Nguyên Tôn

Chương 91: Địa cung




Dịch giả: Oa La La
Biên: Xiaooo
-Cũng không phải không có cách..
Ngay khi Yêu Yêu vừa dứt lời thì nhóm người Chu Nguyên, Tô Ấu Vi, Vệ Thương Lan ngạc nhiên nhìn cô, bọn họ thầm nghĩ.
“Không lẽ Yêu Yêu có thể phá được kết giới này sao?”
-Các ngươi đừng hiểu nhầm ý của ta, nếu muốn phá giải loại kết giới làm từ nguyên văn như thế này thì phải là người đã đạt đến trình độ nguyên văn ngũ phẩm, mà hiện tại năng lực của ta vẫn chưa được như thế.
Dường như Yêu Yêu đọc được ý nghĩ trong lòng mọi người, cô lắc đầu rồi nói.
Lời nói của cô khiến tất cả những người ở đây đều cảm thấy khó hiểu.
“Nếu không có cách phá giải thì còn cách nào khác nữa hả?”
-Thật ra kết giới này chỉ cần dùng một đạo nguyên văn đặc biệt thì mở được rồi mà.
Yêu Yêu thản nhiên nói.
Nghe Yêu Yêu nói vậy, mọi người chỉ đành cười khổ. Nếu bọn họ biết đạo nguyên văn đó ra sao thì đã sớm mở kết giới chạy vào rồi, cần gì đứng đây trừng mắt nhìn nhau cơ chứ?
Ngay lúc đó, Tô Ấu Vi đột nhiên lên tiếng:
-Yêu Yêu tỷ, lẽ nào... tỷ biết đạo nguyên văn đặc biệt này sao?
Yêu Yêu không trả lời cô mà tiếp tục nghiên cứu những nguyên văn ở trên kết giới một lát rồi mới nói:
-Coi bộ ta đoán không sai.
Cô vừa nói vừa vỗ nhẹ vào túi càn khôn đeo bên hông mình, lấy ra một miếng ngọc bài màu đen.
Khi nhìn thấy miếng ngọc đó, Chu Nguyên có chút giật mình. Bởi vì hắn nhận ra đó là thứ mà hắn đã bỏ ra hai vạn nguyên tinh mua về ở Tù Ma thành.
Lúc này, ánh mắt Chu Nguyên tràn đầy sự khó tin, hắn hỏi Yêu Yêu:
-Tỷ đừng nói với ta là nguyên văn được khắc trên miếng ngọc nát này chính là chìa khóa để mở kết giới đó?
Nếu quả thật như điều hắn vừa nghĩ thì hai vạn nguyên tinh kia không uổng phí rồi.
-Chắc vậy.
Yêu Yêu nhìn nguyên văn mờ nhạt ở trên miếng ngọc rồi nói:
-Để ta thử xem có được không.
Sau đó cô quay đầu nói với đám người đứng sau lưng:
-Mọi người cách di tích xa một chút đi, tránh lát nữa lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Dù sao kết giới này tồn tại đã lâu rồi, nó có thay đổi ở chỗ nào hay không thì ta không biết, cho nên ta cũng không chắc có vấn đề hay không.
Nghe thế, nhóm người Lục Thiết Sơn, Vệ Thương Lan đều có chút lo lắng muốn rời đi. Suy cho cùng, lớp kết giới bảo vệ cánh cửa này khiến bọn họ cảm thấy rất nguy hiểm.
-Vậy các ngươi cứ ra ngoài chờ đi, còn ta sẽ ở lại với Yêu Yêu tỷ.
Chu Nguyên nói.
-Nhưng mà điện hạ...
Chu Nguyên vừa nói xong, Lục Thiết Sơn vội vàng lên tiếng muốn ngăn cản hắn.
Nhưng Chu Nguyên không để hắn nói hết thì phất tay ra hiệu rồi nở nụ cười với Yêu Yêu.
-Ta tin tưởng năng lực của Yêu Yêu tỷ.
Đối với lời khen của hắn, Yêu Yêu chỉ nhướng mày nhìn hắn một cái rồi nói đùa:
-Ta thấy ngươi không phải tin vào năng lực của ta mà tên nhóc nhà ngươi đang sợ ta lén lút cuỗm đi đống báu vật bên trong thôi.
Chu Nguyên trừng mắt nhìn lại.
-Nếu điện hạ quyết định ở lại vậy thì ta cũng không đi.
Lúc này, Tô Ấu Vi đứng bên cạnh Chu Nguyên cũng giơ tay lên nói, trên mặt cô không hề có một chút sợ hãi.
Mà Chu Nguyên cũng không phản đối việc Tô Ấu Vi đòi ở lại, hắn chỉ phất tay đuổi đám người Vệ Thương Lan đi. Thấy vậy, nhóm Vệ Thương Lan đành nghe lệnh dẫn thuộc hạ rời khỏi di tích.
Sau khi bọn họ đã đi hết, gương mặt của Yêu Yêu lập tức trở nên nghiêm túc hơn, cô cầm bút nguyên văn làm bằng ngọc trong tay rồi nhìn chằm chằm vào kết giới nguyên văn, một lúc sau cô đột nhiên dùng bút vẽ lên trên.
Trên không trung dần dần xuất hiện từng dòng nguyên ngấn kỳ lạ.
Trong khi Yêu Yêu đang vẽ, hai người Chu Nguyên, Tô Ấu Vi căng thẳng nhìn đạo nguyên văn sắp hoàn thành trước mắt bọn họ, nhịp tim cũng tăng nhanh hơn.
Lỡ như Yêu Yêu thất bại, một khi màn kết giới này tự bạo thì bọn họ chắc chắn tránh không thoát.
Không ai trong số bọn họ lên tiếng, trong không khí chỉ vang lên tiếng xèo xèo của bút nguyên văn trong tay Yêu Yêu khiến bầu không khí nơi này dường như bị đóng băng vậy.
Thời gian chầm chậm trôi qua một lúc lâu sau, thời điểm Yêu Yêu vẽ xong đạo nguyên văn kia thì sự yên tĩnh trong hố cũng bị phá vỡ. Mà đạo nguyên văn Yêu Yêu vừa vẽ vô cùng phức tạp bắt đầu bay lại chạm vào bức tường kết giới phía trước.
Cả ba người Chu Nguyên, Yêu Yêu, Tô Ấu Vi không dám chớp mắt nhìn chăm chằm sự biến hóa của kết giới.
Ong ong!
Dưới cái nhìn tràn đầy sự căng thẳng của bọn họ, kết giới bỗng nhiên chấn động kịch liệt khiến Chu Nguyên biến sắc, hắn còn nghĩ đây là dấu hiệu báo trước kết giới sắp sửa tự bạo rồi.
Có điều, kết giới chỉ chấn động vài chục giây rồi ngừng.
Sau đó, trên mặt ba người Chu Nguyên lộ ra nét vui mừng, bởi vì kết giới chắn trước mặt họ dường như đang biến mất dần để lộ ra một con đường.
-Chúng ta thành công rồi!
Giọng nói Tô Ấu Vi tràn đầy sự mừng rỡ.
Ngay cả Yêu Yêu cũng nhẹ nhàng lau khuôn mặt như bạch ngọc, khẽ mỉm cười.
-Yêu Yêu tỷ thật lợi hại!
Chu Nguyên giơ ngón tay cái về phía Yêu Yêu.
-Ngươi đi mở cửa đi.
Yêu Yêu hất cằm nói.
Chu Nguyên bước về phía trước, chạm tay vào cánh cửa thanh đồng lạnh lẽo rồi dùng sức đẩy một cái, cửa thanh đồng vang lên vài tiếng kẽo kẹt rồi mở ra.
Khi cánh cửa được mở ra thì bên trong lóe lên vài tia sáng mờ nhạt.
Ba người Chu Nguyên cẩn thận tiến vào trong.
Hình như sau cửa thanh đồng là một tòa địa cung. Tuy nó bị phong ấn nhiều năm rồi nhưng vẫn có không khí lưu thông bên trong. Hơn nữa ở trong địa cung còn có vô số bóng đen đang đứng im một chỗ.
-Không lẽ... những thứ này đều là chiến khôi ư?
Lúc Chu Nguyên nhìn thoáng qua những bóng đen kia thì hắn lập tức biến sắc. Bởi vì hắn phát hiện những con rối trước mặt họ còn tinh xảo hơn những con rối mà bọn họ đã gặp phải khi tiến vào bên trong di tích.
-Ngươi đừng lo, những chiến khôi được xếp ở đây đều ngủ yên rồi, hơn nữa tụi nó cũng không có cài bất kỳ mệnh lệnh nào cả. Nói cách khác đám rối này chính là vật vô chủ.
Yêu Yêu vừa liếc sơ thì đã nhận ra được tình trạng của đám chiến khối này.
Nghe cô nói vậy, Chu Nguyên giật mình hít sâu một hơi, hắn thầm nghĩ.
“ Tất cả những con rối ở đây đều là vật vô chủ ư? Nếu thật như thế thì chẳng phải hoàng thất Đại Chu có thể có cơ hội khống chế tụi nó sao?”
-.. Số lượng của tụi nó chỉ sợ không dưới một vạn con!
Chu Nguyên khiếp sợ nghĩ.
“ Nếu như hoàng thất có một đội quân một vạn chiến khôi trong tay thì thực lực của chúng ta nhất định sẽ mạnh hơn rất nhiều.”
-Nhưng mà... trong khoảng thời gian này, ngươi đừng có mong rằng bản thân có thể dễ dàng khống chế tụi nó. Để có thể kích hoạt lại đám rối này cần khá nhiều người tinh thông nguyên văn, hơn nữa thời gian cũng không ngắn.
Yêu Yêu nói tiếp.
Chu Nguyên nghe Yêu Yêu nói vậy thì trong lòng hắn có chút tiếc nuối. Nếu bọn họ có thể nắm giữ đội quân này trong thời gian ngắn thì việc diệt trừ đám người Tề vương phủ sẽ trở nên dễ dàng hơn nhiều.
Có điều Chu Nguyên suy nghĩ kĩ lại thì hắn cảm thấy trước tiên nên báo cho phụ hoàng hắn để Chu Kình bí mật phái người đến đây canh giữ nơi này, rồi mới từ từ khống chế đám rối sau.
Trong lúc ba người bọn họ nói chuyện thì bọn họ cũng đi qua đám chiến khôi kia.
Sau đó cả ba đều nhìn thấy trước mặt họ xuất hiện một thạch đài, không những thế, trên thạch đài còn có ba hộp ngọc.
Chu Nguyên cẩn thận tiến lại gần mở một trong số ba hộp ngọc kia.
Ông!
Thời điểm hộp ngọc được mờ ra thì một luồng sáng từ bên trong bắn ra ngoài, tạo thành một màn sáng trước mặt họ.
Phía trên xuất hiện khung cảnh rừng núi rộng bạt ngàn.
Ngoài ra, còn có vô số con rối bay lượn trên không. Hình ảnh này chính là cảnh tượng lúc Chiến Khôi Tông còn tồn tại ở trong Hắc Uyên. Từ sự hùng vĩ kia cũng đủ thấy sức mạnh cường hãn của Chiến Khôi Tông thời bấy giờ.
Rầm rầm!
Đột nhiên hình ảnh trên màn sáng thay đổi, bầu trời chợt xuất hiện một khe nứt, sau đó một bóng người được vầng sáng màu vàng bao phủ bay ra ngoài.
Toàn thân người này đều được thánh quang bao phủ, đôi mắt lạnh lùng không hề có chút ấm áp, trên mi tâm của hắn còn có một đưởng thẳng màu đỏ.
Lúc kẻ này xuất hiện, dường như từ trên trời phát ra uy áp vô cùng khủng bố khiến cho núi cao không ngừng bị chấn động mà sụp đổ. Gương mặt của người trong tộc Chiến Khôi Tông chứng kiến cảnh này đều lộ ra sự sợ hãi.
Mà người kia chỉ lạnh nhạt nhìn xuống phía dưới rồi cất lời. Giọng nói lạnh lùng không có chút cảm xúc vang vọng khắp nơi.
-Thiên kiêu thánh tộc đã chết ở đây. Nay thánh tộc cho rằng nơi này là vùng đất tràn đầy tội ác, cho nên phải chịu thánh phạt. Hình phạt chính là sinh linh trong vòng tám vạn dặm đều sẽ bị diệt trừ.
Ngay khi hắn vừa dứt lời thì vô số đạo thiên lôi từ trên trời đánh xuống khiến vùng đất này nhanh chóng sụp đổ.
Đối với loại tấn công giống như thiên phạt thế này, cho dù là chiến khôi tông hùng mạnh lúc bấy giờ cũng bị biến thành tro bụi.
Chẳng mấy chốc, sự sống trong tám vạn dặm đều không còn.
Đối với cảnh tượng đáng sợ như vậy, ngay cả Chu Nguyên cũng bị chấn động mãnh liệt, trong mắt hắn tràn đầy sự kinh hãi khí chứng kiến những hình ảnh này. Hắn thầm đoán có lẽ đây chính là những gì đã xảy ra ở Hắc Uyên thời xưa, không lẽ những thế lực cổ xưa lúc ấy đều bị hủy diệt như vậy sao?
Vì sao kẻ kia lại có sức mạnh khủng bố như vậy? Một lời vừa nói thì diệt sạch tất cả mọi thứ trong vòng tám vạn dặm.
Lẽ nào chỉ vì thiên kiêu gì đó của thánh tộc chết ở đây mà muốn trừng phạt giết sạch sự sống ở mảnh đất này hay sao?
Trong khi hai người Chu Nguyên, Tô Ấu Vi bị những hình ảnh kia dọa sợ thì bọn họ không hề nhận ra cảm xúc bất thường của Yêu Yêu đang đứng bên cạnh, thời điểm cô nhìn thấy bóng người phát ra thánh quang kia thì toàn thân đều tản ra sự lạnh lùng.
Sau đó cô giơ tay lên, một miếng ngọc bội cửu thải liên hoa chợt xuất hiện trong lòng bàn tay cô.
Hơn nữa, ngọc bội lại lóe lên một vầng sáng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.