Translator: Nguyetmai
Sáng hôm sau, McGonagall thức dậy từ sáu giờ rưỡi. Do thế giới này không có các loại trò chơi và phim ảnh để giết thời gian, cả đêm chợt trở nên dài đằng đẵng, chất lượng giấc ngủ cũng tốt hơn rất nhiều.
"Đúng rồi, hệ thống, cậu có tivi không? Máy tính nữa? Di động? PS4? Có wifi không?" Lúc đánh răng McGonagall chột nhớ đến hệ thống, không kìm được hỏi.
"Ký chủ hãy tự trọng, hệ thống không cung cấp các vật dụng điện máy ngoài phạm vi nhà bếp! Cũng không cung cấp wifi miễn phí!" Giọng nói nghiêm túc của hệ thống vang lên.
"Đừng lo, bây giờ tôi cũng không có tiền mua." McGonagall bình tĩnh nhổ bọt trong miệng ra, thái độ của hệ thống cho thấy, có tiền có thể mua được, nhưng bây giờ gã quả thật không có tiền nhàn rỗi để mua những thứ này, nếu wifi không chịu miễn phí thì có thể trả phí mà.
Vệ sinh cá nhân xong xuôi, McGonagall đặt chiếc váy đã giặt sạch phơi khô giúp Amy từ hôm qua ở cạnh giường, ra khỏi nhà mà mặc đồ ngủ thì không hay lắm.
Gã xuống lầu mở cửa xem thử, ở mặt sau của bảng hiệu đúng là đã có thêm thời gian mở cửa, còn rất thông minh thêm một máy đếm ngược đến ngày nghỉ nhảy tự động, hiện đang hiện thị số 6, quả nhiên không khác gì trí tuệ con người.
Thế giới này cũng sinh hoạt theo chế độ hai mươi bốn tiếng, không khác Địa cầu là bao. Nhờ sự cố gắng của những người thợ thủ công của tộc người lùn, đồng hồ đeo tay dạng dây cót đã bắt đầu trở nên phổ biến.
Đồng hồ tinh thạch vận hành bằng tinh thạch có giá quá cao nên chỉ thịnh hành trong giới quý tộc và nhà giàu, ít ra không cần lo lắng họ không biết đến vấn đề thời gian.
Vẫn chưa đến giờ mở cửa, McGonagall bèn ra quảng trường trước nhà hàng chạy bộ một lúc. Nhưng do sức khỏe vẫn còn quá kém, chạy chưa được bao lâu đã thở không ra hơi, chỉ gắng gượng kiên trì chạy được khoảng hai mươi phút.
"Ông chủ McGonagall, mới sáng sớm mà làm gì thế?" Macbeth đúng lúc có việc phải ra ngoài, nhìn McGonagall thở hổn hển, khó hiểu hỏi.
"Rèn luyện sức khỏe một chút, ông chủ Mac mở cửa sớm thế à?" Gã cười đáp. Cửa hàng binh khí của Macbeth và nhà hàng cách nhau khoảng một mét, mấy hôm trước còn nghe tiếng búa gõ đinh đinh đang đang, nhưng bây giờ nhà đã được cải tạo, hiệu quả cách âm cũng tốt hơn rất nhiều, không nghe thấy chút tiếng động nào.
"Đúng vậy, đang định qua chỗ ông chủ McGonagall ăn hai bát cơm chiên Dương Châu rồi bắt đầu làm việc đây." Ông gật đầu. Hôm qua, sau khi ăn xong mấy phần cơm chiên, ông đã phát cuồng với món ăn này rồi.
Hơn nữa, sáng nay thức dậy, Macbeth thấy toàn thân thoải mái, không hề mệt mỏi chút nào, phần thắt lưng vốn đau nhức mỗi ngày nay cũng không thấy đau nữa.
"Giờ mở cửa của nhà hàng là 7 giờ 30 phút, thời gian cụ thể có ghi rõ trên bảng hiệu trước cửa rồi, chút nữa là mở cửa ngay thôi. Tôi về sửa soạn, chuẩn bị nguyên liệu một chút đây." McGonagall mỉm cười nói.
"Vậy à, được, tôi đợi thêm chút nữa vậy." Macbeth sửng sốt, nhà hàng bình thường cứ có khách thì bắt đầu phục vụ, không ngờ McGonagall lại đặt cả thời gian mở cửa.
Nhưng nghĩ lại, gã làm ra được món cơm chiên ngon ngần ấy, có chút quy củ và cá tính riêng cũng rất bình thường.
McGonagall về nhà hàng, lên lầu rửa mặt, vừa khéo thấy Amy đã dậy và thay quần áo xong xuôi. Cô nhóc híp mắt, dang tay bước đến, nũng nịu nói với gã: "Cha ơi, bế Amy đi."
Cô nhóc vừa ngủ dậy, một nhúm tóc hơi vểnh lên, dáng vẻ híp mắt dang tay trông đáng yêu quá thể. McGonagall không cầm lòng được khom người xuống, bế cô nhóc lên, khẽ nói: "Bế một lát rồi Amy tự đánh răng rửa mặt nhé, nhà hàng sắp mở cửa rồi."
"Vâng ạ." Cô nhóc gật đầu, ôm lấy cổ gã một lúc rồi chủ động trèo xuống, nhón chân lấy kem đánh răng và bàn chải, quay lại nói với gã: "Amy biết tự mình làm, cha đi làm việc đi."
"Được." McGonagall cười cười gật đầu, giả vờ ra khỏi cửa, lại không nhịn được đứng trước cửa nhìn lén một lúc, thấy cô nhóc đánh răng rửa mặt đâu ra đấy mới yên tâm xuống lầu.
Đồng hồ vừa chỉ 7 giờ 30 phút, gã liền mở cửa, thấy Macbeth đang đứng trước cửa nhìn thời gian hoạt động của nhà hàng trên bảng hiệu.
"Đã mở cửa rồi, mời vào." McGonagall lịch sự cười nói.
"Được, vẫn làm hai phần cơm chiên Dương Châu, tôi hơi sốt ruột rồi đấy." Macbeth cười sang sảng, cất bước vào nhà hàng.
"Chào buổi sáng ông người lùn Macbeth." Macbeth vừa ngồi xuống, Amy đã bước xuống lầu chào hỏi ông, vừa nhìn McGonagall vừa vuốt tóc mình: "Cha ơi, có phải cha nên giúp buộc tóc Amy lại không? Hình như tóc hơi dài quá rồi."
"Buộc tóc sao?" Nhìn sợi vải màu tím trong tay cô nhóc, gã hơi khó xử, từ trước đến nay gã chưa từng làm chuyện này bao giờ, phải từ từ nghiên cứu mới được, bèn nói: "Amy ngồi đợi một lát, cha làm cơm chiên cho ông Macbeth xong sẽ giúp con buộc tóc nhé?"
"Vâng ạ." Cô nhóc gật đầu, cất dây buộc tóc đi, ngoan ngoãn ngồi sang một bên.
McGonagall nhanh chóng làm xong phần cơm chiên cho Macbeth, sau đó quay vào bếp làm tiếp phần thứ hai. Khi gã mang một phần cơm chiên ra cho Amy, ông ta cũng vừa ăn xong.
"Hai phần cơm chiên, tổng cộng 12 đồng vàng, mời trả tiền." Amy đứng bên cạnh Macbeth, xòe tay ra nghiêm túc nói.
"12 đồng vàng đây, cô chủ nhỏ đếm lại đi." Đã quen với dáng vẻ bà cụ non của cô nhóc khi thu tiền, ông vừa đứng dậy vừa cười nói với McGonagall: "Ông chủ McGongall, cơm chiên Dương Châu hôm nay cũng ngon lắm, nhưng nhà hàng mới khai trương, khu vực này cũng ít người qua lại, chắc không đắt khách lắm nhỉ?"
"Đúng vậy, người qua lại hơi ít." Gã gật đầu, đây là điều khiến gã bất lực nhất, đúng như câu "rượu thơm cũng sợ ngõ sâu" mà.
"Vậy tôi về đây, có thể buổi trưa tôi sẽ dẫn theo hai khách hàng đến cho anh, dạng khách không chê đắt ấy." Macbeth cười nói, nhìn thoáng qua Amy đang chăm chú đếm tiền.
"Cảm ơn nhé." McGonagall mỉm cười, khách hàng truyền miệng nhau cũng là một cách tăng số lượng khách hàng nhanh nhất.
"Đừng khách sáo." Macbeth hào sảng xua tay, xoay người ra về.
Để cho Amy ăn trước, sau đó gã cũng làm cho mình một phần cơm chiên. Ngoài hương vị thơm ngon, cảm giác đói lả và mỏi mệt sau khi chạy bộ lúc sáng đều mất sạch, cả người khoan khoái hơn hẳn.
McGonagall thấy trong khoảng thời gian ngắn sẽ không có khách vào, lại nhìn đôi mắt đầy trông mong của Amy, không đành lòng kéo dài thêm nữa, đành nhận lấy sợi dây trong tay cô nhóc, thấp thỏm nói: "Amy, cha không biết buộc tóc đâu."
"Cha ơi, con tin cha có thể làm được mà." Cô nhóc lại còn quay lại khích lệ gã. Không biết cô nhóc tìm đâu ra một chiếc gương nhỏ, háo hức nhìn chằm chằm hình bóng mình trong gương, thầm nghĩ, trước đây cô Luna đã buộc tóc giúp nhóc rồi, nhưng cha thì chưa buộc tóc cho nhóc bao giờ đâu.
"Vậy cha làm thật đấy nhé?" McGonagall vẫn hơi căng thẳng, chải mái tóc mềm mại của Amy, cố gắng nhớ lại kiểu tóc của mấy cô gái mà mình từng thấy trước kia, đơn giản nhất chắc là tóc đuôi ngựa, hoặc búi cao đáng yêu, tết bím cũng không tệ…
Mười phút sau, Amy bỏ gương trong tay mình xuống, quay lại nhìn cha đang đổ đầy mồ hôi, cố gắng biến tóc cô nhóc thành một búi trên đỉnh đầu, miệng nhỏ chu ra đầy ấm ức nói: "Cha ơi, Amy vẫn nên xõa tóc đi thôi…"