Nhà Bây Giờ Cũng Xuyên Không?

Chương 129: Hóa khí kỳ




Tu luyện không có ngày tháng, hắn không còn biết mình đã ở nơi này từ bao giờ nữa, trong mảnh bảo địa này chỉ có ngày mà không có đêm nên việc nhận biết thời gian là vô cùng khó khăn.
Hắn chỉ biết mình đã đạt đến “Phá khí kỳ đại viên mãn” và còn một bước nữa thôi là tấn cấp trở thành “Hóa khí kỳ”, lúc đó hắn có thể bước vào thế giới của những võ giả mạnh nhất đại lục.
Sở dĩ, Nam Phong nói là võ giả mạnh nhất là vì một khi đạt đến “Hóa khí kỳ” thì đó cũng chính là giới hạn cuối cùng của một võ giả, muốn đạt được thành tựu cao hơn nữa thì người đó phải nghịch chuyển chân khí của mình thành Linh khí và trở thành một “Linh giả”.
Nhắm mắt lại Nam Phong hấp thu Tiên khí trong thiên địa, cơ thể của hắn lúc này được bao bọc bởi những luồng tiên khí dày đặc, nếu như một Linh giả nào có mặt ở đây lúc này khi thì đều cảm thấy ghen tỵ với hắn, đối với họ mà nói nếu được quán đỉnh bằng Tiên khí thì cơ hội độ kiếp thành công là rất lớn.
“A…aaa!” Hét lớn một tiếng, chân khí trong cơ thể của Nam Phong có dấu hiệu cô đọng lại và trở nên vững chắc hơn rất nhiều.
Từng luồng chân khí thoát ra từ lỗ chân lông trong cơ thể tạo thành những hình thù quái dị như thể muốn cô đọng thành một hình dạng nào đó.
Cuối cùng, luồng chân khí như có như không này cũng cô đọng lại và trở thành hình dạng của một bàn tay khổng lồ, một lúc sau lại biến thành một chiếc khiên, một thanh kiếm, biến ảo liên tục.
Thở ra một luồng trọc khí trong người, Nam Phong đứng dậy, hắn cảm thấy được sự biến hóa trong cơ thể của mình, dường như hắn đã được thoát thai hoán cốt, cặn bẩn trong cơ thể được đào thải ra ngoài.
“Ha ha, cuối cùng lão tử cũng đạt thành “Hóa khí kỳ”, cảnh giới này thật là kỳ diệu, nếu nói “Phá khí kỳ” có thể dùng chân khí của mình để ngự vật thì “Hóa khí kỳ” sẽ biến ảo chân khí đó thành thực thể, đúng là tác dụng hơn kém nhau một trời một vực!”
Xoa bàn tay của mình, Nam Phong ngứa nghề một phen và muốn thử nghiệm nó ngay tại chỗ.
“Xem đây, “Vạn dặm đều phá”!” Hét lên một tiếng Nam Phong vận dụng chiêu thức tiếp theo trong “Cửu chuyển quy nhất”, chiêu thức này chỉ có thể vận dụng khi võ giả tu luyện nó đạt đến “Hóa khí kỳ” còn trước đó thì không thể.
Một bàn tay khổng lồ xuất hiện trong không khí và đánh thẳng vào hòn non bộ trước mặt vang lên một tiếng động trời, khiến cho khói bụi bay mù mịt, tán loạn.
“Ha ha! Không ngờ cảnh giới này lại mạnh mẽ đến thế, chỉ phất tay một cái mà uy lực đã kinh khủng đến vậy, nếu ta xuất toàn lực ra ngoài thì nó còn kinh khủng đến cỡ nào nữa!” Nam Phong đắc ý cười lớn.
Khói bụi tản đi, theo suy đoán của hắn với cường độ như vậy thì hòn non bộ này đã bị san thành bình địa, thế nhưng…
“Cái móe gì thế này! Thật… thật không vậy?”
Nam Phong há hốc mồm ngạc nhiên không phải vì uy lực của chưởng pháp mà là vì đòn đánh của hắn lại không tạo thành một vết xước nào, chứ đừng có nói là san thành bình địa.
“Ta…ta không tin! Xem đây! “Vạn dặm đều phá”!” Nam Phong tiếp tục ngưng tụ chiêu thức nhưng lần này hắn đã vận dụng chân khí nhiều hơn lúc trước.
Gió mát tản đi, vẫn như cũ, hòn non bộ vẫn đứng sừng sững mà không hề hấn chút nào.
“Cái con mẹ, xem đây! “Vạn dặm đều phá”! “Vạn dặm đều phá”! “Vạn dặm đều phá”! Ta xem ngươi hay lão tử chịu thua trước!”
Một lúc sau, Nam Phong thở hồng hộc và ngồi bệt xuống đất, quá hố người mà, có “Hóa khí kỳ” nào thất bại như hắn không, ngay đến một cái hòn non bộ nhỏ bé cũng có thể bắt nạt được hắn.
Chiêu thức của hắn phải bằng trăm cân thuốc nổ TNT rồi mà cũng không thể phá hủy được cái “Hòn non bộ” đáng ghét này.
Không cam lòng! Hắn không cam lòng a!
Từ trên cao Tàn hồn thần bí xuất hiện, lão muốn hỏi tại sao cái tên thần linh chết tiệt kia lại có thể tuyển chọn ra được một cái cực phẩm như vậy chứ.
Đây là Tiên Khí trung phẩm a, mặc dù trong mắt của hắn cũng không được coi là cái gì to tát nhưng cũng không đến lượt một cái mao tiểu tử “Hóa khí kỳ” có thể lay động được.
Hắn khóc không ra nước mắt, hắn không biết quyết định của mình khi giúp đỡ cái tên này là đúng hay sai nữa.
“Được rồi! Ngươi cũng đã đạt đến “Hóa khí kỳ” coi như ước định của chúng ta đến đây kết thúc, ta sẽ đưa ngươi ra ngoài!”
“Đợi một chút tiền bối, đợi ta hạ gục cái tên khốn khiếp này đã! “Vạn dặm đều phá”!” Nam Phong không cam lòng, hắn vẫn cố níu kéo thêm một chút nữa.
“Phá cái em gái nhà ngươi đó! Cút!”
Phất tay một cái thời không đảo lộn, lúc này Nam Phong đã xuất hiện ở chỗ mà hắn đã từng biến mất.
Chưởng lực mà hắn phát ra không kịp thu lại và đánh thẳng đến khu đất trống kế bên tạo thành một tiếng nổ “Kinh thiên động địa”, mọi thứ đều bị càn quét trên đường đi của nó, khu đất đó lúc này bị đục thành một cái hố sâu mấy chục tấc nhìn thấy cả mạch nước ngầm bên trong.
“Ha ha! Cuối cùng cũng không phải do lão tử quá yếu mà là do cái tên “Hòn non bộ” khốn khiếp kia quá trâu bò mà thôi!” Nam Phong uể oải ngồi bệt xuống đất, quá mệt, hắn đã vận dụng hết những tia chân khí cuối cùng trong cơ thể.
Sung sướng, mãn nguyện chính là cảm súc của hắn lúc này nếu không thì hắn sẽ là một cường giả “Hóa khí kỳ” thất bại nhất từ trước đến giờ.
Tàn hồn thần bí quyết định không xuất hiện trước mặt Nam Phong nữa mà chỉ nói vọng ra ngoài: “Ta đã phong ấn “Khấp Linh huyết mộc” lại, sau này nó sẽ không còn đi hại người nữa mà chỉ giống như là một cái cây bình thường, ngươi cứ yên tâm mà về!”
“Đa tạ tiền bối chỉ điểm, ân tình này Nam Phong xin ghi nhớ!” Cúi người một lần cuối trước khi đi, hắn không biết mình đã đây bao lâu rồi và thế giới lúc này như thế nào nữa.

Nam Phong lúc này đang tập trung hết tinh lực của mình để đi về bộ tư lệnh.
Trên đường hắn nhìn thấy rất nhiều Zombie hơn lúc mà hắn đi tới đây, thậm chí đã xuất hiện Zombie cấp hai đỉnh phong hoạt động trên đường phố.
Nếu vào thời gian trước loại Zombie này rất ít thì nay chúng đã hoạt động rầm rộ khắp mọi nơi.
Đương nhiên với khí tức của Nam Phong cũng khiến cho bọn Zombie này sợ vỡ mật mà lảng tránh, cũng có những con cấp hai đỉnh phong ngáo đá không nhận ra được sự xuất hiện của cường giả mà đâm đầu vào và tất nhiên nó đã trở thành noãn ngọc trong túi của hắn.
“Tình hình lúc này không ổn chút nào, ta phải nhanh chóng trở về bộ tư lệnh mới được!”
Vận chân khí của mình, Nam Phong nhún người một cái và bay thẳng lên trời, với nội công thâm hậu của hắn lúc này thì việc bay lượn trên trời đối với hắn giống như một bữa cơm vậy.
Khi bay qua quân khu ba hắn vội vàng hạ cánh xuống vì cảnh tượng lúc này của nó, hoang tàn, đổ nát, xác chết nằm la liệt khắp nơi, Zombie đi lại như trốn không người, dường như một trong những thành trì kiên cố của Việt Nam đã bị bọn Zombie này càn quét triệt để.
Càng nghĩ hắn lại càng nóng lòng hơn bao giờ hết và vội vàng bay về bộ tư lệnh.
Mặc dù rất nóng lòng nhưng hắn vẫn để ý kỹ lưỡng mọi thứ xung quanh, trong một khoảng khắc nào đó hắn đã nhìn thấy một nhóm người ở trong một khu công trường bỏ hoang.
“Có người, hay là mình cứ xuống đó hỏi thăm một chút tình hình, có lẽ bọn họ biết được thứ gì đó thì sao?”
Nói là làm, Nam Phong thu liễm chân khí của mình và tiến lại gần nơi mà nhóm người kia đang hoạt động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.