Nhà Bây Giờ Cũng Xuyên Không?

Chương 132: Thu nhận tiểu đồ đệ




Nam Phong gạt nhẹ tay của mình xuống, từng viên đạt lần lượt rơi xuống đất, hắn nhìn tên lão đại đang sợ đến ngây người rồi nói: “Thế nào, ta phế đi cánh tay của tên này các ngươi có phục không?” vừa nói hắn vừa khinh bỉ nhìn, trang bức đến cực điểm.
Tên lão đại á khẩu không thốt thành lời, súng đạn người ta còn khinh thường vậy thì làm ăn được gì nữa chứ, không bằng giơ cả hai tay hai chân lên đầu hàng luôn cho rồi: “Vâng, vâng ạ, tất cả chỉ là hiểu lầm, cái tên nhãi nhép kia dám chọc giận ngài chết không hết tội thế mà ngài chỉ phế đi một cánh tay là phúc phận mười đời của hắn!”
Nam Phong gật đầu rồi quay sang nhìn cậu nhóc đang trợn tròn mắt ngạc nhiên và nói: “Đi thôi, ta dẫn cậu rời khỏi nơi này!”
Nói xong hắn quay lại nhìn tên lão đại: “Thế nào, ta muốn mang tên nhóc này đi, các ngươi có ý kiến gì không?”
Tên lão đại cùng bọn đàn em của mình gật đầu như giã tỏi, hận không thể nhanh chóng tiễn vị ôn thần này đi.
“Đi thôi!” Không nói thêm gì nữa Nam Phong quay đầu bước đi.
Đi được một vài bước hắn nhận thấy tên nhóc này vẫn chưa đi theo thì dừng lại, nhướng mày nói: “Còn gì nữa, chẳng lẽ lại muốn ở lại nơi này?”
Cậu nhóc nắm chặt bàn tay của mình lại, hít nhẹ một hơi rồi cắn răng nói: “Muốn tôi đi cùng thì phải mang theo cả cô ấy nữa!”
Nói xong, cậu nhóc chỉ vào cô nàng nhem nhuốc đang ngất nằm ở dưới đất.
Tên lão đại nghe thấy vậy thì cười gằn nghĩ: “Cái tên tiểu tử không biết trời cao đất dày này, cao nhân người ta đã cho một cơ hội mà còn không biết đường nắm lấy, còn muốn được voi đòi tiên!”
Ngoài suy nghĩ của tên lão đại không ngờ Nam Phong lại đồng ý với đề nghị của cậu nhóc.
Hắn gật đầu một cái rồi nói: “Được rồi! Mang theo cả cô ta nữa!”
Nói xong hắn nhìn về phía tên lão đại khiến cho hắn cười khổ không thôi, đại ca ngài mạnh nhất ở đây rồi lại còn muốn hỏi ý kiến của ta làm gì nữa, rảnh rỗi muốn trêu đùa à.
Nghĩ là vậy nhưng hắn vẫn nhanh chóng đáp lại: “Vâng, vâng ạ, ngài muốn mang ai đi theo tiểu nhân đều không dám ngăn lại!”
Nói xong, tên này còn ra lệnh cho bọn đàn em của mình tiến lại gần và nhấc cô nàng này lên giúp Nam Phong.
Nam Phong phất tay một cái rồi nói: “Không cần, để tự ta!”
Bọn đàn em nghe thấy vậy thì nhanh chóng lui xuống như tránh tà, đùa à, không dưng lại muốn đi cùng cái tên khủng bố này làm gì cơ chứ, sợ mạng dài?
Khi Nam Phong tiến lại gần và chuẩn bị mang hai người đi thì những người dân bình thường vẫn im lặng nay nhốn nháo hẳn lên, bọn họ chạy đến bấu víu lấy hắn như thể nắm lấy một gọng cỏ cứu mạng.
“Đại nhân, xin hãy mang tiểu nhân theo với!”
“Xin đại nhân, cả ta nữa!”
“Ta nữa…”

Nam Phong nhíu mày nhìn những người này rồi âm trầm nói: “Ta mang hai người này đi vì ta coi trọng bọn họ còn các ngươi thì có gì, cam chịu, bàng quang, tất cả nhân cách con người đều bị các ngươi vất đi hết rồi, ta mang theo lũ vô tâm bạc nghĩa như vậy thì có tác dụng gì nữa?”
Nói xong, hắn phất tay một cái, một cơn gió gạt nhẹ những người này sang một bên, khi cơn gió biến mất cũng là lúc không còn thấy bóng dáng của Nam Phong và hai người may mắn kia đâu nữa.
Những người này ngồi thụp xuống đất thở dài tự trách, họ nghĩ nếu như lúc nãy dũng cảm đứng ra có chi mình cũng được như hai người kia, đều được vị đại nhân này mang theo, nhưng tất cả chỉ còn là những lời hối hận muộn màng, không có đường lui.
Tên lão đại nhìn thấy Nam Phong biến mất thì thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng hắn cũng thoát khỏi cái tên ôn thần này, sau đó gã cười lạnh nhìn về phía những kẻ dám cả gan cầu xin rồi nói: “Hay lắm, các ngươi đã muốn làm phản như vậy thì ta cho làm mồi nhử Zombie hết!”
“Cứu mạng!”
“Đại nhân cứu mạng a!...”
Từng tiếng gào thét kêu cứu vang lên nhưng không có điều thần kỳ gì xảy ra cả khiến cho bọn họ dần trở nên tuyệt vọng, trước móng vuốt của tên lão đại tà ác tất cả bọn họ sẽ bị dẫn đi làm mồi nhử cho lũ Zombie kinh khủng kia.
Ngồi trong một căn nhà hoang, Nam Phong lấy đồ ăn từ không gian hệ thống ra và đưa cho cậu nhóc: “Ăn đi, nhìn sắc mặt của cậu là biết ngay đã lâu ngày không được ăn no rồi!”
Đón nhận bánh mỳ, sữa nóng từ tay của Nam Phong nhưng cậu nhóc vẫn không nhanh chóng thưởng thức chúng mà quay sang nhìn cô nàng đang nằm ở dưới đất với ánh mắt lo lắng không thôi.
Đoán được suy nghĩ của cậu nhóc Nam Phong cười nhẹ nói: “Không sao, chỉ bị ngất đi một lúc mà thôi, lát nữa sẽ tỉnh lại!”
Sau đó, hắn hiếu kỳ nhìn cậu nhóc: “Này, ta hỏi, tại sao một cậu nhóc như cậu lại chấp ngộ với một cô gái xấu xí này như vậy?”
Cậu nhóc vẫn còn run sợ nhưng không cảm thấy ác ý đến từ Nam Phong thì tự tin hơn một chút, hít một hơi thật sâu cậu ta nói: “Thưa… thưa, thực ra tôi…”
Nam Phong nhướng mày, xưng hô như vậy không hợp chút nào, hắn ngắt lời của cậu nhóc rồi sửa lại: “Phải gọi là sư phụ, xưng đồ nhi, gọi tôi tôi như vậy thật không có vai vế chút nào!”
Cậu nhóc mặc dù mới chỉ có bảy, tám tuối nhưng cũng hiểu sư phụ là gì, cậu ta ngạc nhiên nói: “Sư…sư phụ, vậy anh thu nhận tôi làm đồ đệ sao?”
Nam Phong cười nói: “Đúng vậy!”
“Vậy tôi có thể học được những bản lãnh thần thông kia?”
“Đúng vậy!”
“Vậy tôi có thể…”
Nam Phong cảm thấy hơi bực tức, có ai thu môn đệ mà phải trả lời nhiều câu hỏi không đâu như hắn không, được hắn thu làm môn đệ phải cảm thấy sung sướng mới đúng.
Hắn ngắt lời của cậu nhóc rồi nói: “Thứ nhất, dám xưng tôi với một người lớn tuổi hơn là không phải phép, thứ hai ta đã nói gọi ta là sư phụ xưng đồ nhi, còn dám không nghe?”
Cậu nhóc bối rối quỳ rạp xuống đất lạy ba cái rồi nói: “Sư phụ, xin nhận ba lạy của đệ tử!”
Nam Phong cảm thấy hài lòng, không ngờ đến thế giới này một thời gian lại có thể thu được một tên đồ đệ mang linh thể trong người, nếu gặp lại lão cái bang lần nữa chắc lão ta phải ngạc nhiên đến độ há hốc mồm mất.
“Được rồi, đứng dậy đi, từ bây giờ trở đi ngươi sẽ là đồ đệ thứ hai của Nam Phong ta!”
Cậu nhóc nhanh chóng đứng dậy rồi nói: “Vậy trước con còn có một người nữa!”
Nam Phong gật đầu nói: “Đúng vậy, trước ngươi còn có một vị sư tỷ nữa!”, vừa nói hắn vừa nhớ lại tình cảnh của Agnes mà bật cười, số phận của hai tên đồ đệ này đúng là éo le, không phải bị gia tộc truy sát thì cũng gặp phải tận thế.
Nam Phong thoát khỏi dòng suy nghĩ của mình rồi quay sang chỗ cậu nhóc nói: “Quên chưa kịp giới thiệu, vi sư danh tự đầy đủ là Vũ Nam Phong, còn ngươi tên gì?”
Cậu nhóc nhanh chóng trả lời: “Tên con là Nguyễn Đại Bá!”
Nam Phong nghe thấy vậy thì suýt chút nữa bị sặc nước bọt, mẹ nó, có ai đặt tên con của mình là “Đại Bá” hay không.
Ho nhẹ một tiếng hắn nói: “Đại Bá! Ừm, ừm, tên cũng khá được, nhưng đã là đồ đệ của ta thì ta sẽ ban cho ngươi một cái tên mới! Ừm! Thấy ngươi dũng cảm không bỏ rơi đồng đội vậy ta gọi là Hữu Tín đi, họ thì ta ban cho họ của ta, vậy thì gọi là Vũ Hữu Tín đi!”
Cậu nhóc cúi người xuống lần nữa rồi nói: “Tạ ơn sư phụ đã ban tên!”
Từ nay thế gian sẽ xuất hiện một vị cường giả thống lĩnh Đại Việt tiến đến một thời đại huy hoàng trong lịch sử.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.