Nhà Bây Giờ Cũng Xuyên Không?

Chương 42: Cao thủ




Đồng hồ điểm đúng mười một giờ trưa thì cũng là lúc mà Nam Phong có mặt trước cửa của dãy nhà thể dục, theo phía sau hắn là cô nàng Kiều Vy. Nàng mặc dù đã khuyên hắn rất nhiều nhưng vẫn không được, thế nên nàng quyết định đi cùng hắn luôn, nàng không thể yên tâm được khi để hắn đi một mình.
Trước cửa của dãy nhà thể dục là một hàng người đang đứng đó để chờ và theo dõi. Tên Minh Hùng này mặc dù ở trường là một tên thích đi gây sự và tán gái nhiều, nhưng dù sao thì hắn cũng là một người có danh tiếng nhất định.
Thế nên, sự việc mà hắn muốn tỷ thí với một người nào đó, đã tạo nên một làn sóng xôn xao dự luận. Họ muốn biết được mặt mũi của người đang gây chiến với một cao thủ karate đai đen tam đẳng là như thế nào.
“Khà! Thật là náo nhiệt! Không ngờ chỉ là một cuộc tỷ thí nho nhỏ thôi mà lại dẫn động nhiều người đến theo dõi như vậy?” Nam Phong không cảm thấy hồi hộp chút nào, số người mà hắn đã đứng trước mặt để trang bức còn nhiều và đáng sợ hơn thế này rất nhiều.
“Tao còn tưởng là mày không dám đến cơ chứ!” Mình Hùng từ từ bước ra từ cửa chính của dãy nhà thể dục, hắn nhìn Nam Phong với con mắt đầy bất thiện, sau đó hắn nói tiếp: “Mời vào bên trong! Sẽ có người tỷ thí với mày ở đấy!”
“Ha ha...! Ta còn tưởng là ngươi muốn tỷ thí với ta cơ chứ! Không ngờ cũng chỉ là loại gà gáy kêu to mà thôi!” Nam Phong cười to thành tiếng, hắn thật sự khinh thường tên này vì không dám một đối một với hắn một lần. Nhưng mà Nam Phong vẫn theo chân tên này tiến vào bên trong dãy nhà thể dục.
“Tên này là ai mà phách lối vây?” Một người A ngạc nhiên hỏi.
“Ừm! Mà đai đen karate của chúng ta dường như có phần sợ hắn mà không dám chiến đấu.” Một người B đồng tình.
“Trận chiến này quả thật không đơn giản chút nào! Chúng ta nhanh chóng đi vào trong, không thì không có chỗ mà ngồi đâu!”
...
“Này Kiều Vy, cô đứng ở đây đợi tôi đến hạ gục tên kia, rồi chúng ta cùng nhau về!” Nam Phong nhanh chóng sắp xếp cho cô nàng này, thì hắn mới yên tâm mà bước vào cuộc chiến. Kiều Vy thấy vậy thì nắm chặt tay của hắn lại và nói: “Vậy anh phải thật cẩn thận đấy! Đừng có để xảy ra việc gì!”
Nam Phong cười to một tiếng và nói: “Ha ha! Tôi thì có vấn đề gì chứ! Mấy tên này còn chưa đủ khả năng làm gì được tôi đâu!”
“Hừ! Cứ cho mày đắc ý một thời gian đi!” Mình Hùng nhìn dáng vẻ phách lối của Nam Phong thì khinh thường nói, nhưng sau đó hắn lại run người hoảng sợ. Cứ nghĩ đến cái người mà hắn mời đến lúc này thì cơ thể hắn theo bản năng lại càng run dữ dội. Người này chính là người kinh khủng nhất mà hắn từng biết từ trước đến giờ và cũng là người để lại cho hắn một bóng ma tâm lý không thể nào vượt qua được.
Nam Phong tiến lại gần sân thi đấu thì hắn nhìn thấy một chàng thanh niên tầm 24, 25 tuổi đang đứng đó đợi hắn. Người này vô cùng tuấn tú nhưng khí chất của hắn lại khiến cho Nam Phong có phần rét lạnh. Nam Phong không nghĩ rằng, còn có người có thể khiến hắn, ngay từ lần đầu chạm mặt lại có cảm giác muốn thối lui.
“Ngươi là Nam Phong à? Đây là kẻ mà doạ sợ thằng em họ của ta hay sao?” Tên này nở một nụ cười vô cùng lạnh lẽo, ánh mắt hắn nhìn Nam Phong giống như nhìn người chết chứ không phải là đối thủ.
Nam Phong nắm chặt bàn tay của mình lại, hắn cảm giác được người thanh niên trước mặt mình lúc này vô cùng đáng sợ, nhưng không vì thế mà hắn lùi bước. Đùa chứ, hắn đã trải qua những tháng ngày luyện tập ở tận thế, trải qua vô số những lần suýt mất mạng, hay vô số những thử thách về trí tuệ, thì một cái thử thách nho nhỏ này, làm sao có thể khiến cho hắn lùi bước đây.
“Hừ! Ngươi biết tên ta rồi thì cũng nên giới thiệu mình đi chứ!” Nam Phong “hừ” lên một tiếng đẩy lùi khí thế của chàng trai này. Lúc này, hắn không thể để mình thua khí thế của đối phương được, vì nếu như vậy thì hắn đã thua đối phương ngay từ hiệp đầu tiên rồi.
“Kẻ thua cuộc thì không cần phải báo tên, tên của ta cũng không phải ai cũng có thể biết!” Tên này khinh thường nói.
“Khinh người quá đáng! Nhận lấy!” Nam Phong hét lên một tiếng, hắn nhanh chóng lao đến chỗ đối phương và tung một quả đấm cực mạnh ngay trước mặt tên này.
Tên này không có ý định gì là né tránh, mà chỉ giơ bàn tay của mình ra trước mặt và đỡ lấy nắm đấm của Nam Phong.
Nam Phong giật mình, nắm đấm này là hắn đã dùng 80% sức mạnh của mình, một người trưởng thành bình thường nếu mà hứng trọn cú đấm này của hắn, thì chỉ có kết cục là nằm đo ván dưới đất, thế mà bị tên này hời hợt hoá giải.
Nam Phong nhanh chóng thối lui và thủ thế, hắn không dám xông bừa lên nữa vì tên này dường như rất mạnh.
“Ngươi đánh xong rồi thì bây giờ đến lượt ta! ” Nói xong tên này từ từ tiến lại gần Nam Phong và tung một cú đấm ngay trước mặt của hắn.
Cú đấm này tưởng chừng như vô cùng châm chạp, nhưng khi rơi vào trong mắt hắn thì lại vô cùng nhanh, nhanh đến nỗi mà hắn cảm giác mình không thể tránh nổi.
Nam Phong vắt hai tay chéo ra trước mặt để kháng lại đòn tấn công của tên này. Nhưng khi cánh tay đấy sắp tiến đến trước mặt của Nam Phong thì lại nhanh chóng chuyển hướng và tấn công xuống vùng bụng của hắn, khiến cho hắn không kịp phòng thủ.
Dính chọn một phát đấm vào bụng khiến cho Nam Phong ngã nhào xuống đất và kéo lê một quãng đường dài.
Nơi mà Nam Phong ngã xuống bụi đất tung mù mịt, khiến cho mọi người xung quanh không biết chuyện gì đang xảy ra. Đòn tấn công của tên này nhanh đến nỗi mà mắt của người thường không thể theo kịp.
“Hừ! Hoá ra là to mồm! Một đòn đánh chậm như thế mà còn không đỡ được, mà lại bày đặt trò khiêu chiến.” Một người A khinh thường nói.
“Ừm! Đúng là chán thật.” Một người B gật đầu đồng ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.