Nha! Có Bầu Rồi!

Chương 21: Cái gọi là ý tại ngôn ngoại




Kết luận này của Trình Minh làm cho Cố Dương và Lôi Nghị đều có chút sững sờ.
Song tính ẩn? Đó là cái khái niệm gì?
Trình Minh nhìn ra nghi hoặc của bọn họ, tiếp tục giải thích: “Thật ra trên thế giới cũng có những người khác thuộc loại song tính này tồn tại, chỉ bất quá rất ít, hơn nữa đa số phát triển không hoàn toàn. Thông thường người song tính là cùng lúc có bộ phận sinh dục của cả nam lẫn nữ… Nhưng chỉ hiện rõ tính đặc thù của một trong hai loại đó. Nói cách khác, nếu như bộ phận đặc thù ngoài là nam, nhưng phía dưới có bộ phận sinh dục của phụ nữ, chỉ là rất nhỏ hoặc không rõ ràng… Nếu như bộ phận đặc thù ngoài là nữ, nhưng bên dưới có tiểu huynh đệ của đàn ông, chính là rất nhỏ thậm chí là có thể không đáng kể…”
Trình Minh nói làm cho Lôi Nghị cùng Cố Dương đều tăng thêm kiến thức, cứ như mở ra một cánh cửa khác ở trước mặt bọn họ.
Hai người đều hết sức cảm thán — thế giới to lớn thật đúng là không gì không có a!
Sau khi Lôi Nghị lau khô sạch sẽ bụng cho Cố Dương, tiện tay đem quần áo của hắn kéo xuống, đường nhìn không tự chủ được nhẹ nhàng hướng về giữa hai chân Cố Dương, âm thầm nhớ lại chuyện tình lúc trước cùng ân ái, lúc ấy thật rất thoải mái, không có chú ý, nơi nào đó của Cố Dương có đồ vật gì của phụ nữ hay không?
Cố Dương đương nhiên nhận thấy được ánh mắt khác thường của Lôi Nghị, theo bản năng nhấc chân đá đi qua: “Nhìn cái gì vậy! Ông đây là đàn ông thuần khiết!”
“Ừ ừ ừ, em đương nhiên là đàn ông thuần khiết! Tôi không có bất kỳ hoài nghi gì!” Lôi Nghị vội vàng đưa tay đỡ lấy Cố Dương, hắn còn đang nằm trên ghế ni, này không cẩn thận mất thăng bằng mà té cũng không phải là việc nhỏ, vì vậy y cũng không có tránh, tùy ý Cố Dương ở trên đùi y in một dấu chân, trong miệng còn đang nhắc nhở, “Cẩn thận một chút, đừng để ngã!”
Trình Minh ở bên cạnh phốc xuy cười một tiếng.
Xem lão đại cam chịu thực sự là quá sung sướng!
Cố Dương được Lôi Nghị đỡ ngồi dậy, bước xuống khỏi ghế nằm, ánh mắt nhẹ nhàng hướng Trình Minh, Trình Minh ho nhẹ một tiếng, đem giải thích của anh bổ sung hết: “Loại tình huống này của anh chính là thể chất song tính ẩn, hoàn toàn là đặc thù nam tính, chỉ là ở trong bụng của anh nhiều thêm một bộ phận tử cung cùng loại với nữ giới. Cho nên… có thể sinh con nối dòng.”
Cố Dương không nói gì, nhưng thật ra Lôi Nghị cười khanh khách mà nối tiếp một câu: “Vô cùng tốt.” (ông lời quá còn gì:v)
Không chỉ có thể là vô cùng tốt như vậy đi! Loại tình huống này phỏng chừng là ngàn dặm mới tìm được một, hết lần này tới lần khác lại bị y gặp phải, hơn nữa Cố Dương còn đem con giữ lại, nếu như lúc đầu hắn không nghĩ thông suốt đem con bỏ đi, vậy cũng như y không liên quan chuyện gì.
“Tiếp theo là phải lấy máu sao?” Cố Dương hỏi.
Trình Minh gật đầu, dẫn hắn đi đến phòng bên cạnh.
Lôi Nghị hỏi: “Sáng sớm chúng ta có ăn qua bữa sáng, không vấn đề gì đi?”
“Không có việc gì, trước rút mấy ống để kiểm tra, chờ thêm một tháng nữa lại đến một lần, lần sau không ăn là được.” Trình Minh thoải mái mở miệng.
“Mấy ống?!” Lôi Nghị lại càng hoảng sợ, muốn rút nhiều như vậy sao? Thế nào chịu được!
“Mấy ống nhỏ cỡ này thôi, lão đại! Anh yên tâm, tuyệt đối không vượt quá 200ml.” Trình Minh lấy tay miêu tả chiều dài ống nghiệm, ánh mắt nhìn về phía Lôi Nghị dẫn theo một tia khinh bỉ.
Lôi Nghị mặt không đổi sắc gật đầu, làm bộ như chợt hiểu ra — ừ, ống nghiệm nhỏ một chút như vậy tạm được, nếu không y đau lòng.
Sau khi rút máu xong, Cố Dương đè cánh tay muốn đứng dậy, Lôi Nghị dặn dò: “Không cần đi vội, em trước ngồi một chút, tôi đem cho em ly nước uống đi.”
Trình Minh dọn dẹp đem ống nghiệm đều dán tên lên, xoay lại nhìn về phía Cố Dương, khóe miệng dẫn theo một nụ cười nghiền ngẫm: “Hai người các anh như thế nào quen biết a?”
Cố Dương tránh nặng tìm nhẹ mà trả lời: “Anh ta là ông chủ của tôi…”
“Ông chủ a…” Trình Minh không nói tin anh lại hỏi, “Kỳ thực tôi không phải hỏi anh cái này, tôi là hỏi… Anh như thế nào tóm được anh ấy? Có thể để cho lão đại chúng tôi ôn nhu như vậy, cũng không phải là chuyện dễ dàng a!”
“Nếu như trong bụng cậu cũng có hài tử của anh ta, anh ta cũng sẽ đối với cậu như vậy.” Cố Dương làm động tác nhún vai, hiển nhiên không có nghĩ Lôi Nghị đối với hắn như vậy là bởi vì bản thân hắn.
Phần lớn nguyên nhân nhất định là vì bé con trong bụng hắn có một nửa huyết thống của y, mới liên quan đến hắn, người cung cấp hoàn cảnh sinh trưởng ‘cơ thể mẹ’, cũng là yêu ai yêu cả đường đi.
Đương nhiên, Cố Dương cũng không phải tự giễu, càng không có ý tứ trách cứ người nào. Hắn cùng Lôi Nghị vốn cũng không có cơ sở tình cảm ni, ràng buộc trong lúc này của hai người chính là bé con, Lôi Nghị có thể đối với hắn như vậy đã rất tốt.
Không quan tâm là thật hay giả, là bởi vì bé con hay là bởi vì cái gì khác, hắn thản nhiên tiếp thu là được.
Về phần sau này ra sao… Thứ tình cảm này nhất định sẽ được định nghĩa mới lại một lần nữa.
Nhưng đó là chuyện sau này.
Hiện tại sao, khách khí tôn trọng nhau cũng không sai.
“Kháo!” Trình Minh bị lời nói của Cố Dương nghẹn một chút, văng tục, sau đó nhịn không được cười nói, “Anh người này thật đúng là… quá tổn thương người ta rồi!” (Kháo: từ lóng để chửi thề, thuần việt thì là đ*ch ý)
Cố Dương cũng cười cười, hắn không có ý tứ làm nghẹn người, chính là ăn ngay nói thật mà thôi, bất quá xem tính tình người này cũng không phải dễ bị tức giận như vậy, hắn liền thuận tiện cấp bậc thang đi xuống: “Chỉ đùa một chút, đừng để ý.”
Trình Minh đương nhiên không để ý, chỉ là trêu nói: “Không có việc gì, tôi không ngại, thể chất anh như vậy cũng không phải người người đều có thể có.”
Lôi Nghị bưng ly nước đến, Cố Dương cúi đầu nhìn lỗ kim trên cánh tay một chút thấy đã cầm máu liền đem bông gòn lấy ra, ném tới trong thùng rác bên cạnh, sau đó tiếp nhận ly nước, Lôi Nghị nói: “Tôi dùng hai cái ly giấy đảo qua lại vài lần, hẳn là có thể uống.”
“Cám ơn.” Cố Dương theo thói quen nói lời cảm tạ, sau đó dư quang liền lướt qua biểu tình như cười như không của Trình Minh, sau đó không nói thêm gì nữa, cúi đầu chuyên tâm uống nước.
Trình Minh liền thừa dịp hiện tại nói một chút tình huống của bé con cùng với những việc cần chú ý: “Xem từ hình siêu âm, bé con không có vấn đề gì, rất hoạt bát rất khỏe mạnh, tiếp theo anh liền cương quyết không nên uống rượu, làm phương pháp chuẩn bị cũng không được. Sau đó chính là ăn nhiều những loại thực vật quả hạch, thức ăn cũng phải đa dạng hóa, đừng ngại phiền phức, các loại dinh dưỡng loại nhiều an-bu-min A vi-ta-min A vân vân mới có thể toàn diện cùng với sự phát triển của bé con. Mấy tháng sau này chính là thời kỳ chủ yếu bé con sinh trưởng, nhất định phải thật chú ý bổ sung dinh dưỡng.”
“Ừ.” Cố Dương lên tiếng, Lôi Nghị cũng nghe rất nghiêm túc, giống như là học sinh tiểu học nghe giảng bài, Trình Minh thấy vậy thiếu chút nữa cười lớn.
“Tuy nhiên anh cũng đừng quá khẩn trương, cơ bản không có gì cần kiêng ăn, muốn ăn cái gì liền ăn cái đó, lấy yêu thích của chính mình làm chủ là được. Nga được rồi, ngoại trừ rượu là hàng cấm, thuốc lá cũng đừng hút.”
“Tôi không hút thuốc lá.” Cố Dương trả lời.
“Vậy là tốt rồi.” Trình Minh nói nhìn về phía Lôi Nghị, Lôi Nghị cười nói: “Tôi cai thuốc.”
Ách… hai mắt long lanh của Cố Dương liếc nhìn Lôi Nghị, việc này cùng y không có quan hệ gì đi?
“Đối với thân thể tốt.” Lôi Nghị nhìn ra Cố Dương vô cùng ngạc nhiên, giải thích một câu.
Kỳ thực nội tâm Lôi Nghị là muốn như vậy — Sau này y cùng Cố Dương tình cảm phát triển không tệ, nhất định là muốn ở chung nha, người một nhà nào có đạo lý ở hai nhà? Đến lúc đó chính mình nếu như vẫn còn hút thuốc sẽ không tốt, hút thuốc bị động tổn thương còn lớn hơn nữa. (hút thuốc bị động aka hít khói thuốc)
Tuy rằng… Hiện tại y cũng rất muốn ở một chỗ cùng Cố Dương.
Bất quá suy nghĩ kỹ một chút, lại cảm thấy vẫn là tiến hành theo thứ tự tương đối tốt hơn, vạn nhất đem người hù chạy coi như cái được bù không được cái mất, từ từ sẽ đến, từ từ sẽ đến…
“Chuyện ân ái cũng phải tiết chế!” Trình Minh bổ sung một câu.
Cố Dương sặc một ngụm nước, ho khan hơn nữa ngày mới dừng lại được.
Người bác sĩ này cũng thật là, hắn đang mang thai, đương nhiên sẽ đem loại chuyện này loại bỏ bên ngoài a! Vẫn còn cần anh ta tới nhắc nhở sao?
Lôi Nghị lại nghe được ý tại ngôn ngoại. (aka câu nói không diễn tả được hết ý của người nói, ngoài ý chính trên lời nói thì người nghe phải tự hiểu hàm ý, ẩn ý đằng sau đó)
Tiết chế? Không phải là cấm? Như vậy nói cách khác, kỳ thực trong lúc Cố Dương mang thai vẫn là có thể… đúng không? (nghĩa là chúng ta vẫn có nước luộc thịt:v)
Trình Minh không để ý đến ánh mắt dò hỏi của Lôi Nghị, cười khanh khách nói: “Được rồi, hôm nay kiểm tra cứ vậy đi, kết quả xét nghiệm máu tôi sẽ lại điện thoại thông báo cho các anh, các anh trở về đi, không có chuyện gì.”
Cố Dương đứng dậy, dẫn đầu đi ra ngoài, vừa rồi cái nhắc nhở kia quá lúng túng, hắn phải nhanh chóng đi thôi.
Lôi Nghị ở phía sau chậm rãi, sau khi Cố Dương ra cửa, y lấy cùi chỏ đụng Trình Minh, nhỏ giọng nói: “…Tiết chế?”
Trình Minh liếc mắt, trực tiếp giơ ngón tay giữa cho y, sau đó đem y đẩy ra cửa!
Khóe miệng Lôi Nghị cong lên, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.
Ngoại trừ có bé con ra còn có thể có phúc lợi, y phải nỗ lực a!
Không biết cái dạng này của Cố Dương ăn là có mùi vị gì… 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.