Nhà Có Bé Ngoan

Chương 10:




dịch: Uyên Uyên
Chương 10
Lâm Bách Tòng lên tiếng bảo Lâm Du quỳ từ đường, không ai trong nhà thật sự dám bảo cậu đứng lên.
Dù sao thì nhà họ Lâm vẫn là một gia tộc truyền thống tuân theo lời dạy tiên học lễ hậu học văn. Lâm Bách Tòng là người đứng đầu gia đình, loại trừ lòng thiên vị với con trai mình thì cũng cần phải có uy nghiêm của chủ gia đình.
Chính vì là con trai mình sinh ra, nên càng không thể dung túng.
May mà hôm nay trời cũng không lạnh lắm, nhiệt độ của ban ngày hạ rồi nhưng vẫn còn chút ấm áp đến đêm.
Ánh nến trong từ đường đong đưa chập chờn tạo cảm giác lu mờ mông lung.
Lâm Du di chuyển đầu gối để chân bớt tê mỏi, thấy đỡ hơn thì lại quỳ cao ngay ngắn.
Có tiếng bước chân ngoài sân, sau đó là tiếng két, Văn Chu Nghiêu bưng cơm tối vào.


"Chú Lâm với dì Lâm đều không ngủ được." Văn Chu Nghiêu nói rồi đi tới bên cạnh đưa đũa và tô ra trước mặt cậu: "Cô út làm riêng cho em đấy, mì gà xé mà em thích."
"Không ăn đâu." Lâm Du lắc đầu, "Không đói."
Văn Chu Nghiêu nhìn trên cao nhìn xuống, im lặng nhìn cậu vài giây rồi hỏi: "Bình thường bị mắng một tí thôi đã biện giải được cả ngày, bây giờ lại ngoan ngoãn quỳ ở đây, thật sự thấy mình đã làm sai à?"
Lâm Du ngửa đầu nhìn Văn Chu Nghiêu, rồi lại cụp mắt xuống, chỉ nói: "Không phải, nhưng cũng nên làm."
Văn Chu Nghiêu để tô xuống chiếc bàn thấp bên cạnh, kéo ống quần ngồi xổm xuống cạnh bé con, chống một khuỷu tay lên gối, tay kia sờ lên trán Lâm Du.
Vết thương trên lưng bé con đã bôi thuốc, đôi môi khô khốc tái nhợt.
Đây là lần đầu tiên Văn Chu Nghiêu thấy Lâm Du thế này suốt bao năm nay.


Bé sữa vẫn thường chiêm chϊếp cạnh mình như chú sẻ nhỏ mấy năm trước thật sự đã lớn lên nhiều, tới hiện tại Văn Chu Nghiêu mới cảm nhận được điều này một cách chân thực đến vậy. Anh biết cậu quan tâm người nhà mình bao nhiêu, nhà họ Lâm là cội nguồn cho toàn bộ chất dinh dưỡng của cậu. Trên mảnh đất này, cậu sống như một chú cá nhỏ tự tại, luôn vui vẻ vẫy đuôi, tự do an nhàn.
Việc cậu gây ra chuyện trọng đại ảnh hưởng đến căn cơ của nhà họ Lâm nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người.
Bao gồm cả Văn Chu Nghiêu.
Nhưng anh không truy hỏi lý do của cậu như những người khác.
"Hơi sốt rồi." Văn Chu Nghiêu nhíu mày, rút tay lại hỏi cậu: "Có muốn về phòng với anh không?"
"Anh." Lâm Du mỉm cười, nói với anh: "Anh có nhận ra đây là lần đầu tiên anh chủ động mời em về phòng suốt mấy năm nay không."


"Em ít khi vào phòng anh lắm sao?" Văn Chu Nghiêu hỏi ngược lại.
Lâm Du dụi mũi, bị chặn họng rồi.
Văn Chu Nghiêu nói tiếp: "Chú dì sẽ không thật sự muốn để em quỳ ở đây cả đêm đâu, em không về thì chắc tối nay hai người cũng không ngủ nổi."
"Em biết." Lâm Du liếc đôi môi khô nứt, "Nhưng quy tắc là quy tắc."
Hành nghề có quy tắc để hành nghề, nhà họ Lâm cũng có quy tắc của họ Lâm.
Lâm Du biết mình cũng không thông minh mấy.
Cậu vẫn thường có sự kiên trì riêng của bản thân đối với những thứ trông có vẻ chẳng quan trọng gì.
Chỉ có điều kiếp này cậu đã đưa mình vào khuôn khổ những quy tắc ghim chặt trong lòng từ rất sớm.
Vài phút sau, Văn Chu Nghiêu đi lấy nệm về, đóng cửa từ đường rồi trải nệm ra cạnh Lâm Du bảo: "Không về cũng được, qua đây uống thuốc trước đã."
Lâm Du nhìn nhìn anh, hỏi: "Anh định ở đây với em à?"
"Chứ còn sao nữa?" Văn Chu Nghiêu nhìn cậu, "Qua đây."
Lâm Du không cứng đầu nữa, dù sao thì mục đích của cậu cũng không phải lấy sức khỏe của bản thân ra làm điều kiện để đạt được kết quả, không cần phải khiến cho cả nhà phải trăn trở lo lắng.
Lâm Du chống đầu gối định đứng lên, kết quả chân nhũn ra làm cả người bổ nhào tới trước.
Văn Chu Nghiêu đưa tay kéo cậu kịp thời, mũi Lâm Du đập vào xương đòn của anh, cảm giác đau buốt từ đầu mũi chạy thẳng lên não, Lâm Du bịt mũi ngửa mặt lên ồm oàm nói: "Tiêu rồi, gãy rồi."
Văn Chu Nghiêu đỡ cằm đẩy mặt cậu lên, nhìn thấy đôi mắt ậm nước của cậu.
"Đau à?" Văn Chu Nghiêu thấy cậu như thế lại cong môi thật nhẹ đến khó nhận ra, anh kéo bàn tay Lâm Du đang bịt mũi xuống kiểm tra, "Không gãy đâu."
Lâm Du cũng không cố bò dậy làm gì nữa, dứt khoát trở mình tại chỗ, nằm nhoài trong lòng Văn Chu Nghiêu.
"Không gãy là được rồi." Lâm Du thở phào, ngửa đầu nói chuyện với cằm của anh cậu: "Anh, thật ra anh không cần phải ở đây với em đâu."
"Thôi nói ít chút." Văn Chu Nghiêu cứ thế kéo cậu ra sau một chút, anh tựa lưng vào chân tủ thờ, gập một chân lại chống eo cho Lâm Du, bảo đảm không để cấn trúng vết thương trên lưng cậu.
Sau đó anh với tay lấy thuốc đặt trên bàn qua đưa tới miệng Lâm Du, "Em đã chuẩn bị sẵn tinh thần chắc chắn tối nay mọi người đều phải thức đêm với em rồi thì đừng lải nhải nữa."
Lâm Du ngậm miệng hẳn, ngoan ngoãn cúi đầu uống thuốc.
Cậu mới nhăn nhíu mặt lại chưa kịp bảo đắng thì một viên kẹo sữa đã được đút vào miệng.
"Đâu ra vậy anh?" Lâm Du đẩy viên kẹo từ phải sang trái trong miệng, ngạc nhiên hỏi anh.
Văn Chu Nghiêu: "Dì Lâm biết em sốt, dúi cho anh lúc đi lấy thuốc trong bếp đó, biết em sợ đắng."
Lâm Du im lặng một chốc, ngập ngừng hỏi: "Mẹ em..."
"Rất ổn, trừ hơi lo lắng cho vết thương của em, cứ mắng em không hiểu chuyện mãi." Văn Chu Nghiêu đặt chén thuốc đã cạn xuống, không biết sao động tác này lại khựng lại vài giây rồi mới nói tiếp: "Anh họ Văn còn nhận ra người nhà họ Lâm không hề nhu nhược chút nào, em không cần nghĩ rằng cả nhà... yếu ớt đến thế."
Văn Chu Nghiêu dùng từ rất cân nhắc, việc Lâm Du cực kỳ trí tuệ đã được chứng thực từ rất nhiều năm trước, thậm chí có một quãng thời gian còn khiến người nhà họ Lâm lo lắng không biết có giữ cậu sống nổi không.
Văn Chu Nghiêu cúi đầu nhìn người trong lòng mình, ngón tay vân vê thùy tai dày thịt của cậu.
"Điểm yếu lớn nhất của bố mẹ em luôn là em." Văn Chu Nghiêu nói. "Lâm Du, em có nhìn thấy rõ chuyện này không vậy?"
Lâm Du bỗng lặng thinh.
Chốc lát sau, cậu nhúc nhích người đổi tư thế.
Cảm giác sau lưng rất chân thực, khung xương người thiếu niên đã có sự vững chãi và ấm áp trưởng thành.
Trong mắt cậu Văn Chu Nghiêu lúc này như thế nào nhỉ? Dù không còn cha mẹ, anh vẫn lớn lên một cách xuất chúng, thành sự tồn tại chói mắt đáng tự hào. Anh có nhiều sở thích, nhờ tài năng thiên bẩm cộng với sự nỗ lực, anh có thể hoàn thành mỗi một việc đến mức gần như hoàn mỹ.
Có các mối quan hệ xã hội riêng, ra ngoài có bạn bè để họp mặt, về nhà có người thân chờ đợi.
Tình huống tệ nhất thì cũng còn một cục phiền mà chỉ cần anh ở nhà là một ngày có thể anh ơi anh à tám trăm lượt đang chờ anh.
Sau này anh sẽ có tiềm lực để lựa chọn, có thế giới bao la.
Không chừng còn tìm được một người để yêu thương, hạnh phúc dắt tay nhau cả đời.
Ít nhất, dù tương lai có thế nào, anh cũng không còn là người luôn ngồi trong góc mỗi dịp lễ tết mà Lâm Du gần như không chú ý tới nữa. Cũng không phải người xách hành lý lên nói đi là đi, không còn gì vướng bận. Càng không phải Văn Chu Nghiêu mà thần sắc chỉ còn lại dấu vết của gió sương gian khổ cô độc đứng trước mộ bia trong ngày sau cùng ấy.
Vở kịch nhân gian lần này, Lâm Du giữ chặt được người đó, cũng như giữ chặt được bản thân mình, không bị quá khứ nuốt chửng, trong lòng đầy ắp dũng khí để tiến lên.
Người nhà họ Lâm chưa bao giờ nhu nhược, đương nhiên cậu biết.
Bố mẹ đặt cậu vào nơi mềm yếu nhất trong lòng, cậu càng rõ hơn.
Nhưng cũng chính vì tồn tại những con người và những thứ như thế cần phải bảo vệ, cậu không thể nói vài thứ, không thể không làm vài việc.
Lâm Du cuộn người xuống một chút, cậu gác cằm lên đầu gối Văn Chu Nghiêu, nhìn ra cửa rồi hỏi: "Anh, bố mẹ em bảo anh vào dò tin đúng không?"
"Ừ." Văn Chu Nghiêu không che giấu cậu, anh vuốt mái tóc mượt sau đầu cậu, hỏi: "Vậy em có gì muốn nói không? Về chuyện lần này."
"Không có gì hết, chỉ là em thấy cách làm của bố cổ hủ quá rồi, cần cách tân vài chỗ mà thôi." Lâm Du nói: "Em mới tham gia ngày hội thiếu niên học điêu khắc mà, có vài ý tưởng mới, em cũng không ngờ lại thành ra nghiêm trọng đến vậy."
Lâm Du nói nghe vừa vô tội vừa tủi thân, nhưng mặt lẫn tiếng đều hướng thẳng ra cửa.
Văn Chu Nghiêu gập ngón tay gõ l3n đỉnh đầu cậu, nhắc: "Quá rồi đấy, đã phát hiện rồi thì đừng có cố ý chọc bố em giận thêm nữa, còn ngại trận đòn này chưa đủ nặng à?"
Lâm Du bật cười thành tiếng với anh cả, rồi đụng phải vết thương, nhe răng nhếch miệng kêu đau.
Ngay lúc ấy có tiếng sột soạt ngoài cửa.
Dương Hoài Ngọc vừa đánh vai Lâm Bách Tòng vừa nói: "Anh muốn đi thăm con thì đi đi, kéo tôi tới đây chi cho mất mặt thế không biết!"
"Ai đi thăm thằng con hư đốn đó!" Lâm Bách Tòng hơi mất tự nhiên, nhưng vẫn giận, "Anh đến xem nó đã biết lỗi chưa, nhưng em cũng nghe rồi đó, em coi nó nói cái gì vậy chứ?!"
"Thôi anh đừng có nói nữa!" Dương Hoài Ngọc tức chết đi được, kéo chú, "Đi đi đi, về ngủ."
Tiếng bước chân xa dần.
Lâm Bách Tòng: "Ủa hồi nãy ai cứ đi tới đi lui trong phòng nói không ngủ được vậy?"
Dương Hoài Ngọc: "Ủa bây giờ tôi ngủ được rồi không cho hả? Con trai lớn tôi ở trong đó, có gì mà tôi phải không ngủ được. Nó đối xử với con anh còn tử tế hơn người làm bố như anh!"
Lâm Bách Tòng: "Thằng con hư đốn đó không phải của em sinh ra chắc? Em nhìn cái kiểu nằm dài trên người anh nó đó đi, tưởng đâu không có xương sống, nhìn chỉ thấy cáu thêm."
Dương Hoài Ngọc: "Con cả nó thích chiều, liên quan gì anh? Mà nói chứ, anh không đánh nó thành ra như vậy thì nó có phải nằm trên người anh nó không? Nói tới nói lui cũng là tại anh!"
"Cái gì cũng tại anh, em vô lý quá vậy?"
...
Tiếng cãi cọ xa dần đến khi không còn nghe thấy nữa.
Cuối cùng quanh từ đường cũng yên tĩnh, chỉ còn tiếng bấc nến phựt cháy nho nhỏ thi thoảng lại vang lên.
Lâm Du kiếm chuyện tán gẫu: "Anh, sao ai cũng nói anh chiều em, rõ ràng anh toàn ghét bỏ em."
Ghét bỏ từ nhỏ tới lớn, chê cậu nói nhiều, tinh quái, còn hay già mồm.
"Em cũng tự hiểu mình thật nhỉ." Văn Chu Nghiêu bình thản đáp lại cậu.
Anh đưa tay giở lưng áo cậu lên, khi thấy rõ những vết thương ngang dọc trên tấm lưng trắng nõn, chân mày thoáng cau lại.
Lâm Du nằm sấp quay đầu về phía Văn Chu Nghiêu: "Vậy mà anh còn nhịn không đánh em được suốt mấy năm nay, có phải là chứng minh anh cũng thương em lắm không?"
Văn Chu Nghiêu nhẹ tay thả áo cậu xuống, đưa mắt nhìn cậu.
"Anh phát hiện còn một phương diện em hiểu chưa đủ toàn diện về bản thân."
"Là gì vậy?" Lâm Du hỏi.
"Em còn mặt dày nữa."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.