Nhà Hàng Dị Giới Của Ông Bố Bỉm Sữa

Chương 36: Ha ha, ăn ngon lắm!




Translator: Nguyetmai
"Ông chủ, cho tôi một phần cơm chiên Dương Châu!" Haben bỗng đứng bật dậy, gào về phía nhà bếp.
Tuy nhiên, vừa cảm nhận được một ánh mắt bất thiện đang dán chặt vào mình, hắn lập tức nhận ra hình như mình đã làm sai điều gì, vội vàng nói lại một cách nhỏ nhẹ: "Ông chủ, vui lòng cho tôi một phần cơm chiên Dương Châu nhé."
"Được, xin đợi một chút." McGonagall quay lại đáp, sau đó vẫn không nhịn được phì cười, vậy là đã có thêm một người thú bổ sung vào danh sách những kẻ cuồng món cơm chiên Dương Châu rồi à?
"Nếu cha không tức giận, chuyện lần này xem như bỏ qua vậy." Sau quầy, Amy siết chặt nắm đấm, một quả cầu lửa chậm rãi tan biến như chưa từng xuất hiện.
Càng làm càng quen tay, tốc độ làm cơm chiên Dương Châu của McGonagall càng lúc càng nhanh, chỉ trong vòng khoảng năm phút đã có thể vừa xử lý nguyên liệu vừa chiên xong một phần cơm chiên Dương Châu.
"Cơm chiên Dương Châu của anh đây, mời dùng." McGonagall đặt bát cơm trước mặt Haga.
"Cảm... cảm ơn." Haga cười thật thà, cầm thìa ăn một miếng, mắt lập tức sáng lên. Mùi hương của món cơm này quả thật rất hấp dẫn, khác biệt hoàn toàn với những món anh ta đã ăn trước đây.
Đầu tiên là nếm thử lớp trứng gà bọc bên ngoài hạt cơm, sao có thể làm được thế này nhỉ? Dù có dùng trứng thiên nga từ bờ hồ cũng không thể làm ra món trứng non mềm đến tuyệt hảo như vậy được. Càng làm nổi bật vị trứng chính là hạt cơm ngọt bùi thơm nức bên trong, cả hai hòa quyện vào nhau, tạo thành một sự kết hợp hoàn mỹ giữa trứng và cơm.
Những nguyên liệu khác cũng tươi ngon lạ thường, chỉ cần cắn một miếng jambon thấm đẫm gia vị, vị mằn mặn của nước cốt thịt tức thì tràn ra, tôm mang mùi tươi sống nơi biển sâu, nấm, măng mùa đông, đậu Hà Lan đều được xắt nhuyễn như hạt gạo, hòa cùng mùi thơm nồng của hành lá, đem lại vị ngọt thanh phong phú. Tất cả các nguyên liệu kết hợp với nhau một cách hoàn mỹ, cuối cùng hóa thành một hương vị chung duy nhất, dù đã nuốt trọn cơm vào bụng mà hương vị ấy vẫn cứ lưu luyến trên đầu lưỡi mãi không tan.
"Anh Cả, cho em một miếng đi." Haben nuốt nước bọt ừng ực, sấn lại gần, ánh mắt nhìn chằm chằm Haga đầy mong đợi.
Trong số các anh em của Haben, Haga là người dễ nói chuyện nhất, bình thường có món gì ngon cũng sẽ chia cho hắn một ít, lần này chắc chắn cũng sẽ như thế.
"Không được đâu." Nào ngờ, lần này Haga lại phản ứng hệt như Macbeth, vừa từ chối thẳng thừng vừa bưng bát đi nơi khác, thìa trên tay va vào bát kêu leng keng, nhưng tay anh ta không hề ngừng động tác và cơm vào mồm một giây một phút nào.
"Anh Cả, em là em của anh mà, bình thường anh đều cho em ăn mà?" Haben vẫn chưa hết hy vọng, vòng qua một bên khác, tiếp tục năn nỉ.
Haga dừng lại, nuốt miếng cơm chiên trong miệng xuống, mới quay sang cười ngốc nghếch với Haben: "Bởi vì mấy món đấy không ngon chứ sao."
Haben tức thì hóa đá, nhìn Haga vùi đầu ăn ngon lành như một loại hưởng thụ, đành quay trở lại chỗ ngồi, thầm cảm thấy có điều gì đó không đúng. Đây là ông anh Cả chất phác đàng hoàng nhà mình đấy ư?
Tuy nhiên, đầu óc hắn lại nhanh chóng bị món cơm chiên Dương Châu thu hút. Trong tâm trạng mong chờ đến đứng ngồi không yên, phần cơm chiên Dương Châu của anh ta cuối cùng cũng ra lò.
"Cơm chiên Dương Châu của cậu đây, mời dùng." McGonagall đặt bát cơm chiên xuống rồi lùi về sau một bước.
Thấy thế, Amy cũng bước đến, đứng cạnh gã, đôi mắt to dõi theo từng động tác của Haben.
Sự chú ý của Haben lại hoàn toàn dồn hết vào bát cơm chiên Dương Châu trước mặt. Phải trơ mắt nhìn ba người kia ăn uống no say hết bát này đến bát khác chính là một sự giày vò thấu tận tâm can đối với hắn.
Hắn xúc một thìa đầy ụ, một mùi thơm sực nức còn hấp dẫn hơn mùi thịt nướng tức khắc lan tỏa, hắn há mồm ngoạm lấy thìa cơm, hai mắt liền trợn tròn.
Sao trên đời này lại có một món ngon như vậy chứ!
Các loại hương vị không ngừng nhảy múa trên đầu lưỡi, cảm giác thỏa mãn tột cùng vội ập đến, cả cơ thể và linh hồn như cùng hò reo một câu duy nhất: Ăn ăn ăn!
Hắn cứ ăn hết thìa này đến thìa khác, hận không thể nuốt chửng cả chiếc bát, chẳng bao lâu sau, bát đã sạch trơn, không còn gì dù chỉ là một mảnh vụn.
"Ngon không, ông chú ăn to nói lớn kia?" Amy hỏi Haben.
Một tay Haben bưng bát, tay còn lại cầm thìa, mặc dù cảm thấy hơi quái đản khi bị đặt biệt danh là "ăn to nói lớn", song hắn vẫn cười khúc khích, thẳng thắn gật đầu: "Ha ha, ăn ngon lắm!"
"Vậy nếu lần sau còn muốn ăn nữa, thì không được phép lớn tiếng ồn ào, nếu không thì không cho chú ăn nữa đấy nhé." Amy vòng tay trước ngực, lên giọng dạy dỗ như bà cụ non.
"Không dám! Tuyệt đối không dám nữa!" Haben gật đầu lia lại, khí thế hừng hực lúc mới vừa đến đã tan thành mây khói. Giờ đây, trong lòng hắn chỉ còn mỗi cơm chiên Dương Châu. Một phần cơm quả thật không thấm vào đâu, nếu chỉ bởi vì nói chuyện lớn tiếng mà bị đuổi ra thì chắc hối hận cả đời mất.
Về chuyện 600 đồng tiền, mặt mũi, lời thề gì gì đó, giờ đây có còn quan trọng nữa không?
Tất nhiên là không, so với một phần cơm chiên Dương Châu, những thứ đó đều chỉ là thứ yếu!
Đương nhiên, cũng bởi vì người vừa lên giọng đe dọa là một cô nhóc đáng yêu như Amy, chứ nếu là kẻ khác, điều đầu tiên hắn làm chính là vơ ngay lấy gậy răng sói, quyết đấu một trận sống mái với kẻ dám xúc phạm đến tôn nghiêm người thú trước rồi hẵng tính sau.
Nhưng trong trường hợp này, nếu bảo hắn quyết đấu với Amy, chi bằng bảo hắn tự đập mình một gậy cho xong.
Cô nhóc gật đầu, có vẻ rất hài lòng với câu trả lời của Haben, sau đó lại trèo lên chiếc ghế cao sau quầy, rồi quay sang cười ngọt ngào với McGonagall.
Gã không khỏi mỉm cười, sờ sờ đầu Amy, dáng vẻ cố gắng giữ gìn trật tự cho nhà hàng thật đáng yêu quá đi mất, hơn nữa còn thật sự đỡ đần cho gã rất nhiều. Nghĩ đến đây, McGonagall lại tiếp tục quay vào bếp để làm cơm chiên.
Mọi người liên tục gọi cơm khiến gã gần như bận không ngừng tay suốt cả buổi trưa. Bị mùi hương thơm phức hấp dẫn, đồng thời chứng kiến đám thực khách ăn như hổ đói, nên dù cảm thấy giá hơi đắt, vẫn có vài vị khách khác ghé vào, ngồi xuống, gọi một phần cơm chiên. Sau khi ăn xong một phần, họ cũng không kìm nổi mà gọi thêm phần nữa.
"Ợ… Ông chủ, ông nhất định là một thiên tài, nên mới có thể làm ra món ngon như vậy, tối nay chúng tôi sẽ lại tới." Sau khi liên tục ăn hết năm phần cơm chiên Dương Châu, Haben rốt cục cũng thấy no.
McGonagall bưng bát cơm vừa chiên xong đặt trước mặt một vị khách khác, mỉm cười gật gật đầu. Cảm giác dùng thức ăn ngon để chinh phục thực khách quả thật rất tuyệt vời.
"Năm phần, năm nhân sáu bằng ba mươi, tổng cộng là 30 đồng vàng." Amy duỗi ra hai tay, nhìn Haben nói.
"Cô nhóc, hai anh em chúng tôi tính chung." Hắn cười nói.
"Vậy tổng cộng là..." Amy nghiêng đầu nghĩ một lát, lúc McGonagall toan nhắc nhở, ánh mắt cô nhóc đã sáng lên: "60 đồng vàng."
"Được, đây là 6 đồng rồng, xin cầm lấy." Haben lấy 6 đồng rồng trong túi ra, đặt lên tay cô nhóc, rồi đứng dậy nhìn McGonagall, chìa tay ra, nói: "Ông chủ McGonagall đúng không? Tôi tên là Haben, đây là anh Cả tôi tên là Haga, xin lỗi vì vừa rồi xúc phạm đến anh."
"Đừng nói với tôi hai người còn một người em trai tên là Hathway* đấy nhé?" McGonagall khẽ bắt tay hắn, lúc thu tay về thì hỏi với vẻ mặt quái dị.
(*) Haga, Haben và Hathway được suy ra từ các chữ Hán lần lượt là哈嘎, 哈嘣và哈脆. Nam chính cố tình hỏi như thế là vì khi ghép 3 cái tên này lại sẽ được cụm từ 嘎嘣脆 /gā bēng cuì/ - một từ địa phương vùng Đông Bắc khá thông dụng, gồm có 2 nghĩa: (1) ý chỉ những món ăn có vị xốp giòn, khi ăn phát ra âm thanh giòn vang (chẳng hạn như bánh snack); hoặc (2) cách thức làm việc nhanh gọn dứt khoát.
"Hả?" Haga và Haben đều tỏ vẻ khó hiểu.
"Không có gì, hoan nghênh lần sau lại đến." McGonagall xấu hổ cười trừ, cũng không giải thích gì thêm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.