Nhà Bây Giờ Cũng Xuyên Không?

Chương 116: Đối mặt với Zombie cấp hai đỉnh phong




Theo quan sát của Nam Phong thì nơi này tập trung rất nhiều người trong đó có cả những quan chức có thực quyền và người dân bình thường, mục tiêu của họ chính là tiến về thủ đô và nó cũng trùng với mục tiêu của hắn.
Dường như hắn khá là may mắn khi đến nơi vào đúng thời điểm mà họ chuẩn bị khởi hành, chỉ chậm một chút nữa thôi là hắn sẽ bị bỏ lại phía sau.
Những người dân bình thường có thể đến được đây hầu hết đều là thân nhân của những thành viên trong đội quân, cũng có một phần là nhờ vào may mắn hoặc giống như Nam Phong đi cùng thân nhân của họ.
Thành ra số lượng người dân cần được bảo vệ lên đến rất nhiều, có phần vượt qua cả những người bảo vệ họ.
Theo tính toán của hắn thì với số lượng như vậy để đi đến thủ đô sẽ bị hao mòn dần.
Cùng là đồng bào với nhau nếu nói không quan tâm là giả nhưng hắn muốn cũng không có lực, nếu để bảo đảm an toàn cho một nhóm người thì hắn còn có thể làm được nhưng nếu là cả một tập thể to lớn lên đến mấy nghìn người thì đó là một điều không thể.
Đội ngũ mà hắn gia nhập được xếp đến một khu vực khá tốt dành cho những thân nhân và người nhà cán bộ.
Theo như hắn biết thì chỉ có những người như vậy mới được sắp xếp đến khu vực này còn lại thì phải di chuyển đến khu vực khác, thế nhưng nhóm của hắn lại là một ngoại lệ khi tất cả đều được vào trong đó.
“Thật là kỳ quái! Nếu như vậy thì con trai của lão Ba là một nhân vật không tầm thường chút nào, hoặc là… Mong rằng không như những gì mà mình nghĩ!” Nam Phong chau mày suy nghĩ.
Hắn rất ghét khi bị người khác lợi dụng nhưng nếu bọn họ biết điều thì hắn cũng chẳng muốn làm khó họ, có khi vào những thời khắc quan trong hắn lại đứng ra giúp đỡ một phen cũng nên.
Dù sao, hắn cũng là người con đất Việt, người mang trong mình dòng máu con rồng cháu tiên, dù thế giới này không phải thế giới gốc của hắn thì hắn vẫn muốn đóng góp một phần sức lực của mình vào đó.
Hắn vẫn còn trẻ, bầu nhiệt huyết trong người chưa bao giờ vụt tắt.
“Ha ha! Đăng huynh đệ không ngờ ngươi vẫn còn sống sót!” Một tiếng cười lớn vang lên làm cho Nam Phong giật mình và dừng lại tu luyện.
“Thành Trung là ngươi! Không ngờ ngươi cũng đến được đây!” Một giọng nói tức giận ngay lập tức đáp trả và Nam Phong nhận ra ngay giọng nói đó chính là của Hữu Đăng, vị đội trưởng trong nhóm của hắn.
Thành Trung khinh bỉ nhìn người trước mặt mình và nói: “Tôi không ngờ anh cũng đến được đây cơ đấy, chỉ là… Mọi người đâu hết rồi, chẳng lẽ chỉ có một mình anh sống sót hay sao? Vậy thì tôi xin hết sức chia buồn! Ha ha ha!”
Nghe thấy vậy Hữu Đăng không còn cảm thấy tức giận nữa mà nở nụ cười khinh bỉ: “Haha! Ngươi đoán sai rồi, Thành Trung à! Đội ngũ của chúng ta không thiếu một ai, không ai bị bỏ lại cả!”
“Không thể nào, ngươi đừng có chỉ vì một chút mặt mũi mà buông lời dối trá!” Thành Trung hét lên một tiếng.
Hắn không tin đội ngũ già nua, yếu đuối này lại đều bình an sống sót được, đến ngay cả đội ngũ của hắn khi đến được đây cũng mất đến quá nửa và hắn phải dùng rất nhiều thủ đoạn, trong đó có cả lợi dụng đồng đội của mình để sống sót.
“Ha ha! Không có gì là không thể, Thành Trung, ngươi tính toán sai rồi!”
Hữu Đăng quay về phía lều trại và nói to: “Mọi người ra đây đi, xem xem chúng ta có người quen đến thăm hỏi này!”
Lục đục từng người một bước ra ngoài, hai mươi ba người không thiếu một ai khiến cho Thành Trung tức đến độ mặt mũi đỏ gay gắt, nhưng sau đó hắn ta lại giật mình, hắn biết khu vực này chỉ dành cho những người nhà của quân nhân và quan chức, không có lý do nào mà cả hai mươi ba người này đều được vào đây hết.
Ngay đến đội ngũ của hắn thì chỉ có mình hắn mới may mắn được vào trong vì có một người em trai đang làm binh lính trực thuộc nhóm quân đội này.
“Còn gì để nói không, nếu không thì xin mời, chúng ta không tiếp đón loại người như ngươi!”
Nói ra những lời này mà Hữu Đăng và hai mươi hai người bị bỏ lại đều cảm thấy thoải mái trong lòng, đúng như câu nói vật đổi sao rời, mới có vài ngày mà tất cả đều đã thay đổi, vị thế của Thành Trung và Hữu Đăng được hoán đổi cho nhau.
“Ngươi…ngươi…các ngươi…” Thành Trung tức giận đến độ không thốt ra thành lời mà chỉ có thể hậm hực bỏ đi trước tiếng cười đắc ý của hai mươi ba thành viên cũ trong đội của hắn.
Vừa đi hắn ta vừa nghĩ: “Không thể nào mà tất cả bọn chúng đều được đặc cách ở khu vực đấy, ta phải tra cho rõ ràng mới được!”
Nói xong hắn vội vã tiến đến chỗ của em trai mình.
Nam Phong nhìn thấy hết thẩy mọi thứ nhưng chỉ cười trừ lắc đầu, dù sao thì hắn cũng là một người thanh niên tràn đầy nhiệt huyết thế nên cũng thích thú với những chuyện tiếu lâm “kẻ cười người hôm trước hôm sau bị cười ngược”, chuyện đó rất là thú vị a.
“Thôi thì cũng là kết một thiện duyên với những người này vậy!”
***
Quân đội bắt đầu khởi hành nhưng di chuyển rất là chậm chạp, mặc dù bọn họ có phương tiện cơ giới nhưng cũng không dám đi quá nhanh, một phần là vì đường phố lúc này rất loạn, xe cộ chất thành từng đống rải rác trên đường đi, một phần khác chính là số lượng người cần được bảo vệ lên đến mấy nghìn, bọn họ phải chia nhau ra để có thể bảo vệ được hết những người này.
Những vị quan chức cùng người nhà của họ được ngồi trong xe riêng dường như rất là sốt ruột, bọn họ luôn thúc dục đội ngũ tăng tốc nhưng vị chỉ huy này vẫn ngoảnh mặt làm ngơ.
Đối với ông ta thì việc hộ tống những người này đã là cho quá nhiều mặt mũi rồi, nếu ở trong thời bình thì những người này còn có một phần tác dụng, nhưng trong thời loạn lạc như vậy những người này cũng chẳng khác người dân bình thường là bao.
Chỉ khác là bọn họ có người thân, người quen ở trong thể chế, vậy nên mới được đối xử khác với những người “bình thường” mà thôi.
Nam Phong khá là nhàn nhã, hắn vẫn duy trì thói quen của mình ngồi thiền định tu luyện tăng cường chân khí.
Linh khí lúc này vẫn còn chưa bị hỗn loạn giống như thời của Yu Mina nhưng cũng ít ỏi hơn Huyền Linh đại lục rất nhiều.
Dường như ảnh hưởng của sự biến đổi khiến cho chất lượng linh khí có phần tăng lên nhưng hắn biết chỉ qua một thời gian nữa thì mọi thứ sẽ trở về như cũ.
Mỗi khi quân đội giải quyết Zombie thì hắn lại tìm cách nán lại phía sau để thu thập noãn ngọc.
Điều đó đã làm cho hắn rơi vào tầm ngắm của vị chỉ huy trưởng.
“Báo! Trong đội ngũ mà ngài muốn thuộc hạ theo dõi có một người thanh niên rất là đáng ngờ. Hành tung của người này vô cùng thần bí, luôn thoắt ẩn thoắt hiện!”
Vị chỉ huy trưởng tầm tứ tuần trầm ngâm một lúc rồi nói: “Ta đoán người cao thủ thần bí rất có thể là người này, ngươi cho người theo dõi sát sao hắn hơn nữa và nhất là không thể để cho hắn phát hiện ra.”
“Thuộc hạ tuân lệnh!”
Người quân nhân này lui xuống để lại vị chỉ huy ở trên xe một mình với vẻ mặt trầm ngâm: “Nếu có thể vận dụng được người này thì sẽ là phúc phận cho đất nước, đây chính là một cơ hội của ta, ta không thể bỏ lỡ được!”

[Ký chủ cẩn thận, dường như những người này đã cảnh giác với ngài!]
Nam Phong nghe hệ thống nói như vậy thì cười lạnh: “Ta biết, nếu bọn chúng không có mắt mà dám ép buộc ta phải làm theo thì ta cũng không ngại cho bọn chúng… Hừ!”
Một ngày nữa lại trôi qua.
Đội ngũ càng ngày càng gần hơn với thủ đô, chỉ còn vài giờ nữa thôi là bọn họ sẽ tiến vào địa phận bên trong Hà Nội.
“GÀOOOO…!”
Một tiếng gầm vang lên xé rách cả bầu trời, mọi người đều thủ thế chiến đấu, vũ khí súng đạn đều được chuẩn bị một cách kỹ lưỡng.
Dựa theo tiếng gầm thì con Zombie này không phải là dạng bình thường.
Nam Phong đang nhắm mắt dưỡng thần thì bỗng dưng thốt lên một tiếng: “Không thể nào! Zombie cấp hai, không nó còn mạnh hơn cấp hai rất nhiều, là Zombie đỉnh cấp hai đỉnh phong có khả năng sẽ tiến hóa lên cấp ba!”
Hắn giật mình nói tiếp: “Mới có mấy ngày mà cấp ba đã xắp xuất hiện rồi vậy thì loài người sẽ thế nào đây? Không được, ta phải đẩy nhanh kế hoạch của mình thôi!”
Nam Phong bước ra khỏi xe cơ giới, tiếng súng đạn vang lên khắp nơi, tiếng thét của mọi người khi bị Zombie tiểu đệ tấn công cũng vang lên một cách thảm thiết.
Quân đội thì mải mê đối phó với con Zombie cấp hai đỉnh phong to lớn kia mà quên đi nhóm dân thường, nhưng có vẻ chính họ cũng không thể trụ vững được lâu hơn khi mà con Zombie cấp hai đỉnh phong này rất là khát máu và không hề sợ hãi súng đạn, súng đạn đối với nó giống như là muỗi chích vậy.
Nam Phong đắn đo, nếu hắn bộc lộ ra khả năng của mình lúc này thì sẽ dẫn đến rất nhiều phiền phức không đáng có, ít nhất cũng là khi hắn xây dựng được một đội quân khổng lồ.
Nhưng nếu không làm gì thì tất cả những người này cuối cùng sẽ bị tiêu diệt không còn một mống, như thế sẽ gây ra tổn thất rất lớn đối với quân đội nhà nước.
“Hừ! Là ngươi ép ta phải làm thế đấy, đúng là xui xẻo cho nhà ngươi khi không dễ dàng gì đạt đến cấp độ này!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.