Nhà Bây Giờ Cũng Xuyên Không?

Chương 68: Thanh danh vang dội




Sau lượt bốc thăm vòng bảng ngày hôm qua, thì đội phải chiến đấu với hắn ngày hôm nay chính là đội số bốn sau khi có chiến thắng đầy may mắn trước đối thủ của mình.
Mặc dù, chiến thắng của họ phần lớn đến từ may mắn, nhưng sau một đêm chỉnh đốn lại tư duy, chiến thuật thì lúc này đội số bốn đã mạnh mẽ hơn trước rất nhiều.
Trước khi giao chiến, cả hai đội đều sẽ gặp nhau một lần để chào hỏi như một phép lịch sự tối thiểu trên giang hồ.
Vị đội trưởng đội bốn tên là Hữu Minh. Tên này sở hữu một cái tên vô cùng chính trực nhưng trong mắt của Nam Phong thì lại là một kẻ vô cùng gian xảo, mắt híp, môi vểnh lên trời.
Đặc biệt, tạo hình hai chỏm râu đen nhánh của hắn ta lại càng khiến cho người khác ấn tượng về một con người sở khanh, gian xảo.
Nhưng cũng chính vì những đặc điểm đó và bản tính gian xảo này mà tên Hữu Minh đã được chọn ra làm đội trưởng tạm thời của đội số bốn.
“Hảo! Tại hạ tên Vũ Nam Phong, Nam trong gió Nam, Phong trong cơn bão. Hạnh ngộ!”
“Khà khà! Vũ thiếu hiệp khách khí, tại hạ còn cần thiếu hiệp giơ cao đánh khẽ đây này!” Vừa nói ánh mắt của Hữu Minh híp lại như thể muốn đoán ra suy nghĩ của người thiếu niên này.
Lần đầu tiên khi nhìn thấy vị đội trưởng của đội số năm này thì hắn cảm thấy vô cùng bất ngờ, vì trong đội số năm còn rất nhiều người có kinh nghiệm phong phú hơn hẳn mà lại không được lựa chọn.
Đội tuyển này lại đi chọn ra một tên tiểu tử “miệng còn hôi sữa” để dẫn dắt đội, hắn cũng không biết cái đội số năm này lại đang định giở trò gì.
Tên Hữu Minh này nghĩ đây chính là chiến thuật của lão nhân râu bạc để khiến cho hắn lơ là mất cảnh giác, chứ không nghĩ đến Nam Phong được bầu làm đội trưởng là nhờ vào chính thực lực của bản thân mình.
Nếu lão nhân râu bạc mà biết được suy nghĩ của tên Hữu Minh này thì chỉ còn nước “đấm ngực dậm chân” thanh minh mà thôi.
Ai mà ngờ được rằng một người không đáng chú ý như Nam Phong lại sắp sửa tạo nên một kỳ tích kinh người.
Trên khán đài lúc này.
Một người thanh niên khoác trên mình bộ bạch y vẫn đang chăm chú nhìn vào Nam Phong. Đôi khi hắn lại nở một nụ cười tà mị, hắn nói: “Thú vị, thú vị! Thật không ngờ hắn ta lại thú vị đến như vậy!”
Nếu mà người quen của hắn có ở đây thì sẽ vô cùng ngạc nhiên vì cái vị không quản trời quản đất này lại cảm thấy hứng thú với một tên tiểu tử.
(Nam Phong: I’m not gay!)

“Huynh đệ này, chúng ta cứ thoải mái một lúc đi không cần phải quá căng thẳng đâu! Mặc dù, chúng ta nhận công việc canh gác ở chạm phía đông này, thế nhưng trận chiến thực sự lại diễn ra ở trong khu rừng rậm. Không cần phải quá căng thẳng làm gì đâu!” Người A nói.
Người B bên cạnh thở dài nói: “Biết là vậy, thế nhưng ta vẫn luôn có cái cảm giác bồn chồn trong người, dường như sắp có một chuyện gì đó xảy ra và chuyện này không hề tốt đẹp chút nào!”
“Huynh đệ chúng ta cứ… A! Có đột…”
Còn chưa kịp nói hết câu thì hai người đều bị đánh ngất xỉu và còn không biết trời trăng mây gió gì nữa.
Thực lực của hai người này không hề thấp chút nào, một người là kết đan kỳ sơ cấp, người còn lại là kết dịch kỳ đỉnh phong.
Thế nhưng, nếu phải để cho một tên kết dịch kỳ và một tên kết đan kỳ chống lại thế lực hùng mạnh của mười lăm người thì đó là một điều không thể nào.
Đúng vậy, trong vòng một nốt nhạc cả hai người này đều không chịu được và bị loại bỏ ra khỏi cuộc chơi, lá cờ tượng trưng cho trạm chốt đầu tiên của phía đông cũng từ đó bị xé bỏ.

Trong đại bản doanh của đội số bốn.
Hữu Minh cùng với hai người đồng đội vẫn đang chăm chú theo dõi bản đồ, đôi khi hắn lại gọi hai người ra nghe ngóng tình hình và tin tức của đồng đội để đưa ra những chiến thuật hợp lý.
Thật sự thì từ nãy đến giờ, Hữu Minh vẫn luôn có một cái cảm giác bồn chồn khó hiểu, hắn cảm giác có chuyện gì đó không ổn sắp xảy ra.
“Minh Lạc, người của chúng ta ở trong rừng có báo cáo gì lại không?”
“Không biết! Bọn họ vào trong rừng cũng đã được một thời gian rồi mà vẫn chưa có kết quả gì, như thể là đội số năm bỗng dưng biến mất đồng loạt trong không khí vậy!”
“Hừm! Thật à! Không đúng! Có điều gì đó không ổn ở đây! Ngươi thông báo ngay cho bọn họ tiến đến một chốt trạm gần đó kiểm tra.”
Một lúc sau, báo cáo được gửi lại, đội của họ đã vô cùng dễ dàng chiếm hạ được một chốt trạm.
Điều đặc biệt chính là ở chốt trạm này lại không hề có một ai cả, như thể bọn họ không hề xuất hiện ở đó vậy.
Mặc dù, chiếm được chốt trạm đầu tiên lại không khiến cho Hữu Minh loại bỏ được cái cảm giác bồn chồn khó hiểu này.
Bỗng dưng hắn hét lên một tiếng: “Không xong rồi! Chúng ta bị chúng kế “vườn không nhà trống” rồi!”
Nói xong, hắn hớt hải chạy ra ngoài nhưng trước mặt hắn lúc này là mười lăm người đang bao vây chặt chẽ xung quanh, không có một lối thoát.
Nam Phong nhìn người râu chuột trước mắt nói: “Nhĩ hảo! Chúng ta lại gặp nhau rồi Hữu đội trưởng!”
Nhìn thấy tình cảnh trước mắt thì Hữu Minh cũng biết rằng mình đã bị thua cuộc rồi, lại còn thua ở trong tay của một người thiếu niên nhỏ hơn mình rất nhiều nữa chứ.
Tay đang nắm chặt của hắn ta cũng dần được thả lỏng ra.
Mặc dù không muốn chấp nhận sự thật nhưng hắn ta vẫn phải thở dài nói: “Thật không ngờ! Không thể nhìn mặt để phỏng đoán các hạ được! Hữu Minh này thua tâm phục khẩu phục!”
Lời nói của Hữu Minh vừa dứt thì hội trường bỗng dưng vỡ òa lên.
Họ thật không ngờ, đội số năm trong tình huống như vậy lại có thể nghĩ ra được một chiến thuật vô cùng bá đạo như thế.
Có thể nói là từ thủa chí kim đến giờ mới có một người sáng tạo ra chiến thuật “được ăn cả ngã về không" này và người nghĩ ra chiến thuật này phải là một người vô cùng thông thái và quyết đoán.
Họ cũng không ngờ được rằng người nghĩ ra được chiến thuật như vậy lại là một chàng thanh niên trẻ tuổi.
Cũng từ đó, tên tuổi chiến thuật sư của Nam Phong bỗng dưng nổi lên như cồn.
Hình tượng thanh niên độc sư khốn nạn thích hút “thanh khí thảo” đã dần bị mọi người lãng quên, thay vào đó lại là “thanh niên anh hùng chí dũng song toàn” hay “quân sư thiên tài”.
Người thanh niên tà mị ngồi bên trên khán đài thu hết cảnh tượng như vậy vào trong mắt.
Ánh mắt của hắn lại càng toát ra vẻ tà mị, hắn nở nụ cười như có như không nói: “Thật là đáng để chờ mong cuộc gặp gỡ của chúng ta vào ngày mai a!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.