Nguyệt Hàn

Chương 39: Ly Khai





Sau sự xuất hiện của Tiên Đế, linh khí tam giới tăng lên rất nhiều.
Những vị đại năng giả cảm thấy có tương lai vô cùng.
Ngay cả Lương tông chủ đang bế quan cũng mỉm cười tiếp tục tu luyện.
Giang Hàn Du nhận ra sư tôn mình lại bế quan nên không làm phiền, sư tôn vốn dĩ gần gũi hơn bây giờ lại xa lạ hơn.
Thẩm Nguyệt Hy quay về trạng thái cao lãnh, tiếp tục tu luyện bế quan, cách 20 năm sẽ xuất quan để một lần để xem tình hình của 4 đệ tử.
Chủ yếu ra ngủ với tiểu đồ đệ rồi chạy.
Giang Hàn Du cảm thấy bản thân hình như thành công cụ hình người để giải tỏa của sư tôn nên quyết tâm tu luyện để sớm ngày đánh bại sư tôn.
Thời gian miên man cứ vậy đã trên ngàn năm dài đằng đăng.
Thẩm Nguyệt Hy xuất quan, y vươn vai của mình, khẽ ngáp 1 tiếng rồi tùy ý rót ly trà.
Ở Tiên Đế cảnh là cảnh giới khó đột phá nhất, không phải vì linh khí hay gì mà là không có cơ hội, nó giống như bản thân đã tới giới hạn vậy, Tiên Đế và Siêu Thoát rất mơ hồ, có thể cả đời cũng không đạt đến được.
Thẩm Nguyệt Hy đang đặt chân ở Siêu Thoát cảnh, y sắp đột phá rồi, nhưng vẫn còn chút gì đó khiến y vướng bận.
Thẩm Nguyệt Hy gõ gõ linh ngọc bảo các đệ tử quay về.
Giang Hàn Du nhận được tin cũng đi vào trong, bây giờ nhìn sư tôn càng xa lạ hơn, tròng mắt của y hình như càng xinh đẹp hơn trước.
Thẩm Nguyệt Hy cũng chú ý màu mắt của mình, ban đầu từ màu xanh dần dần nhạt tới màu xanh bạc.

Y rũ mi, điềm tĩnh nói "Ngồi đi, tu luyện sao rồi".
Giang Hàn Du cẩn thận đánh giá lại rồi nói cho y biết thời gian qua hắn đã làm gì.
Thẩm Nguyệt Hy gật đầu đã hiểu, y rũ mi rồi quăng 1 cái giới chỉ cho hắn "Ừm, vi sư sắp phải rời khỏi, không biết bao giờ mới quay lại, con cầm lấy mà dùng".
Giang Hàn Du nhìn y mà khó hiểu "Sư tôn muốn lịch luyện sao?".
Y cười cười, khẽ lắc đầu "Không phải, ta quay về nhà, có lẽ sẽ không quay lại hoặc rất lâu ta mới quay lại".
Giang Hàn Du trầm mặc nhìn y, hắn có chút khó xử, Thẩm Nguyệt Hy chặn miệng cậu, y khẽ nói "A Du, khi ta đi rồi thì nói với sư tổ con một tiếng, nói là ta đã về nhà là được, đừng khiến ngài ấy lo".
Giang Hàn Du đứng lên "Nhưng mà sư tôn, người nói như thể người muốn đi viên tịch vậy".
Thẩm Nguyệt Hy trầm mặc cười "Có lẽ đi, khi ta đột phá, thứ ta đối diện không phải tam giới đâu, mà là quy tắc, pháp tắc thiên địa, kiếp trước ta đã trải qua một lần nên ta biết rồi, A Du, đừng lo".
Giang Hàn Du siết chặt tay rồi bỏ đi.
Thẩm Nguyệt Hy không đành lòng nhìn đối phương.
Y cười khổ.
Hôm sau Minh Ngự quay về đầu tiên, tên nhóc năm xưa đã lớn thành đại thiếu niên tuấn lãng, chững chạc.
Thẩm Nguyệt Hy đặt tách trà xuống, Minh Ngự trầm ổn mỉm cười "Sư tôn".

Y gật đầu rồi nói "Lại đây".
Minh Ngự đi qua ngồi bên cạnh y, y vươn tay sờ đầu cậu "Ngoan, kể cho vi sư biết con ra ngoài làm được gì rồi?".
Minh Ngự cao hứng gật đầu, cậu vứt bỏ khí chất ổn trọng, chững chạc mà giống đứa nhỏ đòi kẹo từ người lớn khi làm được việc đáng khen.
Thẩm Nguyệt Hy nhẹ nhàng gật đầu, y cười cười rồi sờ nhẹ gương mặt của cậu "A Ngự thật giỏi, có quà cho A Ngự".
Minh Ngự kiểm tra giới chỉ phát hiện có vô số núi linh thạch đến loá mắt, cậu sững sờ nhìn y "Sư tôn...!Cái kia...".
Thẩm Nguyệt Hy lấy quạt ngọc ra đưa cho cậu và nói "Đây là quạt ngọc tên Mặc Vũ, tặng cho con, coi như là cho A Vũ, quạt này khá yếu, không thể tùy tiện đem ra ngoài".
Minh Ngự nhận quạt bằng 2 tay, sau đó vui vẻ cười cong mắt "Tạ sư tôn".
Thẩm Nguyệt Hy cười cười, sau đó nói "Tiểu tử ngốc, con lớn thật rồi, đi đường mệt mỏi, về phòng nghỉ đi, sớm ngày cũng đi thăm Ninh Xuyên đi, đứa nhỏ kia chắc sớm quên mặt con rồi".
Minh Ngự ồ ồ rồi cười "Tốt, sư tôn, sư tôn nghỉ ngơi tốt nha".
Thẩm Nguyệt Hy ngồi uống trà, sau 1 chút thì nhắm mắt ngưng thần.
Thẩm Nguyệt Hy đang ngồi thì Linh Ngọc có tin tức, y lấy nó ra khỏi giới chỉ rồi nhìn xem, là hình ảnh của Thẩm mẫu, bà ấy lo lắng vô cùng "A Thần, có chuyện xảy ra rồi".
Thẩm Nguyệt Hy nhìn qua dáng vẻ gấp gáp và lo lắng của bà, hắn hơi nhíu mày lại và hỏi "Sao vậy mẹ?".
Thẩm mẫu thít thít nói "Cha và A Quân đều gặp chuyện rồi, hai người họ hôm qua đi tới Quý Thành thì bên kia bị thiên thạch đâm tới xảy ra hiện tượng hố đen, bây giờ cảnh sát và mọi người đều đang cố gắng vào trong".
Thẩm Nguyệt Hy nói "Người đã đến đó chưa?".
Thẩm mẫu cắn môi, bà lên tiếng "Ta đang lái xe đến đó, A Thần, con trở lại được không".
Thẩm Nguyệt Hy gật đầu "Vâng ạ, con sẽ sớm nhất trở lại, người lập giao ước với con được không, chỉ cần con trở lại, người sẽ ôm con chứ?".
Thẩm mẫu nghi hoặc rồi không hiểu, Thẩm mẫu gật đầu, Thẩm Nguyệt Hy gật đầu, khế ước hình thành, y siết tay mình, y rũ mi xuống.
Thẩm Nguyệt Hy chuẩn bị thư từ mọi thứ và giới chỉ.
Y chưa vội rời đi mà là đợi đến hôm sau, lần này 2 đồ đệ cùng về.
Thẩm Nguyệt Hy quăng đồ cho 2 đứa nó rồi nhìn 4 đồ đệ, y khẽ nói "Chuyện là vi sư có việc gấp, sẽ lập tức rời khỏi, mấy đứa trong thời gian này bảo trọng, nếu gặp nguy hiểm phải báo với nhau, Minh Ngự và Tĩnh Huyền bảo vệ tốt mọi người".
Thẩm Nguyệt Hy trang phục bây giờ là đồ hiện đại, y thở dài, tay sửa lại áo sơ mi của mình.
Mạch Vân mặc đồ tương tự, cậu nhìn eo chủ nhân mình, rồi lại gật gù "Chủ nhân chân dài thật".
Thẩm Nguyệt Hy cao 1m9: "..."
Y gõ đầu cậu rồi nói "Xú tiểu tử, đừng mê chân ta".
Thẩm Nguyệt Hy thở nhẹ, sau đó y không đè tu vi nữa, trực tiếp đột phá, sóng linh lực tản mát, màu mắt y nhạt hơn trước, hơi thở thay đổi.
Thẩm Nguyệt Hy chuyển sang dáng vẻ tóc ngắn màu đen, giống như trước khi bản thân quay về.
Y nhìn qua đồ đệ rồi nói "Tạm biệt".
Mạch Vân biến lại, Thẩm Nguyệt Hy cầm lấy sáo ngọc sau đó tự mở ra không gian và rời đi.
Giang Hàn Du nhìn theo bóng lưng y, nhìn y mặc như vậy, hắn mới nhận rõ, sư tôn gầy thật.
****************
Lần theo khế ước, y chạy tới vị diện kia, Thẩm Nguyệt Hy đáp ở một con hẻm nhỏ rồi đi ra, y dựa theo liên kết sau đó đi tới chỗ xe của Thẩm mẫu, y gõ cửa xe, Thẩm mẫu hạ kính xe xuống rồi ngạc nhiên nhìn y, bà vừa gọi cho y cách chưa đầy 30 phút mà.
Thẩm Nguyệt Hy nói "Mẹ, người đừng ôm con, bằng không con về không nổi đâu".
Thẩm mẫu nghẹn ngào không dám ôm y "Ta biết rồi...!A Thần, con đến nhanh quá".

Thẩm Nguyệt Hy nhìn cảnh sát và các nhà khoa học phong bế tránh người dân tiến vào trong Quý Thành, y khẽ cau mày sau đó nói "Mẹ, con nghĩ thứ kia là do nơi khác nhúng tay vào".
Thẩm Nguyệt Hy mở cửa xe bên chỗ tay lái phụ rồi ngồi vào, y cụp mi xuống "Tối nay con sẽ thử tiến vào trong xem...!Người giữ gìn sức khỏe".
Thẩm mẫu lo lắng nhìn y "Ta không liên lạc được với bên trong đó, con vào rồi sẽ ra sao, ta không muốn đến cả con cũng rời khỏi".
Thẩm Nguyệt Hy nhẹ nhàng vỗ nhẹ mu bàn tay của bà "Mẹ à, đến cả thế giới khác còn liên hệ được thì trong cùng 1 thế giới sẽ không mất liên hệ đâu ạ".
Y nhẹ nhàng trấn an bà, Thẩm mẫu do dự rồi gật đầu, 2 người đi đến khách sạn gần đó, Thẩm Nguyệt Hy đi vào, y rũ mi xuống, khẽ nhìn sang Thẩm mẫu "Mẹ cũng nên đi nghỉ đi, cha và A Quân sẽ ổn thôi ạ, người cả đêm không ngủ rồi".
Thẩm mẫu khó xử vô cùng, sau sự kiện của đứa con cả thì bà đã lo, bây giờ tới chồng và con út, bà không biết nên làm gì nữa.
Thẩm Nguyệt Hy dịu dàng mỉm cười "Mẹ, đi thôi, con đưa người lên phòng".
Thẩm mẫu gật đầu, y cẩn thận dìu bà đi lên, linh lực truyền vào rất ít giúp bà thoải mái hơn.
Tới bữa tối, y đưa đồ ăn lên cho bà dùng bữa, Thẩm Nguyệt Hy nhìn bà không muốn ăn, y khẽ nói "Mẹ, người phải ăn mới có sức để gặp lại cha và A Quân, hơn nữa người không muốn cha và A Quân lại thấy người suy sụp chứ".
Thẩm mẫu mấp máy khoé môi, y ngồi xuống ghế, khẽ lên tiếng "Mẹ, bây giờ con là thần, có thể nói khi con tới thế giới này, con là khách nhân của thế giới chi thần, con và cậu ta đã nói chuyện cẩn thận rồi nên người đừng lo ạ, theo con biết thì ở trong cái vòng tròn kia bao quanh thế giới của 2 người được gọi là nhân vật chính, ừm, là do ước nguyện của 1 người bình thường cầu nguyện với thế lực siêu nhiên để đạt được".
"Người đừng lo lắng, con sẽ giúp mọi người thức tỉnh và phá hủy cái vòng kia sớm nhất có thể, bởi vì sự luân hồi kia sẽ ảnh hưởng tới cơ thể họ".
Thẩm mẫu nhìn con trai, bà nghẹn ngào muốn khóc, y khẽ sờ bàn tay bà "Đừng lo lắng, lát nữa con sẽ tới đó, y cười cười, sau đó nhẹ nhàng chạm vào mi tâm của bà, Thẩm mẫu mơ màng nhắm mắt lại ngả vào vòng tay của y.
Thẩm Nguyệt Hy đỡ bà lên giường, y đi ra ngoài khách sạn, nhìn vào cái vòm màu đen kia.
Thẩm Nguyệt Hy tiến vào trạng thái ẩn thân sau đó đạp lên không trung tiến tới cái vòm, y vươn tay ra, sau đó rũ mi xuống rồi tiến vào bên trong.
May mắn cái này không áp chế kẻ xa lạ như y.
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.