Nguyệt Hoa Khuynh Thiên

Chương 3:




Con mắt xinh đẹp của Nguyệt Nhiễm chuyển nhanh như chớp, cuối cùng phóng tới gương mặt người trước mắt này. Đây là một khuôn mặt rất thanh tú xinh đẹp, nhưng tuyệt không nữ khí, trẻ tuổi tuấn dật, có vẻ nam tính thành thục gợi cảm, đôi mắt phượng hẹp dài lóe lên u quang thâm thúy, biếng nhác, mũi thẳng hách nhân, bạc thần cong cong duyên dáng khẽ mỉm cười mang theo chút giễu cợt.

Lông mi xinh đẹp của Nguyệt Nhiễm khẽ chớp vài cái rồi nói:

"Ngươi là ai, lại dám ăn đậu hủ của ta?" thanh âm rung động lòng người, như tiếng hót du dương của Phượng Hoàng.

Dạ Khuynh Thiên dừng động tác trong tay lại, nghe thấy câu hỏi của hắn, hứng thú khêu mi:

"Thú vị, lần đầu tiên có người dám nói như vậy với trẫm."

Đối với chuyện hài tử vừa mới sinh đã có thể nói chuyện, Dạ Khuynh Thiên biểu hiện hắn hoàn toàn có thể tiếp thu toàn bộ, chẳng phải ngay cả người còn từ trong kén chui ra sao, chỉ điểm ấy hắn không ngạc nhiên chút nào.

Trẫm?

Nguyệt Nhiễm lại nhìn xung quanh một lần, một đống đồ vật mang phong vị cổ xưa, long sàng hoa lệ, đèn làm từ dạ minh châu, còn có thật nhiều kệ tủ kim sắc được điêu khắc đồ án phức tạp.. Lộng lẫy đến vô cùng xa xỉ. Trách không được, thì ra là xuyên đến cổ đại.

"Nơi này là nơi nào?"

Đối với ngữ khí không phân biệt lớn nhỏ của tiểu tử kia, Dạ Khuynh Thiên lần đầu tiên phá lệ không để ý, xoa bóp khuôn mặt cùng thân thể mềm mại đến nổi có thể tích ra nước của tiểu tử kia, nói:

"Nơi này là tẩm cung của trẫm Càn Thanh cung."

Nguyệt Nhiễm đối với hành vi trắng trợn chiếm tiện nghi của Dạ Khuynh Thiên nhíu nhíu mày, leo xuống khỏi đầu gối rốt cuộc thoát được ma chưởng của hắn, Nguyệt Nhiễm chậm rãi quan sát xung quanh.

Ngươi có thể tưởng tượng, một tiểu hài tử phấn nộn chưa tròn một tuần lễ, tay chắp sau mông bộ dáng lão thành, trên người không một mảnh vải bước đi thong thả dạo quanh trong phòng. Kỳ thực, tiểu bất điểm này chính là phiên bản thu nhỏ của Nguyệt Nhiễm.

Dạ Khuynh Thiên tràn đầy hứng thú nhìn xem tiểu tử kia, nghĩ thầm, thì ra trên đời này còn có vật nhỏ thú vị như thế, xem ra thời gian sau này sẽ không còn nhàm chán nữa.

Dạ Khuynh Thiên từ mười sáu tuổi đã thí phụ sát huynh tranh đoạt ngôi vị, sau khi thiên hạ thái bình, lại chẳng thể tìm ra được cái gì lạc thú, có đôi khi hận không thể khiến thiên hạ đại loạn, như thế lại có cái để chơi đùa.

Bất quá, bây giờ đột nhiên xuất hiện một con kén con, tiểu hài tử này lại là một cực phẩm, cũng không sợ hắn, lần đầu tiên có loại cảm giác gặp phải địch thủ. Sinh vật xinh đẹp như vậy người người đều muốn giữ lấy, nhất là đối với kẻ duy ngã độc tôn như Dạ Khuynh Thiên, thích nhất là đem tất cả chưởng khống trong lòng bàn tay, muốn chặt chẽ chiếm giữ lấy hài tử này cho riêng mình.

Dạ Khuynh Thiên cảm thấy huyết dịch cả người đều đang kêu gào hưng phấn, cặp mắt hẹp dài vốn thủy chung lười biếng lại cất dấu tia sắc bén, hai tròng mắt đều lóe ra hồng quang.

Tuy là tẩm cung của đế vương cũng không tệ, có long sàng kích thước Kingsize, có đồ dùng hàng ngày tốt nhất, bất quá Nguyệt Nhiễm không có tính toán muốn tiếp tục ở lại. Vì thế hắn nói với Dạ Khuynh Thiên:

"Ngươi, nhanh sắp xếp cho ta một nơi để trụ lại."

Dạ Khuynh Thiên đáy mắt hồng quang lập tức biến mất ngay khi hắn xoay người lại, khẽ nheo mắt nói:

"Chưa từng có người nào dám dùng giọng điệu như thế nói chuyện với trẫm."

Nguyệt Nhiễm cảm thấy thân thể một trận xoay chuyển, chớp mắt đã xuất hiện trước mặt đế vương. Nét mặt Dạ Khuynh Thiên mơ hồ lộ ra một chút nguy hiểm.

"Vậy thì thế nào." bé ngẩng đầu lên, kiêu ngạo nói.

Kết quả, "Ba!"

* * *

Nguyệt Nhiễm thật lâu không kịp phản ứng, hắn ---

Cư nhiên bị đánh mông!

Xem tiểu tử kia lăng lăng nhìn mình, Dạ Khuynh Thiên lạnh lùng thốt:

"Nhất, ngươi phải gọi trẫm là phụ hoàng; Nhị, về sau ngươi liền trụ tại nơi này."

Không phải thương lượng, mà là mệnh lệnh tuyệt đối.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt đẹp của Nguyệt Nhiễm hết đỏ lại trắng, trắng xong lại xanh, vừa xanh vừa đen, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi nói:

"Phụ, Hoàng."

Dạ Khuynh Thiên thỏa mãn gật đầu, tại trên cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi của hắn hôn một cái.

Nguyệt Nhiễm hung hăng trừng mắt liếc cái tên nam nhân dám chiếm tiện nghi của hắn.

Dạ Khuynh Thiên trong ánh mắt thâm sâu trần đầy hứng thú, vuốt ve miệng nhỏ của hắn, nói:

"Đừng nên dùng ánh mắt ủy khuất như thế nhìn trẫm, ngươi nên biết không ai có thể làm trái ý trẫm."

Nguyệt Nhiễm sửng sờ, hắn rốt cuộc chuyển thế đến cái dạng thế giới gì rồi?

Bĩu môi, hắn cho rằng làm hoàng đế là vạn năng sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.