Nhà Bây Giờ Cũng Xuyên Không?

Chương 90: Mục đích chính của Dark Shinji




Sau khi ba tên dark rider lần lượt biến mất thì để lại đó lại là một chiến trường tàn sát man rợn, xác chết nằm la liệt khắp nơi.
Agnes đứng đó và nhìn thấy cảnh tượng như vậy thì không khói cúi người nôn khan.
Cho dù, nàng đã chuẩn bị sẵn tư tưởng bất chấp mọi thứ để trả thù, thế nhưng sau khi nhìn thấy thảm cảnh như vậy thì lại cảm thấy run sợ.
Một phần cũng là vì từ trước đến giờ nàng luôn được gia tộc che chở, bao bọc mà không được trải nghiệm những thứ như thế này bao giờ.
Mặc dù, đã từng bị ám sát một lần khiến cho tâm lý của nàng được vững vàng hơn, thế nhưng cảnh tượng hãi hùng như vậy thì nàng vẫn không thể quen được.
Nam Phong đã từng trải qua nhiều chuyện còn kinh khủng hơn thế này rất nhiều, thế nhưng trong lòng của hắn vẫn có một thứ gì đó khó chịu.
Hắn không phải là một kẻ vô cảm và cũng không hề muốn mình biến thành như vậy. 
Từ trước đến giờ hắn đều ở trong thế bị động, mọi chuyện diễn ra trước mắt đều không phải là những gì mà hắn mong muốn.
Có thể nói, hắn là một con người đơn giản. 
Ước muốn duy nhất của hắn chỉ là được sống bình yên với những người thân của mình.
Thế nhưng, mọi thứ diễn ra đều không như hắn mong muốn và hắn phải là người đối mặt với tất cả.
Vậy nên, Nam Phong sẽ không thể đứng nhìn và coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra cả.
Hắn nắm chặt tay của mình lại và nói: “Không cần biết ba tên dark rider này đến từ đâu, thế nhưng... Ta sẽ ngăn bọn chúng lại!”
Đó chính là quyết tâm và lý tưởng của hắn!
Có thể gọi hắn là kẻ ngốc cũng được, thế nhưng hắn cũng không phải là một kẻ lo chuyện bao đồng.
Chỉ là hắn không muốn nhìn thấy những thảm cảnh như vậy nữa, những gì mà hắn phải nhìn thấy là quá đủ rồi!
Hắn chỉ muốn làm theo bản ngã của mình và ngăn chặn tất cả những gì diễn ra trước mắt của hắn.
... 
Tại đại sảnh của gia tộc Charlotte quyền quý. 
Một người đàn ông trung niên da trắng, mắt tím đang đứng ở đó và chắp tay sau lưng.
Đằng sau ông ta là những người trong trang phục cận vệ và đang kính cẩn quỳ ở dưới đất.
“Thưa gia chủ, ba tên ác tặc ngày càng làm náo loạn hơn, bọn chúng đã tàn sát rất nhiều người dân ở trong thành rồi! Xin ngài hãy ra mặt để làm chủ cho những người dân ở nơi đây!”
Người đàn ông này chính là Manus Charlotte, gia chủ đương nhiệm của gia tộc Charlotte và cũng chính là người cha mà Agnes đã nói đến.
Không thể nhìn ra một người đàn ông với vẻ uy nghiệm, chính trực, lại chính là một kẻ đã hạ lệnh giết chết “con gái” của mình mà không hề nhíu mày chút nào.
Kể cả khi Agnes không thực sự là con gái của hắn ta đi chăng nữa, thì với một người cùng chung sống với hắn mười sáu năm mà hắn ta vẫn có thể hạ được mệnh lệnh như vậy.
Trong tư tưởng của gã thì sự thịnh vượng của gia tộc Charlote luôn được đặt lên hàng đầu, kể cả khi tất cả mọi người đều phải chết thì uy nghiêm của gia tộc cũng không được lay động.
Quả đúng là một gia tộc còn tàn nhẫn hơn cả gia tộc của một đế vương vậy!
Không phải là vì Agnes bị nhận định là một người ngoại tộc thì nàng đã bị gia tộc này tẩy não mất rồi!
Không biết sau khi Agnes biết được điều này thì nên vui hay là nên buồn đây?
Manus chắp tay đằng sau lưng và nhẹ nhàng nói: “Uy nghiêm của gia tộc Charlotte không thể bị đả động!”
Mặc dù, lời nói của hắn ta vô cùng nhẹ nhàng và không hề có một chút sát thương nào, thế nhưng bên trong nó lại ẩn chứa một luồng sát khí khiến cho những con người có mặt tại đây đều phải cảm thấy rùng mình sợ hãi.
Đúng như người xưa đã từng nói: “Không hề sợ một tên mãng phu, mà chỉ sợ một tên tiểu nhân đội lốt quân tử!”
Sau khi tất cả đi hết thì Manus cười mỉm nói: “Tam đại ác quỷ ư? Không biết là các ngươi mạnh hay là ta mạnh đây? Thật đáng là mong chờ a!”
***
“Sư phụ! Mấy ngày hôm nay bọn ác quỷ đó vẫn luôn lộng hành khắp nơi, số người chết đã lên đến hàng nghìn rồi mà chúng ta vẫn không thể tìm được phương hướng của bọn chúng!” Agnes uể oải nói.
Mấy ngày nay vì truy đuổi ba tên “ác quỷ” này mà nàng đã chưa được yên giấc ngày nào.
Tâm hồn của nàng rất là thánh thiện, thế nên nàng càng không muốn nhìn thấy những người dân trong thành lần lượt bị tàn sát.
Nam Phong lại bắt đầu trầm tư suy nghĩ, hắn cảm thấy sự việc này không hề đơn giản chút nào.
Hắn nghĩ ba kẻ này không thể là một lũ tâm thần giết người tìm thú vui được, mà chính là bọn chúng đang có một kế hoạch gì đó!
Vậy thì mục đích của bọn chúng là gì? 
Vì sao bọn chúng lại giết người trong thành này mà lại không tàn sát ở khu vực khác?
Hay là...
Bỗng dưng, Nam Phong chợt nhận ra điều gì đó, hắn nghĩ: “Đúng rồi! Chắc chắn là bọn chúng đang chờ đợi một ai đó xuất hiện, thế nên mới làm ra những chuyện như vậy! Và người này chắc chắn đang sinh sống trong tòa thành này! Vậy thì... người mà bọn chúng đang muốn tìm là ai vậy?”
Sau khi loại bỏ hết các mục tiêu mà Nam Phong vẫn chưa thể tìm ra được câu trả lời thì hắn cũng cảm thấy đau đầu.
Mục đích của ba tên ác nhân này như một dấu chấm hỏi lớn trong đầu của hắn.
“Các người có nghe nói gì chưa, hôm nay đích thân thành chủ sẽ ra mặt để tiêu diệt ba tên ác ma này đó!” Một người A sung sướng lên tiếng.
Không sung sướng sao được khi những ngày qua bọn họ phải sống trong thấp thỏm lo âu, nay đã có một vị nhân vật lớn đứng ra để bảo đảm an toàn cho họ.
Họ vui mừng còn chẳng kịp nữa là...
Agnes nghe thấy hai từ “thành chủ” thì đôi mắt của nàng dần nhíu lại, những cảm xúc bắt đầu tuôn trào và xuất hiện trên khuôn mặt tinh xảo của nàng.
Tức giận có, đau buồn có, không cam lòng cũng có... Biểu cảm trên khuôn mặt của nàng càng lúc càng đặc sắc hơn.
Nàng hít một hơi thật sâu rồi nói: “Sư phụ! Nếu mà “người cha” kia của ta xuất hiện thì không phải lo lắng gì nữa rồi! Dù sao thì hắn ta cũng là một kẻ rất mạnh!”
Nam Phong nghe thấy vậy thì giật nảy mình lên.
Cha của Agnes, thành chủ. Đúng vậy! Tại sao hắn lại không nghĩ ra điều đó cơ chứ?
Sau khi xâu chuỗi lại tất cả những sự việc thì hắn có thể khẳng định, người mà ba tên dark rider này đang tìm chính là vị thành chủ, gia chủ của gia tộc Charlotte quyền quý.
Mặc dù, hắn cũng không biết vì sao mà bọn chúng lại muốn dụ vị thành chủ này xuất hiện, thế nhưng mục đích thì chẳng có gì là tốt đẹp cả.
Nam Phong vội quay sang nói với Agnes: “Nhanh lên, chúng ta phải nhanh chóng đến chỗ của vị “thành chủ” đó thôi! Ta đã biết được mục đích thật sự của bọn chúng rồi!”
Agnes ngẩn người ra và không hiểu Nam Phong nói gì cả, thế nhưng nàng vẫn nhanh chóng chạy theo hắn.
...
Dark Shinji nay đã biến thành Kamen Rider Ryuga và đang đứng nhìn “vị thành chủ” cùng thuộc hạ của hắn trước mặt mình rồi nói nhỏ: “Cuối cùng thì chúng ta cũng đã gặp nhau rồi “vị thành chủ” đáng kính à!”
Còn Kamishiro nay đã biến thành Kamen Rider Sasword thì đứng trước mặt của Manus và nói: “Xin chào vị thành chủ đáng kính! Ta muốn được thách đấu với ngươi để giải quyết mọi thứ! Nếu bọn ta thua thì xin nguyện lấy đầu ra để cho ngươi chém, còn nếu mà ngươi thua thì...”
Kamishiro cười gằn một tiếng rồi nói: “Chức vị thành chủ này cũng nên nhường lại cho bọn ta thì hơn!”
Manus nghe thấy vậy thì mỉm cười nói: “Ta rất sẵn lòng, thế nhưng...”
Khuôn mặt của hắn ta dần trở nên vặn vẹo như nhân cách xấu xa của hắn vậy, hắn ta nói: “Những kẻ thách đấu với ta đều cùng chung một kết cục, đó chính là... Cái chết! Ngươi hãy cẩn thận đấy!”
Kamishiro nghe thấy vậy thì nở một nụ cười khinh bỉ, xong hắn đáp lại: “Ta nghĩ rằng người nên cẩn thận phải là ngài thì đúng hơn, vị “thành chủ” đại nhân à!”
Kamishiro nói xong thì chỉ tay về hướng căn nhà trước mặt rồi nói tiếp: “Ta nghĩ vẫn nên ra đấy thì hơn, để tránh cho những kẻ phiền phức lại gây rối!”
Những thuộc hạ của Manus nghe thấy vậy thì đều đứng ra khuyên ngăn hắn ta, họ sợ rằng ba tên này đang có mai phục ở đó.
Manus lại vô cùng tự tin với thực lực của chính mình, hắn ta mặc kệ những lời khuyên ngăn của thuộc hạ mà ra dấu cho bọn họ lui xuống, xong rồi hắn ta cười gằn với Kamishiro và nói: “Vậy thì xin mời!”
Trước khi đi Manus lại liếc nhẹ về phía đội trưởng đội kỵ binh như thể muốn ra ám hiệu ngầm bằng mắt.
Dark Shinji nhìn thấy như vậy thì cũng mặc kệ không quản, chỉ là... 
Kế hoạch hoàn hảo của hắn đã sắp thành công, chỉ còn đợi cái tên Kamishiro thực hiện nốt bước cuối cùng nữa mà thôi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.