Nguyệt Lâm Cửu Thiên: Tuyệt Thế Chí Tôn Khuynh Thiên Hạ

Chương 101: Thí Luyện Phong Vân (2)




Lão sư thanh âm vừa dứt, phía dưới học viên mỗi người trên tay xuất hiện một ngọc giản, phía trên là những con số bất đồng.
Lần này thí luyện học viên tổng cộng hơn ngàn người, số lôi đài hẳn ước chừng hơn 500 đi, mà học viện lôi đài liền 100 cái. Lam Nguyệt rũ mắt nhìn phía trên ngọc giản con số, nàng hẳn là nhóm thứ hai thượng lôi đài.
"Lam Nguyệt, ngươi bắt đến số mấy đâu? Ta là 95 a!"
Diệc Chân bên cạnh cầm trong tay ngọc giản, ghé qua hỏi.
"209, ta là nhóm kế tiếp"
Lam Nguyệt đạm nhiên trả lời, đôi mắt lướt nhìn xung quanh một lượt, không khỏi dừng lại tại một thân ảnh.
Phượng Lam Huyên cũng đưa mắt nhìn lại, nàng khinh bỉ nở nụ cười, môi khẽ mấp máy, Lam Nguyệt hiểu môi ngữ, cũng biết nàng đang nói cái gì.
"may cho ngươi, không đụng phải ta"
Lam Nguyệt cũng lười cùng nàng so đo, dời ánh mắt, chợt cảm nhận được một ánh mắt nóng rực nhìn mình, Lam Nguyệt lướt qua bên cạnh nàng, không khỏi kinh ngạc.
Phỉ Nhạc công chúa? Vị công chúa này từ lần trước đúng là nàng lần đầu gặp lại. Nghe nói từ lần đó thanh danh vang xa sau, vị công chúa này suốt ngày đều trốn trong Nhạc Dương cung, không đập phá đồ vật thì cũng đánh mắng nha đầu, một tháng này Nhạc Dương cung gà bay chó sủa.
Hôm nay lại bỏ được ra ngoài rồi?
Lam Nguyệt cũng không nhiều để ý nàng, rũ mắt không lại nhìn xung quanh.
Long Duyệt Phỉ ánh mắt đỏ ngầu, bàn tay nắm chặt, móng tay khảm da thịt, gần như bật máu, nhưng nỗi đau da thịt cũng không làm nàng bớt đi thù hận trong lòng.
Phượng Lam Nguyệt! Ngươi hủy hoại thanh danh của ta, khiến ta trở thành trò cười thiên hạ!
Không có Tướng phủ chống lưng, xem ngươi lại như thế nào kiêu ngạo!! Xem bổn công chúa như thế nào giáo huấn ngươi! Tiện nhân này!
Nhóm đầu tiên bắt đầu lên đài, những trận đánh này cũng không có gì đặc sắc, đa phần người nếu là cao thủ đều có chỗ giữa lại, còn lại thì quá kém cỏi. Lam Nguyệt cũng chỉ nhìn lướt qua, lại không nhiều hứng thú.
Đợt đầu tiên rất nhanh đã kết thúc, lão sư kêu thứ hai nhóm, Lam Nguyệt cũng không nhanh không chậm hướng phía lôi đài bản thân đi.
Nàng cũng không làm quá nhiều hoa mỹ động tác, đơn giản nhảy lên lôi đài, bạch y phiêu dật nhìn người đối diện.
Kia là một danh hán tử, cơ bắp cuồn cuộn, thân hình đĩnh bạc, so Lam Nguyệt thiếu nữ mảnh mai ốm yếu thật sự cách được quá xa.
Danh tính của Lam Nguyệt ở học viện không phải tầm thường thịnh, tự nhiên đưa đến mọi người chú ý.
"Uy, vị Phượng tiểu thư này cũng dám tham gia thí luyện của học viện? Không sợ bị chỉnh thảm đi?"
"Ngươi nói gì a, người ta chỉ là một cái dân đen thôi, cái gì Phượng tiểu thư a"
"..."
Chuyện nàng cùng Tướng quân phủ nhất đạo lưỡng đoạn gần như truyền khắp Đế Đô, không ai không nhìn nàng chê cười, nói nàng ngu xuẩn không lại ngu xuẩn.
Long Duyệt Phỉ ánh mắt lạnh lùng nhìn khán đài, Phượng Lam Nguyệt! Lần này để ta xem ngươi như thế nào thoát!
Lam Nguyệt không để ý nhìn người trước mặt, Chu Thanh, võ giả lớp chữ Thiên, xếp vào Võ giả cao cấp.
Võ giả sở tu cùng nàng kiếp trước giống nhau, là nội lực. Võ giả gần như không có cụ thể cấp bậc, chỉ dựa theo sức mạnh chia thành sơ cấp, trung cấp, cao cấp.
"Tiểu mỹ nhân, sợ hãi liền quỳ xuống cho ta nhận thua, đại gia liền tha ngươi bớt khổ một chút."
Chu Thanh khẽ liếm môi, đôi mắt tại trên người Lam Nguyệt đảo qua, sắc dục không chút nào che giấu.
Lam Nguyệt hơi nhướng mày, học viên của Vân Uyên học viện đều là cái loại đức hạnh này? Bất quá...
"Bớt xàm ngôn"
Lam Nguyệt nhàn nhạt đáp lại.
Chu Thanh nổi giận, hắn vốn thấy nàng là cái mỹ nhân, muốn cho nàng một chút đường lui, không ngờ nàng thế nhưng không ăn! Kia nếu công chúa đã ra lệnh, vậy hắn liền theo nàng phế Lam Nguyệt, cần thiết hủy luôn nàng dung nhan!
"Tiếp chiêu"
Tiếp đó, Chu Thanh hướng Lam Nguyệt rống giận một tiếng, tiếp đó thân hình nhoáng lên, đi như thiểm điện, cũng không sử chút nào hoa lệ động tác, trực tiếp tung ra tuyệt kỹ tấn công Lam Nguyệt.
Khí thế áp đảo ào tới, mọi người đều song song lắc đầu, một đòn này đánh trúng thân thể mảnh mai Lam Nguyệt, kia không chết cũng tàn phế. Huống hồ, nàng liền chút võ lực không đáng kể.
Bất quá, khi Chu Thanh nắm đấm gần tiếp cận Lam Nguyệt, nàng thân hình chợt động.
"Cái gì!!"
Chu Thanh kinh ngạc kêu một tiếng, hắn nắm đấm sượt qua một bên, Lam Nguyệt thuận thế nắm lấy tay hắn, động tác cực kì nhanh chóng, nàng thân người tựa cành liễu đồng dạng, thân nhẹ tựa yến, linh hoạt như điện, Lam Nguyệt hết sức đơn giản kéo Chu Thanh, khiến hắn thuận theo hắn ban đầu lực đạo, một ném!
"Hả?"
Mọi người sửng sốt kêu một tiếng, nhìn Chu Thanh thân hình khổng lồ tựa như diều đứt dây bay khỏi lôi đài.
Ầm một tiếng vang lên, hắn đau đớn rên rỉ nằm dưới đất, mặt đất cũng nứt ra.
Mọi người: "...."
Lam Nguyệt phủi phủi tay, nhìn Chu Thanh dưới đất, không khỏi cảm thán.
Tên này một đòn lại dùng gần mười thành lực lượng, xem ra là thật đối nàng động thủ.
Kia kết cục này cũng là của hắn tạo ra, không thể trách nàng. Này một đòn, đúng là một lạng đẩy ngàn cân, dùng chính đối phương sức mạnh đánh lại đối phương!
"Lôi đài số 9, Phượng Lam Nguyệt thắng!"
Thanh âm một vị lão sư vang lên, lúc đầy mới đem mọi người thức tỉnh.
"Trời ơi, nàng thực sự thắng!"
"Vẫn là dùng nhất chiêu!"
"Nàng còn chưa dùng đến bất kỳ võ kỹ nào a!"
Đám người đều kinh ngạc cùng không thể tin nổi, đương nhiên cũng có khinh thường cùng không xem ra gì.
"Chẳng qua là may mắn mà thôi! Rõ ràng là Chu Thanh dùng lực quá lớn, tự bản thân cấp bay khỏi lôi đài"
"Đúng a! Nàng cũng không làm cái gì!"
"Hừ, may mắn mà thôi!"
Lam Nguyệt không để ý bọn họ nghị luận, chậm rãi đi xuống.
"Ngươi nhìn, xuống lôi đài còn không dụng được khinh công, như thế nào sẽ hội đánh nhau đâu!"
"Haha..."
Long Duyệt Phỉ âm trầm nhìn Lam Nguyệt, phế vật! Một nữ nhân cũng không làm gì được! Phế vật!
"Lam Nguyệt, ngươi đòn kia hảo diệu a! Ngươi dạy dạy ta đi!"
Nàng vừa bước xuống, Diệc Chân liền hướng nàng chạy đến, vây lấy hỏi.
"Hảo"
Lam Nguyệt gật đầu ứng một tiếng, đột nhiên cảm nhận được một đạo ánh mắt, nàng không khỏi quay sang nhìn.
Trên đài cao phía trên học viện, đứng một danh nam tử. Hắn tử y phiêu dật, ba ngàn tóc đen tán lạc trong gió, lại không hề hỗn độn, mày như sơn hoành, mục tựa thu ba, một thân nhìn như đơn giản tử y, lại ẩn ẩn có kim quan lưu chuyển. Mặt trên áo bào thêu lên phức tạp hoa văn, như ẩn như hiện, tựa nhìn thấy lại tựa ảo giác.
Huyền Tịch?
Lam Nguyệt nhãn lực cực kì tốt, mặc dù hắn ở cách khá xa, nhưng nàng có thể nhìn đến hắn khoé môi thanh thiển ý cười, rõ ràng là hắn nhưng tựa hồ lại có điểm không giống.
Đúng rồi, hắn đôi mắt là một đôi thâm thúy màu đen đôi mắt, mà không phải nàng quen thuộc thần bí mê hoặc nàng kia màu tím đôi mắt.
Tựa hồ lần trước ở Phượng phủ, hắn mắt cũng đồng dạng có lúc màu đen đi? Đối người khác liền không thể nhìn được?
Hắn mấp máy môi, tựa hồ đang nói một câu, mà Lam Nguyệt đọc hiểu sau, không khỏi có chút chột dạ.
Nàng...nàng lại quên mất tối hôm qua ước hẹn!!
Hôm qua thực sự xảy ra quá nhiều việc, đem hẹn ước này đều cấp quên!
Lam Nguyệt có chút ủ rũ, nàng nhìn hắn chớp mắt, môi cũng mấp máy nói vài câu.
Huyền Tịch nhìn nàng, cười như không cười, cũng không hồi báo.
Lam Nguyệt thu hồi ánh mắt, mặc kệ, tối nay gặp lại nói.
_________
Bão 2 chương (人 •͈ᴗ•͈) thực sự đã cố hết sức a ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.