau này mỗi ngày cha đều sẽ buộc cho con các kiểu tóc khác nhau. Đi thôi, chúng ta ra ngoài chơi nào." Gã bình tĩnh gật đầu, bế Amy xuống, cởi tạp dề, nhét vài đồng vàng vào túi, nắm tay cô nhóc ra ngoài.
"Dạ." Cô nhóc vừa vuốt bím tóc, vừa ngẩng đầu nhìn McGonagall, thầm nghĩ cha giỏi thật đấy, cái gì cũng biết.
Cảm nhận được ánh mắt sùng bái của nhóc loli bên cạnh, McGonagall cố ra vẻ bình tĩnh, nhưng thật ra trong lòng đã sớm nở hoa, gói kinh nghiệm trị giá 120 đồng vàng này thật sự rất đáng đồng tiền bát gạo.
"Cha ơi, nhìn kìa, con chim ngốc kia mặc quần áo bằng lá cây kìa, hình như nó không có lông." Sau khi đi qua cửa hàng nước thuốc phép thuật, Amy dừng bước, chỉ vào lồng chim, ngạc nhiên thốt lên.
Gã hơi kinh ngạc quay đầu nhìn lại, hóa ra con quạ đen độc mồm hôm đó vẫn còn sống, lồng chim bị thiêu trụi cũng đã được đổi thành cái mới.
Con quạ đen bị đốt toàn thân trụi lủi, chỉ còn trơ lại một nhúm lông trên đầu, trên người chỉ có hai mảnh lá cây che chắn những vị trí quan trọng. Lúc này, nó cũng đang trừng mắt nhìn hai người, dáng vẻ vô cùng buồn cười.
"Bọn... Bọn đê tiện kia, dám đốt trụi cung điện của bản vương, thiêu cả vương bào quý giá của bản vương, bây giờ còn muốn gì nữa hả?" Quạ đen phẫn nộ gào lên, giọng nói còn như chất chứa nước mắt.
"Con chim ngốc, phải ngoan nha, nếu không ta lại dùng lửa đốt mi nữa đấy." Amy nhìn con quạ đen, nghiêm mặt nói.
"Đừng, đừng, đừng!" Quạ đen nóng nảy nhảy tới nhảy lui trên cây xà mấy lần, xòe cánh, nói: "Được rồi, coi như vì khuôn mặt xinh đẹp của cô, bản vương đặc cách cho cô gọi ta là điện hạ Fama Oden Ben, về sau nhìn thấy ta cũng không cần hành lễ, vương bào và cung điện cũng không cần các người bồi thường."
McGonagall buồn cười nhìn vẻ miễn cưỡng thỏa hiệp của con quạ đen kia, thầm nghĩ, xem ra Amy đã để lại bóng ma tâm lý trong lòng con quạ này rồi.
"Hai người có thể gọi nó là Than Đen." Con vẹt lông xanh bên cạnh xen vào, sau đó gật đầu với McGonagall và Amy: "Các người cũng có thể gọi tôi là Sonny."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.