Nguyên Tố Đại Lục

Chương 51: Thú Vị






Tin tức quá chấn động làm mọi người có chút ngây ngất.
Thức tỉnh hơn chín mươi ma lực ở đại lục cũng vô cùng cực kì hiếm thấy.
Ở Bạch gia bọn hắn cũng có nhưng đó là chuyện rất lâu về trước rồi.
Người đó cũng đã sớm quy tiên.
Đặc biệt, người thức tỉnh trên chín mươi ma lực thế nhưng có thể đột phá đến 90000 ma lực mà ai ai ở đại lục bây giờ nằm mơ cũng muốn đạt đến đỉnh phong của nhân sinh.
Có hắn ở đây toạ trấn tương lại ai dám làm càn, Cổ tộc bọn hắn chính là nước lên thì thuyền cũng lên đạt được ước vọng mà mình hằng ao ước.
Như vậy bảo ai mà không điên cuồng cho được.
Mau túm cổ xách tên tiểu tử đáng ghét, đáng hận này về cho ta.
Nghĩ một chút hắn liền phản ứng lại nói to.
Nói đùa thiên phú như vậy mà để chạy lung tung lỡ may xảy ra chuyện gì thì hỏng.
Hơn nữa đó là con trai hắn à.
Mọi người nghe hắn nói cũng phản ứng kịp.
Gia chủ nói không sai.
Nếu để các gia tộc khác biệt thì không ổn.
Đại trưởng lão một bên cũng góp ý kiến.
Để ta đi đón hắn.
Bạch Hiệp Thần đứng dậy lên tiếng.
Ngọc Thi Ân nghe mọi người nói vậy không khỏi chuyển từ lo lắng thành gấp gáp hơn.
Ngay khi nghe Phi Tuyết nhắc đến số chín đầu tiên nàng đã cảm thấy không ổn.
Hắn thiên phú cao như vậy.
Chính là hoạ sát thân à.
Nàng không khỏi nghĩ.
Quan hệ giữa các Cổ tộc còn gay gắt hơn nhiều quan hệ giữa các đại gia tộc và các đế quốc với nhau.
Động một chút chính là tranh đấu, bên nào cũng không nhường bên nào.
Nên một khi Cổ tộc khác xuất hiện yêu nghiệt nhất định bị bọn họ đặc biệt chú trọng quan tâm.
Bạch Hiệp Thần thấy tình hình không ổn nhanh chóng đứng lên nói: Để ta đi đón hắn về.
Tử Kiếm một bên cũng nói: Ta khá hiếu kì về tiểu tử này nha.
Ta cũng đi cùng Bạch nhị công tử.
Thấy hai người nói vậy.
Mọi người ở đây không khỏi suy xét, nhìn nhau hỏi ý kiến.
Đừng vội.
Ảnh Nguyệt lên tiếng cắt đứt suy nghĩ mọi người.
Thấy điện chủ Ảnh Nguyệt Điện lên tiếng mọi người không khỏi hai mắt nhìn nàng.
Còn nàng thì lại nhìn Phi Tuyết người đang hết sức bình tĩnh ngồi thưởng thức trà và điểm tâm.

Phi Tuyết không phải ngươi đang ở cùng tiểu tử đó sao.
Ảnh Nguyệt lên tiếng hỏi.
Mọi người nghe nàng nói cũng ngẩn ra.
Đúng à.
Nàng không phải đang ở bên Dạ Trần sao.
Mọi người không khỏi bừng tỉnh.
Chút nữa thì quên nhân vật lớn này.
Tuyết Thánh chuyện này...!Ngọc Thi Ân không khỏi có chút khó khăn hỏi Phi Tuyết.
Phi Tuyết làm người khó dò lại nhiều khi sẽ nổi điên.
Ai chưa chứng kiến nàng ta bung hết sức thì chưa biết nàng ta đáng sợ đến mức nào.
Yên tâm đi.
Tiểu tử đó đã thay đổi quyết định ở lại băng gia một thời gian.
Rồi trở về Bạch gia.
Phi Tuyết bình tĩnh nói.
— QUẢNG CÁO —
Mọi người lại được mọi người khó hiểu.
Chuyện gì vậy?
Tại sao? Ảnh Nguyệt hỏi thay mọi người.
Tại vì hắn thấy bản thân không đủ sức lên không đi đến nơi đó nữa.
Phi Tuyết cười nói với nàng.
Nhìn Ảnh Nguyệt gần trước mắt nàng ta không khỏi liếm môi một cái.
Thấy Tuyết Thánh như vậy, đám người ngoảnh mặt làm ngơ coi như không thấy.
Ảnh Nguyệt chịu sự chú ý không khỏi đỏ mặt lên trừng mắt nhìn Phi Tuyết.
Phi Tuyết thấy nàng như vậy không khỏi mỉm cười, đôi mắt híp lại thật sâu.
Đã được nàng bảo đảm mọi người cũng thở ra một hơi bớt khẩn trương.
Coi như tiểu tử kia biết thân biết phận.
Mọi người cảm giác thoải mái liền nghĩ.
Ảnh Nguyệt nghe xong lại có chút nhíu mày nói: Đệ đệ ta khi nào lại khiêm tốn như vậy.
Nhìn đám người lại nhìn mình.
Ảnh Nguyệt thật bất đắc dĩ quay sang nhìn chằm chằm Phi Tuyết.
Phi Tuyết đâu chịu được áp lực từ Ảnh Nguyệt liền kể ra cả quá trình tranh đấu ở Thiên Phương.
Kể xong.
Phi Tuyết ném cho Ảnh Nguyệt một chiếc nhân do Dạ Trần đưa.
Cũng không ít nha.
Đúng là đệ đệ tốt.

Ảnh Nguyệt nhìn ở trong vui mừng đánh giá.
Đám người Bạch gia nhìn trước nhẫn trong tay nàng không khỏi đau lòng.
Điện chủ Ảnh Nguyệt Điện nói không ít thì phải nhiều bao nhiêu à.
Còn về đệ đệ trong miệng nàng đám người liền không quan tâm lắm.
Cả Ngọc Thi Ân mẹ của hắn còn không có ý kiến gì.
Bọn họ càng không cần nghĩ.
Xem ra.
Cháu của ta cũng không ngốc biết chơi trò gian này nha.
Bạch Hiệp Thần cười nói.
Trò gian cái gì.
Đây gọi là cơ trí.
Có cơ hội tốt như vậy ngay trước mắt mà không làm thì không phải là đồ nhu sao.
Bạch Mộng Hiệp có chút khó coi nhìn nhị đệ của mình.
Ngươi đang chửi lén đại ca ta sao.
Hắn không khỏi nghĩ.
Ha ha.
Bạch Hiệp Thần cười đáp lại.
Như vậy chuyện của tiểu tử đó cũng không cần lo nữa.
Bạch Mộng Hiệp nói tiếp.
Mọi người gật đầu đồng ý.
Chứng kiến kẻ địch khác mạnh hơn mình.
Không dám làm càn nữa cũng là tất nhiên.
Mọi người cùng suy nghĩ như vậy.
Mà đó hầu như là điều thường sẽ xảy ra khi gặp trường hợp như vậy.
Chỉ là có hai người vẫn đang chăm chú suy nghĩ là Ngọc Thi Ân và Ảnh Nguyệt.
— QUẢNG CÁO —
Người trước có chút khó khăn cùng nghi hoặc nói: Ta nghĩ không hẳn vậy.
Không hẳn gì? Bạch Mộng Hiệp hỏi thể tử của mình.
Đám người cũng nhìn lại nàng.
Ta nghĩ chúng ta đã bị hắn lừa hay là Tuyết Thánh đã bị hắn gạt rồi.
Ngọc Thi Ân nhíu mày nói ra suy nghĩ của mình.
Không thể nào nha.

Phi Tuyết cười nói.
Mà có lừa cũng không sao hết.
Ta có để lại chút ám hiệu trên người hắn.
Hắn dù chạy cũng không chạy thoát.
Nàng tự tin nói tiếp.
Nàng sao không nghi hoặc tiểu tử Dạ Trần giở trò chứ.
Chỉ là nàng tự tin vào ma lực của bản thân.
Cho dù hắn có chạy đến chân trời góc bể nàng vẫn truy ra hắn được.
Nếu như là người bình thường còn được.
Cho dù người đó có mạnh đến đâu, thiên phú đạt cực hạn cũng không thể thoát khỏi truy tung của Tuyết Thánh chúng ta.
Ảnh Nguyệt suy nghĩ nói.
Mọi người gật đầu.
Phi Tuyết càng vui vẻ gật đầu mỉm cười tự hào.
Nhưng.
Ảnh Nguyệt nói một chữ làm tim mọi người nhảy lên.
Không chờ mọi người hỏi, nàng lại nói: Nếu như là người có thể chất có thể trừ khử hay xuyên thấu qua ma lực đây.
Nghe nàng nói mọi người lâm vào trầm tư.
Phi Tuyết cũng khỏi khỏi nhíu lại mi thanh tú suy nghĩ.
Có thể làm điều này chắc cũng chỉ có đặc thù Ám hệ làm được.
Ảnh Nguyệt lại nói.
Cho dù Dạ Trần có Ám hệ nhưng vẫn chưa đủ sức à.
Ngọc Thi Ân không khỏi nói.
Nghe nàng nói vậy mọi người không khỏi bật thốt lên: Âm Dương Thể.
Không sai.
Ảnh Nguyệt gật đầu.
Hệ nguyên tố chưa làm được nhưng thể chất trời cho thì chưa chắc.
Đôi mắt Ảnh Nguyệt quay sang nhìn Phi Tuyết.
Chỉ thấy trong tay Phi Tuyết đã xuất hiện một viện ngọc lục sắc trên mặt khắc những đường văn thần bí.
Không cảm nhận được.
Phi Tuyết cảm nhận một lúc liền nói.
Nghe nàng nói mọi người biến sắc.
Mau cho người truy lại tiểu tử đáng chết bầm này.
Tin tức này sớm sẽ bị Cổ tộc khác biết.
Không thể chậm trễ được.
Với cương vị gia chủ Bạch Mộng Hiệp nhanh chóng làm quyết định.
Hắn không lo không được.
Để Cổ tộc khác biết Bạch gia có người đạt siêu cấp thiên phú lại là con trai duy nhất của hắn.
Họ không băm Dạ Trần thành tương đã là may mắn.
— QUẢNG CÁO —

Không kịp rồi.
Tiểu Dạ Trần có lẽ đã rời đi rồi.
Ngọc Thi Ân gấp nói.
Nếu như Dạ Trần rời đi một mình.
Vậy không phải là hắn định một mình đến địa phương cực kì nguy hiểm chỉ dưới Tam Đại Cấm Địa sao.
Ta sẽ nhanh chóng đến Cấm Tộc Ác Địa.
Đại ca ngươi dẹp những chuyện khác qua một bên đã, nhanh chóng chặn tin tức này lại.
Có tiểu tử Dạ Trần mọi chuyện sau này đều dễ dàng giải quyết.
Bạch Hiệp Thần nhận ra sự nghiêm trọng nhanh chóng đứng lên nói.
Không chờ mọi người phản ứng lại, hắn đã cấp tốc phi ra ngoài.
Đại trưởng lão nhanh chóng bịt kín tin tức ở Thiên Phương lại.
Được bao lâu hay bấy lâu.
Bạch Mộng Hiệp nhanh chóng nói.
Rõ.
Cả đám người đại trưởng lão nhanh chóng tách ra làm việc.
Ta cũng sẽ đi giúp Bạch nhị công tử một tay.
Tử Kiếm đứng lên nói cũng nhanh chóng biến mất.
Tiểu tử này thật là...!Ngọc Thi Ân thở dài nói.
Bên cạnh Ảnh Nguyệt như đang suy nghĩ điều gì.
Nàng nhớ lại hồi Dạ Trần cho nàng xem tờ giấy.
Đệ đệ rốt cuộc muốn làm gì...!Nàng lẩm bẩm nói khẽ.
Ở bên kia, Phi Tuyết khoé miệng đã mỉm cười thật tươi, đôi mắt chăm chú có chút mê ly nghĩ.
Thú vị.
Nàng cười nói thầm.
Bạch gia chủ.
Nếu tin tức bị các thế lực khác biết mà dám làm loạn thì cứ báo tên ta ra.
Trong vòng mười năm nếu ai dám đụng vào Dạ Trần ta chém cả nhà kẻ đó.
Phi Tuyết nói to.
Nàng cũng nhanh chóng biến mất.
Ta không tin ngươi chạy khỏi tay ta.
Phi Tuyết thầm nói.
Bạch Mộng Hiệp và Ngọc Thi Ân nghe Tuyết Thánh nói vậy cũng yên tâm hơn.
Có câu nói của nàng ít nhất cũng làm cho bọn họ kiêng dè còn mười năm sau tiểu tử Dạ Trần cũng đã trưởng thành rồi.
Nhưng có thể làm cho đám người điên đó không ra tay không còn là một câu hỏi đối với mỗi người.
Có vẻ như ta phải về một chút rồi.
Nói xong nàng cũng đã biến mất.
Cả một cái sân rộng lớn chỉ còn hai người đứng đó.
Hai người nhìn nhau không khỏi mỉm cười tự hào cùng lo lắng.
Con của chúng ta cũng không kém..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.